Chương 89: Giác tiên sinh
Vịnh Tây Hồng rộng gần ngàn dặm nằm ở vùng đất vô chủ, đầu gối lên Lục Nguyên rộng lớn, chân gác dài trên vùng Bắc Cương lạnh lẽo quanh năm.
Từ đây, trông lên phía Đông chính là hải dương vô tận nhìn không thấy điểm dừng, lại ngoái nhìn Tây Nam chính là eo đất nối liền bán đảo Đông Hồng tới Đại Châu phát triển.
Không nghiêm khắc, eo đất kia có thể được coi là vịnh trũng. Nó là điểm cực Nam của Vịnh Tây Hồng, cũng là nơi cắt đi Vạn San Vô Cương sừng sững, khoét vào Đông Hồng một hỏm lớn như miệng cự thú khổng lồ. Nơi ấy là vùng đất yêu tộc chiếm cứ, nhìn vào địa hình ngẫm đi một chút khá dễ đoán được đa phần là lưỡng cư, các loài khác e rằng bốn thành tính xuống dưới.
Ở Vịnh Tây Hồng, dân chúng nơi đây còn đồn thổi có thể loáng thoáng bắt gặp vài bóng đại yêu khổng lồ ẩu sau những làn sương vụ, khuất xa chân trời khi nhìn xuống Tây Nam.
Với khoảng cách như vậy quả thực là hão huyền, phải chăng là lời dọa tiểu hài quấy phá cũng không chừng.
Do là vùng đất vô chủ, vậy lên người ra người vào đa số là từng trải, những ngày nay kẻ đến người đi dầy đặc như xem hội. Có ngụy trang, cũng có đường đường chính chính, đa số khí thái đều thoát khỏi vẻ bần cần tủi tụi kiếm sống, khí khái rất khác.
Tuy cùng là tu sĩ, Lạc Nam không thiếu, Lục Nguyên cũng không thiếu nhưng những người này thật sự có phong vị thoát đi lo toan phàm trần, đã có phong vị tu sĩ.
Trên trấn, một vị đạo sĩ trẻ tuổi, áo bào đầy những vết khâu chằng chịt, khó dấu được việc ghép vá nhiều. Hắn có khuôn mặt tầm tầm thường thường, có chút tà dâm bất chính, dáng người mảnh khảnh, đầu đội đạo cân, lưng có gài một cuộn tranh khá lớn, kèm theo đó là một cần câu bằng trúc, nhìn có vẻ mới làm.
Đi bên cạnh hắn là một thư sinh lưng đeo gầu trúc, loáng thoáng thấy được vài quyển sách mục bên trong. Thư sinh này quần áo cũng tầm thường, tuy trắng trẻo một chút nhưng lại là kẻ một mắt đã chột.
Hai người bọn hắn rẽ vào một hẻm tối, vài đứa trẻ bẩn thỉu dưới bóng râm nhìn họ với đôi mắt sáng lạnh, đánh giá một lượt rồi thoăn thoát vọt đi qua những bức tường nham nhở.
Đạo sĩ cũng thư sinh đứng chờ. Cứ tưởng còn phải mỏi chân một lát, ai ngờ qua mấy hơi thở, một vị nam tử trung niên cười hiền hòa đi tới. Hắn có dáng người khá béo, cái nằm nhìn có thể tính làm hai, cảm giác như hoa mắt.
“Nhị vị đã chờ lâu, trước hết không biết xưng hồ như nào?”
Thư sinh khẽ xoa xoa tấm vải bịt một con mắt, cảm thấy hài lòng rồi mới chú ý sang, ồn tồn nói:
“Tiểu sinh họ Giác tên chỉ có một chữ Ngộ.”
Trung niên khẩn khẩn:
“Thì ra là Giác tiên sinh, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
“…???”
Tiểu đạo sĩ bên cạnh nghe vậy chút nữa sặc cười, còn tên thư sinh kia ngây ngô gật gật đáp lại nam tử trung niên.
Đạo sĩ trẻ cười nhếch miệng, vẻ khá lưu manh:
“Tiểu đạo họ Hư, thí chủ biết vậy là được.” Đạo sĩ trẻ kia có vẻ như rút kinh nghiệm từ đồng bạn.
Trung niên nam tử cũng mềm mại, đáp:
“Thì ra là Hư đạo trưởng. Hư đạo trưởng.”
“…”
Thấy vị thư sinh chột mắt ngoảnh tới ngoảnh lui, nam tử mập mạp nói:
“Chư vị không cần lo, tuy lộ thiên nhưng con hẻm này quả thực trừ thiên ra, cái gì cũng không lộ được.”
