Tranh Nghi

Chương 21: Xử lý




Mấy phút trước, cách chỗ Lục Tranh và Đàm Yến Nhi một khoảng không xa.

Tô Khải đứng trên vách núi, tay cầm khẩu súng trường ngắm bắn.

"Đáng ghét, thằng chó chết Lục Tranh! Nếu như bây giờ tao giết con nhỏ đó thì..."

Sau khi bị đánh bất tỉnh, Tô Khải ngay lập tức đi tìm vị trí của Lục Tranh thì phát hiện Đàm Yến Nhi đã giúp anh bỏ chạy. Hắn không vội báo cho Đàm Lăng mà tự đi tìm và đang âm mưu kế hoạch là giết chết Đàm Yến Nhi, đổ hết tội cho Lục Tranh, như vậy thì hắn sẽ thoát...

"Mày dám chĩa súng ngắm bắn con gái tao?"

Đàm Lăng đứng ở ngay sau lưng Tô Khải không phát ra một tiếng động gì cho đến khi hắn nghe giọng ông ta trầm thấp mang ý đe dọa.

"Ông chủ Đàm, không phải... tôi..."

Tô Khải sợ tới mức rùng mình, tim đập chân run nhưng vẫn tìm lý do để thoát tội: "Tôi... tôi muốn xử thằng chó Lục Tranh, ông chủ Đàm... ngài xem... hắn đang giở trò đồi bại với Tam tiểu thư..."

Đàm Lăng dùng ống nhòm quan sát thì đúng là thấy cảnh tượng Lục Tranh cởi áo Đàm Yến Nhi và còn áp sát vào người cô ta...

Đàm Lăng nổi cơn thịnh nộ bẻ gãy cái ống nhòm trong tay: "Thằng nhãi xấc xược!"

***

Khi Đàm Lăng và đám vệ sĩ của ông ta tới nơi, Lục Tranh bất tỉnh nằm ôm Đàm Yến Nhi hơn nữa áo sơ mi của cô ta bị cởi ra thế nên...

"Yến Nhi!"

Đàm Lăng chạy tới đẩy Lục Tranh ra, vội vàng đỡ Đàm Yến Nhi lên, lấy áo khoác của ông ta đắp lên người con gái mình.

Đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp của Đàm Lăng sớm đã có mặt: "Ông chủ, để bọn tôi xem xét tình trạng của Tam tiểu thư."

(CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN CỦA HUYẾT HẢI DIÊN ĐĂNG TRÊN wattpad.com! Link: https://www.wattpad.com/story/250223844-tranh-nghi. TÁC GIẢ NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN! HÃY LÀ NGƯỜI CÓ VĂN HOÁ, CÓ Ý THỨC!)

(Xin một phút để chửi bọn reup! Trước hết chửi lũ mặt lờ trumtruyen.vn, sau đó đến bọn khốn truyen4u.net, tiếp là bọn điên truyen99.com, bọn khùng truyenfic.com, bọn thần kinh truyen3s.com, bọn súc vật zingtruyen.net, bọn dở hơi wattruyen.com, bọn chó truyen88.pro... Tóm lại là chửi chetmia lũ reup truyện của tao!!!)

Đàm Lăng giao con gái mình của đám bác sĩ rồi quay sang phía Lục Tranh.

"Thằng chó chết này, dậy đi!"

Lục Tranh bị mấy tên vệ sĩ đạp cho phải tỉnh dậy dù đầu óc không được tỉnh táo, cơ thể đã tê nhức không cử động được.

Tên vệ sĩ hung hăng nắm tóc Lục Tranh ép buộc anh phải quỳ dậy đối diện Đàm Lăng. Tầm nhìn trước mắt của anh rất mờ nhạt, mí mắt thì nề nặng gần như không mở ra được, sắc mặt trắng bệch, bờ môi cũng tái nhợt...

"Ông chủ Đàm, là do thằng họ Lục này bắt Tam tiểu thư nên tôi mới để hắn chạy trốn. Hắn còn dám làm ra chuyện đó với Tam tiểu thư... cứ để tôi phanh thây hắn..."

Tô Khải vừa bịa chuyện vừa cầm dao xông lên chỗ Lục Tranh thì Đàm Lăng gằn giọng rống lên: "CÚT XUỐNG! Ở ĐÂY CHƯA ĐẾN LƯỢT MÀY LÊN TIẾNG!"

"Dạ... tôi xin lỗi..."

Đàm Lăng cảm thấy Lục Tranh dù có căm hận ông ta đến mức nào thì vẫn hoàn toàn không thể làm ra chuyện đồi bại đó!

