Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tranh Minh

Chương 75: Bóc trần




Chương 75: Bóc trần

Giờ ngọ sắp qua, lễ tế vẫn thịnh.

Đối lập với Hàm Dương hoa lệ thái bình, giờ khắc này, các tỉnh lẻ Lục Nguyên bắt đầu nổi lên những cơn loạn lạc chưa từng thấy. Thừa dịp này, Lạc Nam đã đem quân tiến đánh Lục Nguyên.

Ở kinh đô, nhiều người còn mơ hồ không rõ huống chi trong thạch động cách biệt nhân thế lại càng không hay, Thanh Minh biệt tăm biệt tích về những thông tin này. Một canh giờ trôi qua, trong ba người bị treo trên tường, một thân nữ tử Vấn Tử Mẫn chính là người thê thảm nhất.

Áp lực nặng tới đáng sợ, Vấn Tử Mẫn còn sống đúng là một kỳ tích. Những vết nứt chằng chịt bắt đầu xuất hiện trên khắp cơ thể nàng, tựa như một ổ bánh quá nhiệt, phần thịt bánh muốn nở bung ra. Tại miệng những vết nứt ấy, máu tươi phun ra không ngừng. Dưới linh khí đậm đặc, miệng v·ết t·hương lại không ngừng khép lại, rồi lại ứa ra, cứ như thế hình thành một vòng tuần hoàn đau đớn.

Điều khiến người ta ngoài ý muốn chính là thiếu nữ này vẫn giữ được thần trí tỉnh táo đến lạ. Ánh mắt Vấn Tử Mẫn như một hài nhi sau cơn ngủ dài, tràn ngập thanh tỉnh tò mò xung quanh.

Nói về thương thế và tinh thần, Lạc Kim Lân chẳng khác với Vấn Tử Mẫn là bao, đúng là hai người kỳ quặc. Tại quá khứ, trong những mộng mơ của Lạc Kim Lân, đã có rất nhiều lần hắn tự tưởng tượng mình ngã xuống n·úi l·ửa p·hun t·rào. Kích thích hơn, Lạc Kim Lân còn nghĩ tới việc bị ngàn con kền kền tranh nhau xâu xác xé thịt, hoặc bị một viên thiên thạch rơi chúng người, máu me be bét.

Hắn không phải người có sở thích kỳ lạ, chẳng qua chưa trải nghiệm bao giờ nên muốn thử tưởng tượng, chiêm nghiệm vài lần mà thôi. Mỗi thứ vài lần, ngàn thứ nhân lên, tính ra cũng khá nhiều. Nỗi đau đó tuy không chân thực, nhưng cơ thể hắn lại tự tác động tới thần kinh và linh giác, cho cảm giác đau đớn chân thật vô cùng.

Thế nhưng hôm nay, được trải nhiệm trực tiếp thế này, Lạc Kim Lân chẳng biết nên buồn hay vui.

Thanh Minh lại khác hẳn, hắn không giỏi chịu đau như hai người kia. Tuy vậy, hứng được quả ngọt do đã chăm chỉ luyện tập mấy tháng qua nên cơ thể và thần trí của Thanh Minh vẫn giữ được tỉnh táo. Thanh Minh là người có ít v·ết t·hương nhất. Nói đúng ra, những v·ết t·hương chằng chịt của Thanh Minh cũng không kém Lạc Kim Lân là bao, nhưng kỳ lạ rằng, Thanh Minh chưa ứa bất kỳ một giọt máu nào ra cả.

Tim hắt đập rất chậm, mạnh tượng như có như không. Các khối cơ, khối thịt cựa quậy không ngừng, tựa như ngàn con rắn đang muốn phá vỏ chui ra, nhưng lại có xu thế ép miệng các v·ết t·hương kia lại, ngăn chúng chảy máu. Điều này rất quỷ dị.

Trước ngực và sau lưng Thanh Minh có hai đồ án, bên trong chứa một loại phù văn phức tạp. Hắn biết hai phù văn này, đó là Quy Huyết.