Tiểu đạo sĩ nói:
“Lưu quản sự nói vậy, quả nhiên chuyện đồn là thật. Không biến tiểu đạo có thể nhìn qua vài trang đầu của công pháp không. Việc này chuyện lớn, cần chứng nhận một chút.”
Lưu quản sự vẫn ôn hòa:
“Tất nhiên tất nhiên, mời hai vị. Nhưng giới hạn ở bốn trang đầu, hai vị xin đừng làm chuyện gì quá mức, nếu giao dịch không được còn có thể chia tay trong vui vẻ.” Nói rồi, hắn từ trong ngực lôi ra một quyển sổ nhàu nát đôi chút đưa cho hai thiếu niên đối diện.
“Là phải.” Tiểu đạo sĩ cười đáp lại, tay lật qua hai trang đầu rồi đưa lại cho Lưu trưởng quỹ.
Hắn quay sang nhìn đồng bạn, lời ra đến nửa miệng lại rụt vào. Hắn nhận ra đồng bạn có cái tên mới khá hay, liền dùng nó đối thoại.
“Giác tiên sinh, mau đưa tiền.”
Giác tiên sinh gật gù, thành thành thật thật trao một túi vải bằng nắm tay cho Lưu trưởng quỹ.
“Sảng khoái.” Lưu trưởng quỹ nhận đồ, nhìn qua một lượt không phải là giả, thu tươi cười lại rồi thận trọng dặn dò.
“Còn xin hai vị giữ bí mật, công pháp này là ta học trộm từ lão gia, nếu để người khác biết e rằng ta cùng hai vị đều không có kết cục tốt đẹp.”
“Việc này tự chúng ta biết, Hải gia bán triều, cái tên nghe thôi đã sợ.”
“Vậy cáo từ.” Lưu quản sự chắp tay.
“Ngươi là ai, chúng ta không quen biết.” Tiểu đạo sĩ khoát tay không nhận.
“Đúng vậy, ngươi là ai.”
Hai bên nhìn nhau tan ra trong yên ắng.
Nhìn hai bóng người ra khỏi con hẻm, vài kẻ trong quán trà gần đó lắc đầu:
“Lại có thêm mấy con heo.”
Trên đường rời trấn, vị thư sinh kéo căng cái bị mắt đầu lâu xương chéo ra hết cỡ, lại từ từ hạ nó xuống áp nhẹ vào con mắt trái của mình. Hắn nghịch dại nhưng vẫn biết chừng mực, không có tò mò thả tay giữa đường.
“Loạn thế kiếm được chút tiền vật, lại mất đi một nửa,” Thư sinh than thở.
Thấy đồng bạn lật trang sách suy tư, hắn hỏi:
“Chẳng lẽ quyển sách này là thật?”
“Dĩ nhiên là giả, ngươi nghĩ gì vậy?” Tiểu đạo sĩ ném quyển sách giả này vào gầu sách của Giác tiên sinh, gối tay sau đầu bước đi.
“Ước tính hai ngày nữa là Tiên mộ xuất thế, tại sao chúng ta không bố trí trước một chút, phí công chuyện vô ích này làm gì?”
“Thử vận may thôi, ta đang khá thiếu công pháp nội thị. Thà thử một chút còn hơn bỏ xót qua.”
Tiểu đạo sĩ vỗ vỗ mặt mình, tán thưởng đồng bạn:
“Ghê thật, ngươi học đâu thuật dịch dung khá như vậy? Nhưng lăn lộn dưới thấp còn được, nếu không cải biến e rằng tu sĩ có tu vi một chút muốn nhìn thấu liền thấu.”
Sáng nay, Thanh Minh và Yên Hưu Lộc tìm tới thị trấn gần nhất mua vài vật để chuẩn bị cho đại sự. Nói gần nhưng cũng cách nhau tận mười dặm, đi đi lại lại cũng mất nửa canh giờ.
Mua vài thứ, cũng biết được vài thứ.
“Nhìn dòng người thế này, e rằng không dễ.” Yên Hưu Lộc khẽ than.
“Chắc rằng Vô Ngân Môn gì đó từ miệng Dao tỷ đã biết rồi, e rằng cao thủ đã tới, còn chiến thuyền sẽ không muộn tới đây, may mắn họ không có phương vị cụ thể.”
“Lần này không biết chui từ đâu ra lắm tu sĩ như vậy, nhìn khí thế còn không kém nhạc phụ đại nhân hồi trước.” Yên Hưu Lộc nhớ lại vài người vô tình lướt qua trong trấn.
