Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tranh Minh

Chương 83: Cao thủ không bằng tranh thủ




Chương 83: Cao thủ không bằng tranh thủ

Khí tiết đầu xuân vốn se lạnh, đứng trong thạch động ẩm thấp, cảm giác buốt giá lại thêm tăng cao, tựa như ngày đại hàn giữa Đông giá.



Ngũ quan tương hỗ, bóng tối dần rủ càng khiến người ta lạnh đến rợn người. Quỷ dị là không tốt, vậy nên cần nhanh chóng rời đi. Mà muốn rời đi, tất phải xong việc cần làm.

Sau khi lấy bản đồ cùng một số đồ vật trong quan tài Doanh Hiểu, bốn người bước lên thông đạo.



“Mọi người đi trước an toàn, ta ở lại xem xét phòng ngừa hậu hoạn.” Thanh Minh nghiêm túc cân nhắc.



Trải qua chuyện cửu tử nhất sinh, hầu hết ai cũng muốn nhanh thoát khỏi nơi quái dị này, khó nói trong đây có lẽ vẫn còn tồn tại hậu thủ hay cơ quan gì đó, lúc này nhanh chóng ra ngoài mới là khôn ngoan.



Chuyện điều tra làm rõ, sau này hãng tính, hoặc có thể giao cho nghiệp vụ chuyên môn. Hoàng đế đâu phải bù nhìn?



Nghe thanh âm, ba người kia ngoảnh nhìn lại. Ngoại trừ Yên Hưu Lộc với ánh mắt sùng bài, hai huynh muội hoàng tộc Lạc Nam lại có ánh mắt cổ quái khác biệt.



Lạc Kim Lân lúng túng nói:



“Bang chủ, thực ra bộ vỏ tằm ta chui ra đã mất linh rồi.”



Vô dụng rồi?



Trong lòng Thanh Minh rơi ba tiếng lốp đốp, ảo nhão vô cùng. Hắn giấu đi nét xấu hổ, ho khụ khụ, nhất thời không biết nên nói gì…



Nãy giờ khi kết thúc, Thanh Minh vẫn luôn quan sát một hồi kén tằm kia. Đồ vật mà Vụ Tiên để lại nào phải vật thường, nhưng hắn không có mặt mo đi lấy, dù sao cũng là của hoàng thất Lạc Nam.



Kín đáo đi lấy, vậy không mặt mo nữa rồi!



“Điện hạ hiểu lầm tấm lòng ta rồi, điểm ấy sao bổn bang chủ không nhìn ra được chứ? Các ngươi cứ đi tiếp, ta muốn xem bốn thông đạo quỷ dị kia có gì.”



Vấn Tử Mẫn khẽ liếc hắn, nhàn nhạt nói:



“Quan tài kia làm bằng Huyền Âm Thanh Đồng quả thực đáng giá, nhưng nặng vạn cân. Viên công tử không thể khiêng đi được.”



Thanh Minh nghe vậy lại khụ khụ hai tiếng.



Không biết lời này nói trúng tim đen đả thương hắn, hay là thực thương thế từ ban nãy chưa hồi.



“Dao tiểu thư lại hiểu lầm ta rồi. Mọi người đã có lòng vậy, ta nào ở lại được nữa. Được, cùng lên đường.”



Vậy là bốn bóng người dìu nhau lên quan đạo đầu tiên, lệnh khệnh rời khỏi thạch động u ám.



Một kẻ không có tư chất tốt, không có hậu đài tốt, vậy rất khó tiến lên.



Vừa hay Thanh Minh là kẻ này, xét trong thời điểm hiện tại.



Tư chất của hắn chỉ hơn phàm nhân một chút, vậy nên cần dựa vào thiên tài địa bảo mới có thể trèo chống điểm mục rữa này.



Không phải nhiều, mà cần rất nhiều.



Vậy nên hắn tham lam một chút những vật kia cũng dễ hiểu thôi.



Thanh Minh đắng chát cười trong lòng một tiếng. Tài lữ pháp địa, bốn thứ này cũng thật vừa hay, rất tròn trịa hắn đều không có.



Nhưng mà ngẫm lại…



Hình như cũng không cần liều mạng tu luyện nữa thì phải ha!



Hai nửa giọt Thần huyết có nguy cơ gộp lại làm một, hóa ra gia gia Viên Đại lừa hắn.



Thanh Minh không hề thích có máu kẻ khác ở trong cơ thể mình cả. Càng oan gia hơn, giọt máu gia gia hắn có được lại là Chân Tâm Huyết của Kim Ô.