"Ông chủ, Tam tiểu thư bị trúng độc, chúng tôi đã kịp thời sơ cứu nhưng vẫn phải đưa cô ấy tới bệnh viện ạ!"

"Đưa con bé đi đi."

"Vâng ạ."

Đám bác sĩ đưa Đàm Yến Nhi lên xe tới bệnh viện.

"Nói đi, xảy ra chuyện gì?"

Đôi mắt của Lục Tranh mờ nhạt gần như mất tiêu cự, khi nghe thấy giọng trầm đến rét run của Đàm Lăng, anh đã cố gắng lấy lại chút ý thức nhưng anh mấp máy môi mãi không nói được một từ.

"Mày không nói được à?"

Đàm Lăng hết kiên nhẫn, tay cầm khẩu súng ngắn chĩa thẳng vào người Lục Tranh.

Vì đã hút chất độc cho nên Lục Tranh đuối sức, cổ họng bị tê liệt tạm thời không nói được. Tô Khải càng được nước lấn tới: "Ông chủ đừng nghe hắn nói bậy! Quá rõ ràng rồi, hắn đã uy hiếp tính mạng của Tam tiểu thư..."

Tô Khải đứng phía sau Đàm Lăng nhưng ông ta thậm chí còn không ngoảnh đầu mà chỉ di chuyển cánh tay cầm súng một góc 90 độ gọn gàng, lưu loát bắn một phát!

ĐOÀNG!

Một tiếng súng nổ vang trời, vỏ đạn rơi leng keng trên mặt đất, giữa trán của Tô Khải xuất hiện một lỗ thủng đầy máu, hai mắt hắn trợn tròn vài giây sau đó cái xác đổ rầm xuống.

Sau phát súng đó, xung quanh im phăng phắc không có một tiếng động, hai tên vệ sĩ tự giác kéo thi thể Tô Khải đem đi chôn.

Sắc mặt Đàm Lăng vẫn không đổi, ông ta lại lần nữa dí nòng súng vào đầu Lục Tranh, ngón tay chuẩn bị kéo cò.

Lục Tranh nghĩ bản thân mình xong thật rồi...

Lần này giống y hệt lúc anh cõng Đàm Yến Nhi cũng bị trúng độc về nhà cô ta thì gặp Đàm Huân muốn đòi mạng anh... Bây giờ lại còn đứng trước nguy cơ Tử vong trước họng súng tàn ác của Đàm Lăng... Lúc đó có Đàm Song Nghi giúp, bây giờ cô ấy không ở đây thì anh làm sao thoát được???

Thôi vậy, cùng lắm... là chết thôi. Sợ cái gì... Mình chỉ cảm thấy nuối tiếc vì cô ấy.

Mình muốn gặp Song Nghi lần cuối...

"Khụ..."

Lục Tranh bỗng nhiên ho khan dữ dội rồi nôn ra ngụm máu đen.

"Mày..."

Đàm Lăng thấy vậy thì có chút bất ngờ, bàn tay ông ta dùng sức siết chặt vào quai hàm khiến Lục Tranh đau đớn phải há miệng. Đàm Lăng thấy trong miệng anh toàn là máu, mặc dù không có vết thương nhưng máu trong cổ họng vẫn cứ trào ngược lên vô cùng nguy hiểm!

Trong tâm trí của Lục Tranh mơ hồ thoáng xuất hiện hình bóng của Đàm Song Nghi, nhiêu đó đủ làm anh mãn nguyện, khóe môi anh hơi cong lên hiện rõ nụ cười nhẹ nhõm sau đó anh nằm gục xuống mặt đất chìm vào mê man không còn một chút ý thức nào nữa...

Đàm Lăng còn đang do dự thì đúng lúc nhận được cuộc điện thoại từ Đàm Huân, cuối cùng thì ông ta đã hạ súng xuống.

"Thưa bố, Song Nghi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Con hoàn toàn không can thiệp. Em ấy bị thương nặng đang ở phòng cấp cứu!"

"Ta biết rồi. Bây giờ ta sẽ cho người tới chăm sóc Song Nghi, con mau trở về đi. Yến Nhi xảy ra chuyện rồi."

"Yến Nhi lại sao nữa ạ?"

"Lại?"

"Vâng, lúc bố tới Luân Đôn, em ấy đã bị đám người Tô Hoa ám sát nhưng Song Nghi đã xử lý rồi."

Đàm Huân nói tới đó thì dừng lại nhưng hắn do dự một lúc rồi lại tiếp tục nói: "Chuyện này... có thể bố không tin nhưng mà... Lục Tranh, khi đó hắn đã chạy trốn nhưng vì Yến Nhi trúng độc nên hắn đã đưa em ấy về nhà..."