“Đúng là cũng không thể kinh thường tu sĩ bản địa. Ngươi nhìn bầu trời ngàn dặm tử vân này xem, dị tượng như vậy dù bọn họ có chốn kỹ trong mật thất e rằng cũng như sấm ghé vào tai, không biết không được.”
Đường đi không vắng, hướng ngược hướng xuôi cách đoạn lại có người có ngựa. Có quý nhân, có gia tộc mạnh mẽ, thi thoảng cũng gặp được công tử tiểu thư không ngồi xe, cưỡi ngựa thưởng cảnh.
Giữa trưa, Thanh Minh dừng lại nghỉ tại một gốc cổ thụ ven đường.
Tiết Xuân nắng nhạt khá dịu, nhưng xuyên qua mây tía lại không còn vẻ nguyên sơ, cái nực nó ban lại quả thực sánh ngang mùa hè, cũng may chỉ xảy ra tại thời điểm giữa trưa. Nhưng cũng thật là không có gì đáng ngại, chỉ đem lại chút khác thường về cảm giác mà thôi. Mùa xuân không ai thích khí tiết như vậy cả.
Thanh Minh là người thích hưởng thụ, không chịu được cực khổ, trong người lại chẳng vội vàng gì, vậy nên trên đường lựa một bóng cây râm mắt, nghỉ ngơi nhìn ngắm xung quanh.
Vốn nắng trưa chẳng đáng ngại, ấy vậy mà cũng có một tốp người ngựa vừa ngang qua đây, lại bỏ bước quay lại bóng cây này nghỉ ngơi.
Đoàn người này rơi khoảng gần bốn mươi người, gia đinh gần trục, nô ty gần trục, còn lại đa số là trung niên thuần thục, trọng tâm là một chút thanh thiếu niên có lẽ là thế hệ trẻ gia tộc.
Bóng cây này không quá hẹp, cũng không quá rộng, Thanh Minh và Yên Hưu Lộc chiếm một góc, còn đoàn người kia chiếm gần như. Nói là nghỉ ngơi có lẽ chiều lòng cấp trên, đa số vẫn trông coi xe cùng ngựa.
“Kịch bản không đúng, họ không tới đuổi chúng ta đi sao?” Yên Hưu Lộc nghi hoặc hỏi.
Thanh Minh ngưng mắt nhìn quyền sách trên tay, nói:
“Bớt nghe thuyết thư, sáng nay ngươi còn ngồi ở quán trà mãi, chậm trễ không biết bao nhiêu thời gian. Đọc sách là đáng mừng, nhưng lậm truyện là không tốt.”
Yên Hưu Lộc bĩu môi: “Vậy trả quyển ‘Tranh Minh’ bản mới nhất cho đồ nhi, đệ tử chỉ mới đọc tới đoạn ‘Kim Thiềm đánh Thiên Đình’ mà thôi.”
“Hmm, giỏi lắm Giác tiên sinh, ngươi đang dùng lý lấn ta?”
“Sư phụ là to nhất, đồ nhi nào giám ý kiến gì.” Yêu Hưu Lộc chẳng còn cách nào, đành lấy quyển sách ố vàng mua từ Lưu quản sự ra đọc.
Đường đi thi thoảng vẫn có kẻ qua người lại. Nhìn một tốp người trẻ quần áo bình thường lưỡng lự vào nghỉ, Thanh Minh khẽ lắc đầu:
“Không biết là xui xẻo hay là may mắn cho các ngươi. Đã vậy liền buông.”
“Có chuyện sao?” Yên Hưu Lộc hỏi.
“Quả thực là tốn tiền rồi. Mấy người vừa qua kia là người Lưu quản sự, có lẽ xui xẻo tình cờ, không có tình cảnh ủng hộ ra tay.”
Yên Hưu Lộc nhìn toán người bên cạnh, đoán được ý nghĩa vì sao.
“Người biết họ sẽ tới?” Nghĩ tới Lưu quản sự, Yên Hưu Lộc tò mò.
“Ngươi còn phải kinh lịch nhiều.” Thanh Minh đọc xong, khẽ ném quyển truyện vào đầu đại đệ tử, kêu bốp lấy cái.
Yên Hưu Lộc bo đầu: “Đệ tử tuy ít kinh nghiệm, nhưng không phá của tiêu tiền hoang phí bao giờ.”
“…”
“Sư phụ, người định c·ướp lại bọn họ sao?”
“Không thừa hơi, c·ướp thì c·ướp luôn rồi. Nếu bọn họ tìm chúng ta, vậy chứng tỏ lòng dạ độc ác, liền dùng chúng dò đường bên kia, ta muốn ra biển.”
