Tranh Nghi

Chương 15




Đàm Song Nghi bước xuống tầng hầm. Lục Tranh nằm trong góc tường, hai cổ tay bị xích lại. Tình trạng của anh không có thảm hại như cô đã nghĩ, vết thương trên người anh được băng bó cẩn thận, không bị nhận thêm thương tích gì, xem ra mấy ngày nay Đàm Huân đúng là không có ngược đãi anh.

"A Tranh."

Nghe tiếng gọi quen thuộc, Lục Tranh lập tức ngẩng đầu ngồi dậy mỉm cười đáp lại: "Song Nghi."

Đàm Song Nghi ngồi xuống gần bên anh: "Vết thương của anh sao rồi."

Lục Tranh lắc đầu nói: "Lành lại ngay ấy mà."

"Vậy thì tốt." Đàm Song Nghi nhìn khay thức ăn và đồ uống nóng còn nguyên đặt cạnh Lục Tranh, có vẻ như anh chẳng động miếng nào, cô lại hỏi: "Anh không đói bụng à?"

"À, cái đó... đám vệ sĩ của Đàm Huân mang xuống, tôi nghĩ bọn chúng đã bỏ thứ gì vào nên không muốn ăn, với lại tôi cũng không đói lắm..."

"Không có độc đâu, cứ ăn đi."

"Ừm, để lát nữa. Giờ tôi muốn nói chuyện với cô."

"A Tranh." Đàm Song Nghi thấy nét mặt tươi cười vô lo vô nghĩ của Lục Tranh thì giọng cô hơi trầm xuống: "Anh có biết anh đang ở trong tình cảnh nào không? Sao anh có thể thản nhiên nói như vậy?"

"Tôi... tôi không biết chỉ là..." Bờ môi Lục Tranh mỉm cười khẽ nói: "Chỉ là cứ mỗi lần thấy cô là tôi lại có cảm giác nhẹ nhõm và an tâm."

Đàm Song Nghi thở dài một tiếng: "Ngày mai Đàm Lăng về rồi."

"Cô... đang lo lắng cho tôi..."

"Đó không phải vấn đề!" Đàm Song Nghi dứt khoát nói, ngữ điệu của cô mang ý trách móc: "Ngày hôm đó, tại sao anh không chạy đi mà lại cứu Đàm Yến Nhi! Anh có biết làm vậy nguy hiểm lắm không?"

"Song Nghi..." Lục Tranh nhận ra cô đang tức giận. Sắc mặt anh trở nên bối rối, giọng lúng túng vội vàng nói: "Đàm Yến Nhi là em gái của cô, là thành viên trong gia đình của cô, sao tôi có thể..."

Lục Tranh chưa nói xong nhưng Đàm Song Nghi đã lạnh lùng cắt ngang: "Gia đình! Vốn dĩ trong từ điển của tôi không có từ đó! Kể cả Đàm Lăng hay Đàm Huân chết trước mặt tôi, tôi sẽ không cứu đâu!"

Lục Tranh không khỏi kinh ngạc: "Tại sao... tại sao cô lại nghĩ như vậy..."

"Không biết! Nhưng ngay từ nhỏ thì điều đó đã in sâu trong tâm trí của tôi rồi!"

"Vậy tôi thì sao... tại sao cô lại muốn cứu tôi..."

Đàm Song Nghi chợt yên lặng trước câu hỏi của Lục Tranh. Lần này anh không muốn chờ đợi nữa, hai tay của anh nắm lấy cánh tay của cô, giọng khẩn thiết như đang cầu xin: "Song Nghi à, cô nói cho tôi biết được không..."

Trầm lặng lúc lâu, cuối cùng Đàm Song Nghi đã nói: "Lục Nghiễn, hắn muốn tôi cứu anh!"

"Lục Nghiễn..." Lục Tranh bất ngờ khi nghe cái tên đó: "Cô quen biết Lục Nghiễn, anh ấy vẫn còn sống?"

Đàm Song Nghi bình thản nói: "Không, chết rồi, là tôi đã giết hắn!"



Lục Tranh sửng sốt không nói thành lời.

"Khoảng thời gian tôi ở nước Anh, hắn đã dùng tên giả tiếp cận tôi. Đến khi tôi phát hiện ra thân phận của hắn, tôi đã giết hắn vì hắn dám lừa dối tôi. Trước khi chết hắn đã cầu xin tôi quay về đây cứu anh."