Đàm Lăng vẫn còn bán tín bán nghi về hành động của Lục Tranh.

Tình trạng của nó xem ra cũng bị trúng độc nhưng không có vết thương... Lẽ nào, nó đã hút độc trong người Yến Nhi???

"Được rồi, ngày mai về ta sẽ nói rõ cho con. Bây giờ ta tới bệnh viện với Yến Nhi."

"Vâng, con chào bố!"

Đàm Lăng vừa tắt điện thoại thì một tên vệ sĩ nói: "Ông chủ, xử lý thằng họ Lục này thế nào đây ạ?"

"Chúng mày làm thế nào thì làm nhưng nó mà chết thì chúng mày bồi táng theo!"

"Hả..."

Đám vệ sĩ nghe giọng thẳng thừng không chút nửa vời của Đàm Lăng mà bị doạ cho sợ thất thần! Ý định của ông ta rõ ràng là đã tha chết cho Lục Tranh.

Đám vệ sĩ thấy Lục Tranh nằm mê man, hơi thở yếu ớt như chỉ còn thoi thóp thì đều tái xanh mặt, cuống cuồng hò hét...

"Nhanh lên, gọi xe cấp cứu!"

"Cấp cứu thằng cha mày, đưa nó lên xe lao thẳng tới bệnh viện luôn!"

"Bệnh viện... đi hướng nào?"

"Cút ra để tao lái xe, thằng nào bật định vị đi!"

...

Đám vệ sĩ này bình thường toàn làm mấy nhiệm vụ giết người phi tang xác chết nên động tới việc cứu người thì có hơi lạ lẫm, pha xử lý có hơi cồng kềnh nhưng vẫn kịp thời đưa Lục Tranh được đưa tới bệnh viện qua khỏi cơn nguy kịch.

Hai ngày sau.

Trong phòng ăn rộng lớn của ngôi biệt thự siêu cấp sang trọng, Đàm Lăng cùng với đứa con trai của ông ta đang ngồi dùng bữa trưa và bàn bạc một số công việc quan trọng.

Lát sau, một tên vệ sĩ đi tới, giọng cung kính nói: "Ông chủ, chúng tôi đem hắn về rồi."

Đàm Lăng gật đầu, mấy tên vệ sĩ nhanh chóng áp giải Lục Tranh vào, hai tay anh bị dây thừng trói ra sau lưng, miệng cũng bịt khăn vải.

Lục Tranh nằm ở phòng bệnh viện điều trị tới sáng nay thì đã tỉnh lại, mặc dù vẫn chưa hồi sức, quần áo bệnh nhân trên người chưa thay, kim truyền nước ghim trên mu bàn tay cũng chưa rút nhưng anh đã bị đám vệ sĩ bắt trở lại.

Hai tên vệ sĩ lôi kéo Lục Tranh tới trước bàn ăn thì bàn tay siết chặt vào vai anh ép anh phải quỳ xuống. Anh cố chấp không nghe theo thì bị tên vệ sĩ đạp mạnh vào đầu gối khiến anh ngã quỵ xuống!

"Ư..."

Đầu gối va đập xuống sàn đá cẩm thạch lạnh buốt, Lục Tranh không khỏi nhíu mày, cổ họng phát ra tiếng rên khẽ nhưng đôi mắt anh khi nhìn lên Đàm Lăng và Đàm Huân thì cực kì kiên quyết!!!

Đàm Huân quan sát đôi mắt đầy khí thế của Lục Tranh, khác với vẻ ngoài khinh thường và đùa cợt như mọi ngày thì bây giờ hắn đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về anh.

"Lần sau không phải áp giải hắn như tội phạm thế đâu."

Hai tên vệ sĩ ngơ ngác trước câu nói của Đàm Huân. Hắn tỏ giọng lúng túng nói: "Bịt kín miệng hắn thế kia thì làm sao hỏi chuyện hắn được."

"Nhưng mà, để hắn nói thì tôi sợ..."

Đàm Huân thừa biết để Lục Tranh mở miệng nói thì một câu lão già chó chết, hai câu cũng lão già chó chết nhưng mà có vẻ... Đàm Lăng nghe cũng quen rồi...

Đàm Huân nhếch môi cười hừ một tiếng rồi vẫy tay ra hiệu cho hai tên vệ sĩ lui ra ngoài. Sau đó hắn đứng dậy đi tới chỗ Lục Tranh, đưa tay xuống nắm vào khuỷu tay anh.

"Đứng dậy."