Đương lúc đối thoại, có một vị gia nô đi tới:
“Vị đạo trưởng và công tử, chủ tử nhà ta nấu qua vài món trưa lót dạ, mong hai vị không chê.” Gia đinh này mang tới hai bát canh, trong có chút thịt chút xương lẫn chút ngũ cốc, cũng thả một chút hương liệu, khá thơm.
Có thể dùng gia vị tùy tiện nhưng vậy, gia tộc muôn bán tầm thường cũng rất hoa lệ.
“Đa tạ huynh đệ, thay ta cảm tạ lão gia phu nhân.” Yên Hưu Lộc nói rồi nhận hai bát canh nóng.
“Cả mấy vị tiểu thư xinh đẹp nữa.” Thanh Minh cười khì khì, đồng thời nét vào tay tiểu huynh đệ một tấm phù vàng:
“Đây là quà riêng cho lão huynh, coi như có chút duyên pháp.”
Gia đinh này lớn tuổi hơn Thanh Minh, hắn nhìn đạo sĩ trước mặt có chút không thích hợp, nhưng vẫn cảm thấy bình thường, tươi cười nhận rồi đáp.
“Tạ đạo trưởng.” Nói rồi, hắn nhanh chóng lui về.
Đợi đến khi gia đinh kia đi, Thanh Minh thở dài.
“Thiên sinh lệ chất, ta làm sao giấu đây?”
Yên Hưu Lộc thở dài trân trôi:
“Người chỉ là ở gần hồ hưởng ánh trăng thôi, không ngờ ta cũng được nữ tử ái mộ.”
Thanh Minh hừ lạnh khinh thường.
“Ngày ấy trong yến tiệc Lạc Nam, người thấy người ta múa múa vài điệu cũng đỏ mặt, còn ở đây mạnh mồm?”
Yên Hưu Lộc lại bĩu môi: “Tử Mẫn tỷ tỷ có kể, người ngày ấy còn cái gì mà ‘Đạo ta tu là tuyệt tình đạo’ ‘tiên tử xin tự trọng’ vậy còn làm ra phong phạm cao thủ?”
Thanh Minh khinh thường đồ đệ, nói:
“Tiểu nhi vô tri, ngươi thì biết cái gì? Ta là chung tình một dạ với sư nương ngươi, chứ không hậu cung đã ba ngàn, ngày bảy đêm ba vào ra không xuể, biết chưa.”
Yên Hưu Lộc kinh ngạc, mắt trợn tròn, miệng không ngậm được.
Hai người tuổi xêm xêm nhau, vậy mà sư phụ đã xuất đạo thành thánh, đỉnh cao nhân sinh đã đi một nửa?
“Quả nhiên là sư phụ. Không biết…” Nói tới đây, hắn thấy Thanh Minh có chút hơi rơi lòng.
“Sợ là không phải rồi.” Thanh Minh lẩm bẩm trong lòng.
“Canh bớt nóng, đã có thể uống.” Thanh Minh khôi phục bình thường, vui vẻ hít một hơi dài.
“Sư phụ chậm đã.” Yên Hưu Lộc đưa tay cản hắn lại.
Nói rồi, Yên Hưu Lộc thọc một ngân châm vào bát canh, khoắng ngược ngoáy xuôi ba bận chín lượt.
Kim này hắn mua trong trấn vừa rồi.
“Không độc.”
“Sao ngươi không thử bát của ngươi luôn?” Thanh Minh hỏi ân cần, đồng thời có chút tán thưởng.
“Không cần, có việc gì sư phụ thanh tỉnh là được. Vả lại chúng ta lấy lòng dạ hẹp hòi so đo người ta rồi, không thể lặp lại lần nữa.”
Hai người định nhấp miệng, một giọng nói khá mềm mại cất lên.
“Oa, hai người vừa rồi là đang thử độc bằng ngân châm sao?”
Vắt vẻo trên cành cây, một tiểu muội tầm chín, mười tuổi ngồi đó vui vẻ chống cằm nhìn hai người. Nàng lại nghi vấn:
“Nhưng sao lại cất vào trong ống giày như vậy. Ta được dạy thứ gì dùng để ăn uống phải cất nơi sạch sẽ nha?”
Mí mắt Thanh Minh giật giật nhìn Yên Hưu Lộc. Hắn lạnh lùng đổi chén canh từ trong tay Yên Hưu Lộc, đồng thời còn nhìn đệ tử yêu dấu uống hết bát canh ngon lành.
Yên Hưu Lộc nhăn nhó uống sạch, cũng như rửa sạch oan khuất.
“Tính mạng quan trọng, không nên để ý tiểu tiết. Muội muội, đa tạ nhắc nhỡ.” Yên Hưu Lộc chắp tay đa tạ.
“Tiểu Như, mau xuống.”