Gia gia dùng nửa giọt thần huyết này gắn liền tam hồn cho Thanh Minh, đồng thời dùng năng lượng trong nó kéo hắn từ tử môn quan trở về dương thế.



Chân tâm huyết sức mạnh vô biên, tất nhiên còn dư dả tinh huyết Thần lực rất nhiều, gia gia hắn, Viên Đại đã lừa Thanh Minh rằng không thể khu trục, chỉ có thể dần dần luyện hóa.



Ngẫm cẩn thận, Viên Đại làm như vậy rất có dụng tâm.



Điểm thứ nhất, luyện hóa Thần huyết có chỗ nào không tốt đâu? Biết bao người ước ao, vậy tại sao phải khu trục ra làm gì cho lãng phí. Đến khi tinh hoa trong nó được hấp thụ hết, lúc ấy khu trục, loại bỏ xác giọt máu này ra khỏi cơ thể cũng chưa muộn.



Nếu để Viên Đại biết được Thanh Minh đã phun hết nó lên bầu trời Lục Nguyên, vậy thì lần sau khi hai ông cháu gặp nhau, có lẽ khuôn mặt thiếu nợ một vạn linh thạch của Viên Đại phải tăng lên ngàn lần.



Lại nói tới chuyện dụng tâm thứ hai, tất nhiên là để Thanh Minh cố gắng. Sinh tử cận kề luôn là thứ thôi thúc khả năng con người tới cực hạn.



Thanh Minh muốn là người thừa kế Thiên Hoa, vậy phải có năng lực để thừa kế nó.



Cũng phải có đủ năng lực xứng đáng dùng nửa giọt Thần huyết Kim Ô còn lại.



“Kim Ô, Kim Ô. Một lòng luẩn quẩn.”



Nghĩ tới chín con quạ ba chân kia lại mất vui, Thanh Minh không tiếp tục nghĩ nữa.





Chân trời nháy lên hừng đông như v·ết t·hương thiên đạo, những tia sáng đầu tiên như một ánh kiếm, chém tan tối tăm.



Bốn bóng người tập tễnh bước ra khỏi đạo quan, mệt mỏi ngẩng đầu nhìn lên thiên không cảm khái.



Ánh rạng đông dịu êm làm sao mà thật chói lóa.

"Rầm!"



Sơn đảo này trúc mọc theo rặng, không thiếu rặng có niên đại trăm năm. Lạc Kim Lân vung tay một cái nhẹ, khí trường bàng bạc làm một rặng trúc to đổ ngang dọc.



“Công nhận ta mạnh thật, phải ngang ngửa Tào công công rồi.” Lạc Kim Lân nhìn kết quả cười cười đắc ý.



Thanh Minh lóe lên hâm mộ:



“Ta cật lực tu luyện còn vẫn đang loay hoay ở bước cường thân. Điện hạ thì hay rồi, một bước thành cường giả. Đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ mà.”



Yên Hưu Lộc gặp ánh dương như hồi phục thêm được một chút khí lực cũng yếu ớt cất giọng bình phán:



“Không làm mà cũng có ăn.”



“…”



Lạc Kim Lân cười ha ha vui vẻ, không bận tâm những kẻ ghen tỵ mà làm một chiếc bè trúc. Bốn người giẫm lên đó băng qua hồ nước trong xanh.



“Đáng tiếc không đủ thời gian để thích ứng, nghe nói Ngưng Sương là có thể phi hành hay sao á.”



Trên bè trúc, Thanh Minh thấy Lạc Kim Lân đứng lẩm ẩm một mình, bàn tay thi thoảng khua vào không khí nên tò mò hỏi.



“Ngươi đang tu luyện công pháp Hoàng tộc Lạc Nam sao?”



Nghe vậy, Vấn Tử Mẫn cùng Yên Hưu Lộc cũng nhìn qua, hiển nhiên đang chờ đợi đáp án.



Lạc Kim Lân là kẻ lành lặn duy nhất ở đây, sức lực cũng được bảo tồn sung mãn. Hếu hắn có thể lĩnh ngộ được gì đó, vậy thì đỡ cho ba người phải khó nhọc cuốc bộ trở về.

Phi hành, ai chả thích!



Nhưng mà Lạc Kim Lân lại dập tan hy vọng mới vươn mầm.



“Không, ta đang thử nghịch cái thứ gọi là “hệ thống” thú vị này.”



“…”



“S-Sao nó nhảy lên người ngươi rồi?”



Yên Hưu Lộc yếu ớt hỏi, miệng toát lên thanh âm bàng hoàng. Cùng suy nghĩ, đây cũng là nghi vấn của Thanh Minh.