Nói rồi Đàm Huân dùng lực ở tay khiến cánh tay của Lục Tranh đau nhức, anh khó chịu nhíu chặt đôi lông mày, hai chân miễn cưỡng nhấc lên đứng dậy theo ý hắn.

Đàm Huân kéo anh tới gần bàn ăn và đẩy vai bắt anh ngồi xuống ghế. Hắn tháo cái khăn bịt miệng anh xuống, cũng cởi dây trói, còn rút cây kim truyền dịch ở mu bàn tay anh. Sau đó, hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh, vỗ vai anh, thậm chí còn gượng cười tỏ ra hết sức tự nhiên nói: "Ăn đi."

Lục Tranh ngẩn ngơ không hiểu hắn đang muốn làm cái gì???

Bàn ăn rộng rãi làm bằng chất liệu gỗ cao cấp, ghế ngồi cũng là loại bọc vải nệm nhung rất êm, trên bàn còn có những món ăn sơn hào hải vị còn nguyên, nóng hổi.

Kiểu đối đãi này khá giống bữa ăn cuối cùng của tội phạm tử tù.

Xem ra là đúng thật rồi... Lục Tranh thầm nghĩ ăn xong bữa này sẽ bị chúng đem tới nơi hoang vắng xử gọn tới mức không còn một mẩu xương...

Từ lúc Đàm Lăng trở về, tính ra là 2 ngày Lục Tranh không được ăn gì, cùng lắm thì đám vệ sĩ cho anh uống mấy ngụm nước, thêm cả 2 ngày nằm truyền nước điều trị trong bệnh viện, cũng không có gì bỏ bụng...

Ròng rã 4 ngày trời như vậy mà bây giờ bụng anh không cảm thấy đói, bởi vì quen rồi, kỉ lục bọn chúng từng bỏ đói anh là 1 tuần cơ mà...

Lục Tranh ngồi yên ở đó chẳng cầm đũa động vào một món ăn nào.

Đàm Lăng ngồi ở phía góc bàn ăn cách anh hơn 2 mét, ông ta vừa uống hết ly rượu rồi liếc sang anh: "Hiện tại cái miệng của mày dùng để ăn uống để có sức nói chuyện. Nếu mày không muốn..."

"Nói chuyện hả?" Nào ngờ Lục Tranh thản nhiên cắt lời: "Vậy tôi lại hỏi ông, lão già chó chết! Song Nghi đâu rồi, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?"

Đàm Huân ngồi bên cạnh đang cầm con tôm hùm lột vỏ ăn, nhưng khi nghe cái giọng kiểu bất cần của Lục Tranh khi nói với Đàm Lăng thì hắn vô thức làm rơi con tôm xuống bát...

Thật muốn bịt cái miệng nó lại... Hay là cứ thế nhét đồ ăn vào miệng nó luôn rồi...

Đúng thật là Đàm Lăng đã nghe quen cụm từ đó từ miệng Lục Tranh nhưng nếu là kẻ khác dám nói vậy thì chuẩn bị sẵn một phần mộ đi là vừa.

Nét mặt ông ta nghiêm túc đến đáng sợ: "Mày ăn xong trước rồi tao trả lời!"

Lục Tranh vẫn ngang ngược như vậy: "Thế thì tôi chẳng có gì để nói với ông, tôi cũng không muốn ăn!"

Đàm Huân gãi đầu gãi tai nói: "Mày vẫn mạnh miệng gớm nhỉ?"

RẦM!

Lục Tranh chưa kịp phản ứng thì Đàm Lăng đứng dậy đi tới. Bàn tay thô, to lớn, nặng như gọng kìm của ông ta tóm cổ Lục Tranh, đè anh nằm áp lưng xuống bàn ăn!!!

XOẢNG!

Mặt bàn theo đó rung lắc mạnh, một vài bát đĩa và phần ăn bị rơi xuống sàn vỡ tan tành. Đàm Lăng vẫn dùng lực mạnh tới mức như rút cạn hết dưỡng khí trong phổi của Lục Tranh khiến anh bị ngạt thở, đầu óc choáng váng không thể suy nghĩ được gì...

"Mày muốn tự ăn hay là muốn tao xích mày lại, cắm ống thủy tinh vào cổ họng nhồi nhét đến khi nào mày ngốn hết đống thức ăn này vào bụng hả!"

Nghĩ đến cảnh tượng kinh dị đó, dòng nước mắt của Lục Tranh bỗng trào ra vì sợ hãi, một phần cũng vì anh sắp ngạt chết tới nơi...

"Buông ra... tôi tự ăn..."