Viên Đại vẽ hai phù văn này phong cấm máu của hắn rơi ra ngoài, đồng thời ngăn hai nửa giọt thần huyết có xu hướng liên hệ nhau. Chính vì vậy, trên người Thanh Minh không hề có một giọt máu nào, toàn bộ đều được giữ lại bên trong cơ thể.

Trong người Thanh Minh còn một phần thần huyết chưa luyện hóa hết. Thanh Minh tính toán rằng, sau khi lột xác lên Linh thai sẽ dùng chút thần huyết này tẩm bổ Đạo Đài.

Đang hoài niệm, áp lực bỗng chốc gia tăng. Dưới biến đổi mạnh mẽ như vậy, một cơn mưa linh dịch được hình thành. Mưa lất phất đúng như tiết xuân, rọch rạch rả rích. Xét ra, hình thì có thể giống, nhưng ý lại ngược hoàn toàn. Cơn mưa này xuất hiện dưới áp xúc linh khí rất cao, để tắm trong cơn mưa này, áp lực mà ba thiếu niên trẻ phải chịu khó mà đong đếm.

Vấn Tử Mẫn và Lạc Kim Lân phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả Thanh Minh cũng không ngoại lệ. Hắn ngửa cổ lên trời phun huyết, máu nhuộm đỏ nửa cây phất trần, nhuộm luôn cả bức tường phía trên. Thanh Minh mỉm cười, hàm răng đỏ choét của hắn khá giống mấy cụ già thường ăn trầu trong thôn. Những đạo văn Quy Huyết trên ngực bị Thanh Minh cưỡng ép níu lại, nhưng cảm giác nó sắp không nghe lời nữa rồi.

Nhưng hắn buộc phải làm như vậy, đây là một phần trong kế hoạch.

Bỗng nhiên, một thanh âm già nua xuất hiện, vang vọng tầng tầng trong động đá. Thanh âm mang theo thương hải tang điền.

“Hậu nhân họ Tào, tới giờ rồi.”

Tào công công giật mình, nhanh bước tới trước cỗ quan tài thanh đồng, bỏ mặc thương thế trên thân. Cả người lão ta run lên như một ngọn lau trong gió bão tháng bảy. Hiển nhiên, áp lực hắn phải chịu không hề thua kém bọn người Thanh Minh là bao, nhưng mà tu vi hắn cao, vẫn dễ chịu hơn nhiều.

Lão âm thị này đưa hai bàn tay chạm vào thanh đồng quan tài. Không giống như Yên Hưu Lộc vẫn còn hồng hào chễm trệ ngồi ở trên đấy, trong một giây, Tào công công đã bịt hút thành một bộ xương khô, bỗng chốc ngã xuống gò đất thở hổn hển. Kết cục thành ra như vậy không khiến lão âm thị này nổi bất cứ oán trách gì, ấy vậy nụ cười trên miệng còn không hề nhạt đi.

Áp lực trong thạch động theo đó biến mất, ngoài trừ Yên Hưu Lộc, cơ thể cả bốn người như muốn nổ ra, làn da thớ thịt bất chợt giống hệt với ruộng đồng h·ạn h·án, nứt nẻ khô khốc.

Hiển nhiên là vậy, cơ thể đang thích ứng với áp lực cao và đang muốn có xu thế cân bằng, áp lực bên ngoài mất đi đột ngột sẽ khiến áp lực bên trong cơ thể và môi trường xảy ra chênh lệch, dẫn tới có xúc thế bạo tạc.

Một cách dễ hiểu, nếu là dân đi biển, ai cũng biết điều này. Khi một mẻ cái được đưa lên từ dưới sâu, nhất định phải từ từ, cứ cách một khoảng độ sâu nhất định, mẻ cá này phải được dừng lại chờ đợi.

Trong cơ thể những con cá sống dưới vùng nước sâu, áp suất nước sẽ cân bằng với áp suất cơ thể. Nếu đưa nó quá nhanh lên bờ, áp suất cơ thể lớn hơn áp suất trên bờ sẽ dẫn tới hiện tượng nổ tung, con cá này chẳng khác gì một quả bom bằng máu thịt, nổ ra banh bét.