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Vậy thôi."

Lục Tranh tỏ ra nghi hoặc: "Có hơi... vô lý."

"Cái gì?"

"À, tôi không nói cô, là Lục Nghiễn. Tôi đoán được anh ấy sẽ sống sót và thoát khỏi đám cháy nhưng tôi không nghĩ anh ấy muốn cứu tôi đâu."

Đàm Song Nghi dù rất bất ngờ nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh hỏi: "Tại sao anh nghĩ vậy?"

"Bởi vì, Lục Nghiễn rất ghét tôi... Ngày mà Đàm Lăng phóng hỏa thảm sát cả gia đình, tôi đã thoát được khỏi đám cháy nhưng Lục Nghiễn đẩy tôi xuống cầu thang nên tôi đã bị đám vệ sĩ của Đàm Lăng bắt lại, anh ấy thì có thể chạy trốn."

Nét mặt Đàm Song Nghi cũng không giấu được sự khó hiểu: "Không lí nào lại như vậy???"

"Nhưng mà Song Nghi... cô... thật sự đã giết anh ấy rồi..."

"Đúng, anh nghĩ sao về việc đó. Anh nên cảm thấy vui vì tôi đã giết kẻ đã hại anh rơi vào sự giày vò tra tấn của Đàm Lăng suốt nhiều năm mới phải!"

"Không..." Lục Tranh khẽ lắc đầu, đôi mắt anh rũ xuống ẩn chứa nét u sầu: "Dù vậy tôi không ghét anh ấy..."

"Rốt cuộc con người anh sao có thể... Tôi nói cho anh biết, tốt bụng quá mức sẽ thành ra ngu ngốc đấy!"

"Haha, cô nói phải nhưng mà..."

Lục Tranh gượng cười khiến Đàm Song Nghi càng thêm tò mò.

"Nhưng..."

"Chắc chắn phải có lý do thì anh ấy mới ghét tôi. Nhưng dù vậy thì anh ấy vẫn đối xử rất tốt khi biết chăm sóc cho ba đứa em nhỏ, chỉ tiếc là... mấy đứa trẻ đã chết trong đám lửa tàn bạo của Đàm Lăng..."

Bầu không khí xung quanh đã rơi vào tĩnh lặng sau câu nói của Lục Tranh. Một lát sau, Đàm Song Nghi mới lên tiếng hỏi: "Thế anh nghĩ gì về việc tôi đã giết Lục Nghiễn."

"Tôi... tôi không biết." Lục Tranh cảm giác mơ hồ: "Song Nghi à, mặc dù tôi biết... cô có thể giết người khác một cách không ghê tay nhưng cô sẽ không giết tôi phải không..."

Đàm Song Nghi không đồng ý nhưng cũng không phủ nhận: "Anh nghĩ như vậy cũng được."

Lục Tranh khẽ cười nói: "Song Nghi, tôi rất cảm ơn cô đã giúp tôi! Nhưng từ giờ trở đi, tôi có ra sao cũng được... Tôi không phải thằng ham sống sợ chết, tôi cũng không sợ mấy trò tra tấn giày vò của Đàm Lăng nữa. Nếu như cô chỉ vì sự lời trăn trối của Lục Nghiễn mà cứu tôi thì tôi nghĩ là không cần đâu..."

"Sao anh..."



"Cô đừng hiểu lầm nhé. Lúc đầu tôi đã nghĩ việc cô giúp tôi là do chính bản thân tôi chứ không phải do Lục Nghiễn!"

"Ý của anh là..."

Lục Tranh đưa đôi bàn tay vướng xiềng xích của mình lên vuốt nhẹ vào lọn tóc dài mượt của Đàm Song Nghi, khóe môi anh nở ra nụ cười nhẹ nhõm: "Chắc là tôi đã thích cô rồi, Song Nghi! Mặc dù tôi biết hoàn cảnh của bản thân đang rất tồi tệ không rõ mai sống hay chết... Chỉ là tôi thích cô nên không muốn cô vì tôi mà gặp nguy hiểm, lúc đó tôi thấy cô suýt nữa đã đánh nhau với Đàm Huân, tôi biết cô rất giỏi nhưng hắn cũng nguy hiểm, Đàm Lăng cũng vậy... Cho nên, cô không cần phải cứu tôi đâu, tôi không nuôi hi vọng trả thù, tôi không muốn sống trong thù hận, Đàm Lăng độc ác như vậy tự ông ta sẽ bị quả báo, không sớm thì muộn..."