Kẻ muốn vứt bỏ không được, sầu mi khổ kiếm. Kẻ thì như vớ phải tiên bảo ngàn năm, vui như pháo nổ.



Lạc Kim Lân cũng chẳng biết như thế nào đạt được, nhưng Thanh Minh đảo mắt đã đoán được phần nào nguyên nhân.



Doanh Hiểu một thể với Yên Hưu Lộc, sau đó bị thứ đó hút lấy thọ nguyên. Do quá sợ hãi pháp tắc của sinh vật ký sinh này, Doanh Hiểu lại đoạt xá Lạc Kim Lân.



Có lẽ khi ấy Hệ thống đã ký sinh lên Doanh Hiểu, rồi ở lại trên người Lạc Kim Lân.



“Nó là cái hệ thống rất ch* má, ngươi vui vẻ như vậy làm gì.” Yên Hưu Lộc buột miệng chửi bậy.



Lạc Kim Lân vẫn tươi cười, hưng phấn đáp.



“Thọ nguyên với bổn Thái tử không có vấn đề gì, cùng lắm thì đầu thai sớm chút thôi.”



“…”



Cửu Thủ Sơn rất rộng, đi bộ với thương thế như này thì biết bao giờ mới qua?



Vừa mới nổi lên sầu não, sầu não lại thay bằng kinh hỷ.



Ngự Cần Vi đáp xuống trước mặt bốn người, chăm chút nhìn Lạc Kim Lân mất một giây, bỗng chợt giật mình.



“Ngươi tính thế nào?”



“Đại bá, ta rời đi.” Lạc Kim Lân nói.



Hắn gọi Ngự Cần Vi là “Đại bá” vậy tức đã muốn rời khỏi Lạc Nam.



“Ngươi đã biết? Vậy không tính thăm mộ nàng?”



“Ta sẽ trở về, có lẽ là Tết năm sau. Khi ấy, cả mẫu hậu lẫn nương, ta sẽ gặp.”



Ngự Cần Vi gật đầu, lúc này mới chú ý tới những người khác, đảo một lượt làm kiểm tra. Hắn đưa ba viên đan dược cho ba người, khuôn mặt co dúm như không đành, cảm giác nội tâm đang chiến đấu gay gắt.



“Đan này…” Mấy thiếu niên phục dụng xong hoảng hốt nghi vấn.





Sau khi phục dụng, Yên Hưu Lộc suy yếu đã hồi phục như chưa hề xảy ra chuyện gì, đừng nói tới Thanh Minh và Vấn Tử Mẫn có thương thế nhẹ hơn.



“Tiên đan?”



Thanh Minh hoạt động lại gân khớp, nhảy tâng tâng tại chỗ mấy lần. Lấy kinh lịch ngày trước của Thanh Minh, đan này thần kỳ vô cùng, sợ ở Linh giới cũng là chân quý trong chân quý.



“Nhạc phụ đại nhân giấu đủ sâu.” Yên Hưu Lộc khôi phục hoạt bát, nhìn Ngự Cần Vi hồi hởi nói.



Đan dược mà có thể kéo một người thần hồn bị tổn thương như sắp c·hết về với dồi dào sinh lực, mà ấy vậy lại có trong tay một vị thành chủ ở một nơi xó xỉnh đại lục, điều này quả thực là giấu đủ sâu.

Thứ này mà lộ tin tức, e rằng tu sĩ Đại Châu cũng bỏ công sức mà tới thăm Đoạn Sơn Thành một chuyến, chỉ e đông tới nỗi việc hít thở đơn thuần thôi cũng ngộp c·hết Ngự thành chủ.



“Nói ra chỉ sợ các ngươi không tin, ta nhặt được vào nửa năm trước.” Ngự Cần Vi bị hiểu lầm, đen mặt nói.



Lão không tiếc tiên đan đem trị thương cho hiền tế, hiến tế lại hiểu lầm hắn đến như vậy.



“Nhặt?”



“Năm trước có gặp một quỷ hồn có thể bạch nhật du hành, trảm nó không thành nhưng tiện tay nhặt được năm khỏa.”



Thanh Minh nghe vậy nhớ ra gì đó, tò mò hỏi:



“Vạn San Vô Cương?”



“Đúng.”



Thanh Minh lẩm bẩm một câu thật trùng hợp. Cuối xuân năm ngoái hắn theo Hoa Tranh đi khám hình như cũng thấy một đầu quỷ du hành bạch nhật tại Vạn San Vô Cương.