May thay hàm lượng linh khí vẫn rất nồng đậm, được chúng tẩm bổ, cả bốn người vẫn chưa c·hết được.

Tào công công giờ đã phế đi, Vấn Tử Mẫn là thân nữ nhi không giúp được gì, Lạc Kim Lân chưa một lần hoạt động mạnh cũng vô dụng như thế, Thanh Minh thở dài thầm than một lũ ăn hại đái khai.

Xem ra lại phải trông cậy vào một mình hắn.



Nhưng một điều bất ngờ chợt xuất hiện, Tào công công bỏ mặc tàn hơi cuối cùng gắng gượng đứng dậy, tập tễnh bước tới bên người Thanh Minh. Từ trong ống tay áo, lão ta lôi ra một thanh tiểu kiếm, nhìn Thanh Minh cười nhẹ.

Thanh Minh thấy vậy trong lòng hoảng hốt, mặt vẫn bình tĩnh quay sang nhìn Vấn Tử Mẫn. Vấn Tử Mẫn chỉ cười nhẹ không tỏ ra thái độ gì.

Tào công công dùng sức đâm thanh tiểu kiếm này thật sâu.

"Phốc" tiếng cắm kiếm vang lên thanh thúy.

“Bang chủ?” Lạc Kim Lân kinh hoàng ngoảnh lại, khó nhọc rên lên một tiếng, mắt trợn ngược nhìn Thanh Minh.

May thay tiểu kiếm chỉ găm vào tường đá, cách ngay cổ Thanh Minh một đốt ngón tay. Lạc Kim Lân và Thanh Minh đều thở hắn ra một hơi, Vấn Tử Mẫn vẫn luôn bình tĩnh cũng hạ ngực thở ra rất nhẹ.

"Công công tuổi già sức yếu, tính trêu đùa một chút cũng không sao, nhưng lờ mà trượt tay làm thật thì sao." Lạc Kim Lân hớt hải nói.

Tào công công thu lại biểu lộ thất thố của hai người, nhe răng cười, hàm răng của hắn đầy máu tươi.

Âm thanh cổ xưa lại vang lên:

“Không ngờ nguyên thần ngươi lại mạnh như vậy. Ngươi là kẻ trùng tu, huyết mạch, hay là thiên ngoại? Nếu ngươi phán kháng, Trẫm g·iết hắn.”

Yên Hưu Lộc mấp máy miệng, âm thanh kia phát ra từ cuống họng hắn. Yên Hưu Lộc lờ đờ đưa mắt nhìn thanh tiểu kiếm và Thanh Minh, như chấp nhận lời uy h·iếp kia, hắn nhắm mắt xuống chìm sâu.

“Hỏa, năm.” Hai từ đơn giản, câu nói này như giao phó với Thanh Minh, ý thức Yên Hưu Lộc dần lún vào bất tận.

Ra vậy, Thanh Minh đã hiểu tại sao mình còn sống. Hóa ra vai trò của hắn chính là uy h·iếp Yên Hưu Lộc từ bỏ phán kháng. Ngẫm lại lúc ngoài thành Hàm Dương, Vấn Tử Mẫn uy h·iếp Tào công công nhưng trong lời nói của nàng khi ấy, tường thuật quan hệ giữa Thanh Minh và Yên Hưu Lộc mới là mục đích thực sự. Bảo sao Tào công công lại không g·iết hắn sau một hồi suy tư, cuối cùng lại quyết định đem hắn tới nơi này.

Bỗng nhiên, bất ngờ lại một lần nữa xảy đến, Yên Hưu Lộc mở mắt. Đôi mắt như có tinh mang, không hề ảm đạm như lúc đầu. Cuống họng hắn rung lên theo nhịp:

“Được, Trẫm hứa với ngươi ba bọn họ toàn mạng.”