Đàm Song Nghi không nói gì chỉ lẳng lặng nghe anh nói, từng lời anh nói ra, từng câu từng chữ đang khắc sâu vào sâu thẳm trái tim cô!

"Song Nghi à, cuộc sống hiện tại của cô có hạnh phúc không? Nếu cô đã không thích gia đình quyền lực tàn bạo của mình thì có thể quay lại nước Anh sống cuộc sống yên ổn như trước kia mà. Cô không cần lo lắng việc Đàm Lăng giày vò tôi thế nào. Còn về phần tôi... dù rất muốn được tự do nhưng tôi cảm giác cả cuộc đời này của tôi sẽ phải luôn sống trong sự giam cầm, hành hạ của kẻ khác thôi... Tôi cũng nhiều lần chạy trốn lắm rồi, hiện giờ tôi không muốn chạy trốn nữa!"

"Nếu anh đã thích tôi thì tại sao lại muốn tôi rời đi?"

"Việc đó liên quan gì chứ... Tôi thích cô nhưng đó là việc của tôi, cô đâu cần phải thích lại tôi đúng không? Thật kì quặc nếu người con gái xinh đẹp, tài giỏi như cô lại thích một thằng con trai vô dụng sống trong sự giam cầm của kẻ khác đúng không..."

Lục Tranh cười khúc khích, tiếng cười đó lại nhẹ nhàng nghe mà khiến người khác cảm thấy vui lây.

"Song Nghi à, tôi có thể... hôn cô một cái, được không... Nếu không được thì..."

"Được."

"Cô đồng ý nhanh vậy sao. À, tôi quên mất là cô rất chủ động..."

Lục Tranh bối rối gượng cười. Nhìn nụ cười trên môi anh, Đàm Song Nghi cảm giác trong lòng mình lại ngẩn ngơ một cách kì lạ.

Lục Tranh kề sát lại gần Đàm Song Nghi, hai tay của vòng ra ôm lấy cô, vì vướng xiềng xích nên anh không thể ôm chặt được.

Đàm Song Nghi lúc này lại thẫn thờ như một con rối! Hôn... cô đã nghĩ nếu hôn thì là hôn môi chứ, vậy mà Lục Tranh chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán của cô... Mặc dù có hơi hụt hẫng nhưng động tác của Lục Tranh lại rất dịu dàng, nụ hôn này là tình cảm chân thành của anh, chính là sự nâng niu trân trọng anh dành cho cô.

Ngày mai Đàm Lăng quay về, Lục Tranh đương nhiên là lo sợ chứ... lo sợ việc ngày mai mình sẽ chết dưới sự tra tấn đầy thảm khốc của ông ta nhưng bây giờ anh không nghĩ đến việc đó nữa vì trong lòng anh đã mãn nguyện lắm rồi!

"Cảm ơn Song Nghi, tôi hạnh phúc lắm!"

***

Đêm tối, trong căn phòng ngủ rộng lớn, Đàm Song Nghi ngồi trước bàn làm việc, bàn tay vô thức sờ lên trán, nơi mà Lục Tranh đã hôn.

"Chắc là tôi đã thích cô rồi, Song Nghi!"

"Song Nghi à, cuộc sống hiện tại của cô có hạnh phúc không?"

"Tôi thích cô nhưng đó là việc của tôi, cô đâu cần phải thích lại tôi đúng không?"

Đàm Song Nghi biết trong lòng mình đang rối loạn như tơ vò! Vốn dĩ xuống tầng hầm gặp Lục Tranh là để trách móc anh một trận vì hành động ngu ngốc khi quay lại cứu Đàm Yến Nhi nhưng không ngờ chính cô lại bị anh làm cho ngây ngốc luôn...

Rốt cuộc tôi được sinh ra để làm gì, tôi còn không biết thì sao biết bản thân tôi bây giờ có hạnh phúc không? A Tranh, tôi nghĩ việc tôi lựa chọn cứu anh là điều đúng đắn. Bằng mọi cách, tôi sẽ đưa anh ra khỏi sự giam cầm của Đàm Lăng!