Bàn tay Đàm Lăng vừa buông khỏi cổ, Lục Tranh run rẩy đôi chân vô lực ngã xuống sàn, hai tay anh nắm lấy cổ họng mà kịch liệt ho khan!!!

Đàm Lăng lạnh nhạt quay trở lại ghế ngồi, Đàm Huân thì có vẻ đang nhịn xuống điệu cười đểu thường ngày, hắn đưa tay về phía anh: "Cần tao kéo lên không?"

Lục Tranh cắn môi chịu đựng không thèm liếc xéo hắn, anh bám tay vào bàn tự đứng dậy ngồi lại xuống ghế.

Đàm Lăng và Đàm Huân đã ăn xong bữa trưa đang thong thả nhấp rượu chờ Lục Tranh, anh vội vàng ăn hết bát cơm và gắp ăn qua loa mấy món ở trên bàn xong hoàn toàn không động đũa gì nữa.

Đàm Huân liếc sang hỏi: "Ăn no rồi?"

Lục Tranh hậm hực không nói.

Đàm Huân lại cười nói: "Yến Nhi đã ổn rồi, chiều nay hoặc sáng mai em ấy sẽ tỉnh lại nhưng bọn tao vẫn muốn hỏi mày sự việc ngày hôm đó."

Lục Tranh dứt khoát đáp trả: "Tôi có nói thì mấy người cũng chẳng tin!"

Đàm Lăng gằn giọng quát: "Nói!"

"Hôm đó... tôi... tôi bỏ chạy thì Đàm Yến Nhi đuổi theo..." Lục Tranh có hơi khó xử, giọng ấp úng nói: "Sau đó bị một gã đàn ông không rõ mặt mũi tấn công, Đàm Yến Nhi bị hắn đâm. Tôi với cô ta nhảy xuống sông, mãi sau đó mới biết lưỡi dao có độc... Tôi... tôi... tôi dùng miệng hút độc cho cô ta!"

Mãi mới nói được hết câu...

Đàm Lăng và Đàm Huân chỉ chờ anh nói ra câu cuối. Cơ mà, bọn chúng biết câu đầu tiên anh đã nói dối, là Đàm Yến Nhi giúp anh chạy trốn nhưng anh không nói ra.

"Tôi làm như vậy là cứu Đàm Yến Nhi chứ không có giở trò đồi bại với cô ta..."

Đàm Huân thản nhiên nói: "Ừ, bọn tao biết rồi."

"Biết rồi? Biết rồi mà còn hỏi sao?" Lục Tranh rất tức giận nhưng vẫn phải nhịn xuống: "Vậy mấy người trả lời câu hỏi của tôi được chưa?"

Đàm Huân lúng túng: "Song Nghi à, em ấy..."

Đàm Lăng lạnh lùng nói thẳng một câu: "Tao bảo con bé đi giết người, nó bị thương, nằm viện."

"Đàm Lăng!"

Lục Tranh nghe vậy thì không nhịn nổi nữa. Anh đứng phắt dậy nhưng Đàm Huân ngồi cạnh đó đã túm cổ áo lôi anh ngồi xuống.

"Này, tốt nhất mày đừng có làm điều gì ngu ngốc! Bọn tao đã nhân nhượng cho mày lắm rồi đấy!"

"Bỏ ra!"

Lục Tranh hất tay hắn ra, mặc dù anh cũng biết mình không thể động tới một sợi tóc của Đàm Lăng nhưng miệng thì vẫn chửi: "Ông đúng là lão già chó chết! Song Nghi là con gái của ông, vậy mà ông lại bắt cô ấy làm việc nguy hiểm..."

"Con bé vẫn sống sót mà mày vẫn có thể ngồi đây chửi tao đấy! Mày biết điều thì câm miệng đi!"

"Ông tệ bạc như vậy chẳng trách Song Nghi đối với ông..."

"Cái gì?"

Lục Tranh đang định nói thì lập tức trở nên im bặt... suýt thì anh lỡ lời trực tiếp hại Đàn Song Nghi...

"Không..."

Cặp mắt lạnh lùng, sắc bén của Đàm Lăng nhìn vào sự hoảng loạn trên khuôn mặt Lục Tranh thì biết anh đang che giấu điều gì đó nhưng ông ta không vạch trần.

"Hôm nay đến đây thôi, chuyện còn lại con giải quyết đi."

"Vâng."

Sau một hồi to tiếng nói chuyện qua lại, Đàm Lăng đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Đàm Huân sau đó cũng đứng dậy.

"Giờ thì..." Hắn nhìn Lục Tranh, ý cười trong mắt hiện lên rõ ràng: "Tới lượt tao xử lý mày."