“Hậu nhân Tào gia, thủ vững tới giờ tý!”

Tào công công gật đầu, hiển nhiên không còn sức để nói. Lão ta vẫn cầm thanh tiểu kiếm đứng đó canh trừng Thanh Minh, tùy thời một kiếm đoạt mạng.

“Đoạt xá sao?” Thanh Minh mở lời nhìn Yên Hưu Lộc.

“Không cần làm loạn, Trẫm dùng cơ thể của hắn là vinh hạnh của hắn. Tiểu tử này tuy đã chấp nhận chìm sâu, nhưng vẫn cần luyện hóa. Trẫm là người bao dung, qua đêm nay sẽ thả các ngươi ra.”

Thì ra là vậy!

Nghe đến đây, toàn bộ bức màn đã được vén, Thanh Minh thông ra rất nhiều điều.

“Từ giờ tới đêm còn rất dài, Trẫm là người yêu tài, các ngươi có muốn trò chuyện một chút?”

Lạc Kim Lân là người vô cùng tò mò. Mặc kệ với v·ết t·hương trên người, hắn cất giọng hỏi, đôi môi vẫn run lên vì yếu ớt.

“Được, nhưng mà có thể trả cơ thể cho tiểu đệ đệ của ta được không? Bổn điện hạ cũng rất yêu dị nhân chí quái.”

Yên Hưu Lộc nhắm mắt lại rồi trở nên bất động thanh sắc, chỉ thấy cổ họng hắn khẽ rung.

“Thả sao? Ngươi có biết kết cục này vốn ban đầu là của ngươi?”

Lạc Kim Lân bất ngờ trợn tròn mắt nhưng Thanh Minh thì không. Giờ khắc này, Thanh Minh đã thông toàn bộ sự việc, có thể gọi đây là ván cờ giữa những vị đế vương. Nhưng một điều hắn vẫn không đoán được, đó là Vấn Tử Mẫn sẽ đảm nhận vai gì, hay chỉ là kẻ tới đây làm một quân cờ định vị.



Trong cờ tường, pháo muốn g·iết quân nào cũng cần phải có một quân định vị. Nhưng kết cục của quân cờ này thường không tốt nếu không đủ mạnh như xe pháo mã, vậy nên nếu dùng một quân tốt đảm nhận vai trò này, một khi pháo nổ xong, quân tốt này rất dễ bị thí để quân pháp bảo toàn tính mệnh.

Đang suy nghĩ vu vơ, lại nghe âm thanh già nua vang vọng:

“Khi bắt đầu, Trẫm cứ tưởng có phản thần làm loạn, nhưng sau khi nhập vào cơ thể tên Yên Hưu Lộc này, Trẫm mới biết được hậu nhân ta ứng biến rất nhanh.”

Thanh Minh nói:

“Ý ngươi là, ban đầu kế hoạch của các ngươi là dùng lên Lạc Kim Lân, nhưng Yên Hưu Lộc vô tình lọt vào tầm ngắm, vậy nên chuyện thành ra như vậy. Nhưng ta có điều thắc mắc, Yên Hưu Lộc có gì hơn hắn?”

Âm thanh trầm đục lại vang lên.

“Nói chuyện này cũng không to tác gì, dẫu sao ba người các người đều quy về tay Trẫm. Hắn là kẻ thích hợp với bổn nguyên thần hồn của ta nhất, cũng là bộ đạo thân có khả năng phi thăng nhất, có dù ở cái Khứ Giới thiên đạo khiếm khuyết này.”

Vấn Tử Mẫn từ đầu tới giờ vẫn im lặng, nàng có chút chán ghét nhìn về phía Thanh Minh, ánh mắt mệt mỏi vô cùng như muốn ngất đi, ý tứ giao phó bảo Thanh Minh hỏi tiếp. Thanh Minh hiểu ý bèn hỏi "Yên Hưu Lộc":

“Làm sao nhận ra được Yên Hưu Lộc thích hợp hơn Lạc Kim Lân?”