Nói là hình như tại vì mẹ hắn không tin hắn, phận làm con biết làm thế nào, đành phải khẳng định là không hề có đầu quỷ kia.



Nhưng cũng không trọng yếu, sống là được rồi.



Thanh Minh chắp tay cảm tạ.



“Tạ thành chủ, dù nhặt hay là của ngài thì cũng không quan trọng. Thứ này người ta tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán, người hào phóng như thành chủ khiến vãn bối bội phục.”



Vấn Tử Mẫn cũng nhẹ nói một lời cảm tạ.



“Ta rộng lượng như vậy, các ngươi không nghĩ mình lỡ trúng độc sao, bổn thành chủ động tay chân?”



Nhóm người Thanh Minh nghe vậy giật mình.



Con người đôi khi rất kỳ lạ, khi vượt qua một đại nguy hiểm nào đó, tìm được một chỗ dựa thân quen, khi ấy lại rất dễ buông lỏng.



“Nhạc phụ, người không muốn nữ nhi ở góa đó chứ?” Yên Hưu Lộc hốt hoảng nhìn Ngự Cần Vi.



Mẹ nó!



Ngự Cần Vi chửi ầm trong lòng.



Lão tử tiếc đứt ruột cứu ngươi, ai ngờ các ngươi còn mắt lớn mắt nhỏ nghi ngờ nhân phẩm lão tử. Kẻ đứng ra chất vấn còn là hiền tế yêu dấu mới đau khổ nữa chứ.



“Bệ hạ có vài lời, ta muốn nói chuyện riêng với Kim Lân.”



“Chúng ta đi trước.”



Ba người hiểu ý, sóng vai bước đi.



Ngự Cần Vi truyền đạt một số lời gì đó của Lạc Đế, sau đó hỏi qua diễn biến một lượt rồi phi hành rời đi.



Lạc Kim Lân thở dài một hơi rồi cất bước đuổi theo nhóm người Yên Hưu Lộc.



Ra khỏi Cửu Thủ Sơn, thiên địa biến đổi rất lớn.



Cả một vùng thiên địa Lục Nguyên như tấm bọt biển bị ép khô, ảm đạm vô cùng.



Ý xuân trên thiên khung vừa mới giáng xuống đã bị hòa loãng tới nỗi không nhận ra.



“Trong Cửu Thủ Sơn có lẽ vài ngày nữa cũng sẽ như vậy.”



Thanh Minh nheo mắt không nói lời nào. Đêm qua, đoàn năng lượng khổng lồ trong nửa giọt thần huyết kia rơi vào Lục Nguyên mới cứu vãn nơi này không thành vùng đất khô kiệt, chứ nếu không e rằng Lục Nguyên sau này rất hiếm tu sĩ, con đường tu luyện đành phải đi nhờ vả nơi khác. Đó là đơn giản nhất, chứ để nghĩ sâu xa đi...



Chiến loạn, c·ướp b·óc, tàn sát,…



Thanh Minh không nghĩ nữa.



Đây sẽ là bài toán của Lạc Đế tương lai.



“Bang chủ, ta sẽ đúng hẹn.”





Lạc Kim Lân mỉm cười nhìn Thanh Minh, chắp tay nói.



“Ngươi muốn rời đi e rằng vẫn phải qua toàn Tiên Mộ kia.” Nghe ý cáo biệt và hứa hẹn, Thanh Minh đáp.



“Hệ thống bắt ta đi qua địa phận Yêu tộc.”



“…”



Yêu Hưu Lộc muốn cười phá lên, nhưng vẫn phải nín lại để giữ phút giây bi thương ly biệt.



“Lạc muội, tạm biệt.”



“Bảo trọng.” Vấn Tử Mẫn gật đầu đáp.



Lạc Kim Lân phất áo rời đi, miệng cười quát to:



“Hệ thống, chấp nhận nhiệm vụ.”



“…”



Nhìn bóng Lạc Kim Lân khuất sau rặng ngô nương khô héo, Vấn Tử Mẫn cũng có ý muốn rời đi.



“Dao tiểu thư, đa tạ.”



Thanh Minh cảm tạ Vấn Tử Mẫn. Mặc dù chuyện này có nhiều bí ẩn, cũng biết nàng có nhiều bí ẩn, tuy không biết nàng sẽ là địch hay bạn nhưng quả thực đã giúp hắn rất nhiều.



Vả lại, sau này Thanh Minh sẽ tách ra khỏi vòng xoáy này, chuyện này đã không còn liên quan với hắn nữa, không lo bị Vấn Tử Mẫn gài.