“Đạo đài của Trẫm nằm trong tay Tào gia, người tương thích ắt có liên hệ. Còn việc nhận ra phi thăng thì đúng thật là việc ngoài dự liệu, Trẫm cũng không ngờ có kinh hỉ bực này, phải nói hôm nay là song hỷ lâm môn.”

Thanh Minh đưa mắt nhìn Vấn Tử Mẫn, hắn có tiểu tâm tư riêng, bèn hỏi:

“Vậy nàng ở đây là…”

Vấn Tử Mẫn cau mày khi thấy Thanh Minh phòng bị nàng như vậy. Như cô thiếu nữ này chỉ khẽ cười rồi nhắm tịt mắt.

Thanh âm kia lại sảng khoái trả lời:

“Chuyển sinh sẽ không tương thích, vậy cần một huyết mạch tương liên trời sinh tuyệt mạch, dù có quan hệ rất mỏng cũng được. Có lẽ hậu nhân của ta tìm được nàng. Nhưng không cần nữa, bộ cơ thể Yên Hưu Lộc này hoàn mỹ vô khuyết với Trẫm, các ngươi coi như nhặt được mạng trở ra, tất nhiên các ngươi phải quy phục Trẫm mới có được đãi ngộ này."

Thanh Minh nghe vậy lại chợt nhìn Vấn Tử Mẫn. Rõ ràng lúc trước đối phó với Hải Vô Khanh - thủ lĩnh đám hải tặc thì Vấn Tử Mẫn đã có thể thúc dục được một chút khí huyết để phát lực, trời sinh tuyệt mạch đâu có thể dùng khí huyết như vậy?

Dưới linh khí nồng đậm, Tào công công đã khôi phục được chút khí lực, Lạc Kim Lân bèn lên tiếng mở lời:

“Tào công công giải thích chút được không?”

Nghe vậy, Tào công công cúi đầu với Yên Hưu Lộc, ý tứ trưng cầu chủ nhân.

“Việc quá nhỏ nhặt, không cần câu nệ.”

Nhận được ý, lão thái giám nói:

“Lão nô năm đó tới Lạc Nam lúc mười tuổi, thành công từ chiến địa hợp pháp hóa thành n·ạn n·hân c·hiến t·ranh giữa Lục Nguyên và Lạc Nam. Là cô nhi, vậy nên được Ngụy công công nuôi nhận, thành công vào cung hầu hạ Lạc Đế.”

Kể ra chỉ có vài câu nhưng Thanh Minh biết chuyện không đơn giản như vậy, đó là cả một quá trình mưu kế nhân tâm, leo lên được địa vị như Tào công công bây giờ rất không dễ dàng.

Lại thấy Tào Chính Thuần nói tiếp.

“Mỗi đời Tào gia đều có năm người, một người duy trì nói giống, bốn người còn lại đi ra các nơi tìm đạo thân cho Hoàng Tổ. Mà nhanh nhất chính là mượn lực kẻ quyền lực nhất, vậy nên chúng ta làm âm thị hầu hạ đế vương các vương triều. Tổ tiên ta đã nghĩ, tìm người tại sao không tìm từ hoàng thất trước, vậy nên bọn ta bắt đầu tra từ hoàng thất tra ra, nhưng suốt ngàn năm qua vẫn không có ai thích hợp. Sau ngàn năm, Nguyên Đế bắt đầu chiêu mộ đạo sĩ nghiên cứu cách trồng Ngoại Đạo Chủng, tới gần trăm năm qua mới có chút triển vọng.”

Nói nhiều, hắn hít một hơi dài lấy sức kể tiếp. Tuy mất sức nhưng Tào Chính Thuần cực kỳ hưng phấn, đây là hiển hách trọng trách bao đời nhà hắn, làm sao k·hông k·ích động.

“Tổ tiên ta thử nghiệm nhiều, nhưng đa phần đều c·hết sau khi gieo chủng được ba năm. Đến đời ta, kết hợp với tu sĩ Bắc Cương, chúng ta đã đánh bạo, thử trồng chủng từ trong noãn, nuôi chủng từ trong thai, kẻ đó chính là Lạc Hậu và Thái tử ngươi.”