“Tử Mẫn tỷ tỷ muốn đi sao?” Yên Hưu Lộc hỏi.



Nghe vậy, Thanh Minh khó hiểu trố mắt nhìn Yên Hưu Lộc. Lúc mình trong thạch động đánh nhau, thằng đệ tử này làm thân người ta đến mức xưng tỷ gọi đệ luôn rồi. Cao thủ không bằng tranh thủ!



Mà nhìn tuổi tác cũng phải. Vấn Tử Mẫn năm nay mười bảy, gọi tỷ cũng không sai. Nàng hơn Yên Hưu Lộc hai tuổi, hơn Thanh Minh tận ba tuổi lận.



“Ừm, khi trước có chút chấp niệm với Doanh Nhược Tuyết, tìm nàng giải quyết rồi mới tính rời đi.”



“Doanh Nhược Tuyết?” Yên Hưu Lộc nghi vấn.



Thanh Minh đã nghe qua cái tên này một lần, khi ấy hắn cùng Vấn Tử Mẫn bị trói chỗ Nguyên Đế.



“Lúc trước ta nói có cách tìm Tiên môn không phải là lừa gạt. Doanh Nhược Tuyết là đệ tử Vô Ngân Môn ngẫu nhiên đi qua thu vào môn hạ, có thể tính là may mắn ngập trời khi có thể rời khỏi bán đảo Hồng Đông này. Lần này Thiên Hành Châu của Vô Ngân Môn có dừng trên phía Bắc Cương, nàng có tiện đường về Lục Nguyên tế tổ.”



Thanh Minh nghe vậy suy đoán:



“Dao tỷ tỷ muốn thông qua nàng tới Vô Ngân Môn?”



Thấy Thanh Minh mặt dày gọi tỷ tỷ làm thân giống Yên Hưu Lộc, Vấn Tử Mẫn liếc nhìn hắn một cái.



Thanh Minh đâu biết bọn họ quen nhau nào đâu có phải trong lúc hắn đánh nhau với Doanh Hiểu kia, sự thật khác rất nhiều.



Đứng ở mép núi, Vấn Tử Mẫn nhàn nhã nhìn khung cảnh Lục Nguyên héo úa, nhẹ đáp:



“Ngươi thấy Lục Nguyên như vậy, có thể thông qua nàng tới Vô Ngân Môn sao?”



Vấn Tử Mẫn không gọi “Viên công tử” nữa, dù sao cũng được gọi là “tỷ tỷ” rồi.

Còn ý hỏi của nàng rất rõ ràng, nước mất nhà tan, ai lại đi giúp kẻ thù được chứ?



“Không thể.” Yên Hưu Lộc và Thanh Minh cùng nói.



“Có thể.” Vấn Tử Mẫn hơi nheo mắt cải lại, nói tiếp:



“Mệnh bài nàng vỡ, Vô Ngân Môn sẽ tới đây xem thử.”



Thanh Minh bất chợt giật nhẹ mắt trái.



“Tỷ tỷ à, lần trước ấp úng hố ta coi như xong, giờ còn muốn hố tiếp ta đi g·iết người à. Tỷ tỷ, đệ đệ s·ợ c·hết lắm.”



Những lời này trước đây Thanh Minh sẽ không nói, dù sao cũng quá trực tiếp. Nhưng hiện tại đã gọi người ta một tiếng “tỷ tỷ” rồi, vậy có thể coi là thân thiết, không cần câu nệ.



“Ta hố ngươi lúc nào? Và… Ngươi c·hết chưa?” Vấn Tử Mẫn cười nhẹ nhìn Thanh Minh.



“Chưa.” Yên Hưu Lộc thay hắn trả lời.



“…”



“Vô Ngân Môn đệ tử vô số, thiếu một người không có nghĩa là yếu đi một thành sức mạnh. Doanh Nhược Tuyết c·hết ở đây được tính là c·hiến t·ranh phàm tục, bọn họ chỉ xác nhận nguyên nhân chứ không nhúng tay. Chờ vị chấp sự kia điều tra trở về, có thể biết được vị trí cụ thể Thiên Hành Châu của Vô Ngân Môn. Đây là chuyện của ta, hai người các ngươi không cần theo.”

Nàng quay lại nhìn Yên Hưu Lộc, ánh mắt chứa gì đó trao đổi, gật đầu. Vấn Tử Mẫn nhìn Thanh Minh, nói:

"Nếu không ổn, ta sẽ thông qua Tiên mộ. Hai vị đệ đệ, bảo trọng."

"..."

Thật gọi người ta đệ đệ rồi?