Nói đến đây hắn cười rất tươi, ra sức thở hổn hển.

Lạc Kim Lân nghe ra sự khác thường, nhưng Thanh Minh đã cười phá lên, hắn cười tới nỗi ho sặc sụa.

"Ha ha ha."

“Thì ra chúng ta là tội nhân đất nước?”

Thanh Minh lẩm bẩm câu này, Tào công công và “Yên Hưu Lộc” nghe không hiểu, chỉ thấy Lạc Kim Lân nheo mắt nhìn hắn.

Có lẽ là ngất thật.

Không để cho bọn họ nghĩ gì, Thanh Minh nói thay Tào công công, giải thích:

“Nhưng mà Lạc Kim Lân sinh ra có long khí, ngươi lại không muốn xảy ra ngoài ý muốn gì, cho dù nhỏ nhất, vậy nên sau khi lấy được lòng tin Lạc Đế, ngươi thành công chuyển hướng ba con sông của Lạc Nam đổ về Tả Vọng Hồ, tụ toàn bộ long khí tại Tả Vọng Hồ, thông qua Quy đại nhân liên hệ với Lạc Kim Lân. Điều ta khó hiểu rằng, ngươi làm sao để phù uế lên long khí của Lạc Kim Lân?”

Nghe Thanh Minh phân tích như vậy, Tào công công có hơi bất ngờ.

“Ngươi nói không sai." Tào Chính Thuần nói lời này, vẻ chiến thắng của hắn tỏ ra càng đậm dẫu cho cơ thể đã đứng không vững.

"Thực ra, c·hiến t·ranh giữa Lục Nguyên và Lạc Nam từ ngàn năm nay, chúng ta luôn là kẻ thắng, các ngươi thắng trận nhỏ, chúng ta thắng đánh lớn. Chúng ta mang quân đánh Lạc Nam có hai mục đích. Nếu thắng được, vậy thì lãnh thổ được mở rộng, nếu thua, máu của tướng sĩ c·hết đi cũng không vô ích. Thuật sĩ Lạc Nam nội gián ở Lục Nguyên không ít, chúng ta ở Lạc Nam cũng vậy. Những người này không làm chuyện gì quá chú ý, chẳng qua là đi yểm địa mạnh mà thôi.”

Tào công công hổn hển lấy hơi, Thanh Minh bèn chêm vào khoảng trống:

“Thì ra là vậy, một bộ lạc đời đời chân phàm bị tàn sát có liên quan tới chuyện này.” Hắn vừa nói, vừa quay sang nhìn Vấn Tử Mẫn.

Vấn Tử Mẫn hai mắt khép hờ, làm như không thấy, có lẽ là ngất đi thật rồi.

Thân nữ tử yếu đuối bao nhiêu cơ chứ? Từ lúc Yên Hưu Lộc bị đoạt xá, nàng trầm đi rất nhiều, như đóng hết giác quan với ngoại giới.

Nếu không có thông tin vô tình của Vấn Tử Mẫn nói lúc trước về một bộ tộc đời đời chân phàm, e rằng Thanh Minh cũng không đoán được điều này.

Nghe Thanh Minh nói bộ tộc tuyệt mạch chân phàm kia, Yêu Hưu Lộc bỗng chốc nhíu mày. Âm thanh cổ xưa lại cất lên:

“Ngươi rất khá, nếu chịu đầu nhập vào môn hạ của Trẫm, tiền đồ vô lượng. Nói tiếp xem…”

Không để ý lời mời chào này, Thanh Minh khẽ cười nói tiếp:

“Hóa ra, chuyện bọn họ là hậu nhân Tiên nhân dùng Huyết Vũ Tùng Tiên là thật. Dám lừa thiên đạo, vậy nên chỉ cần dưới gầm trời, đời đời là phàm.”

Doanh Hiểu trong Yên Hưu Lộc nghe câu này bỗng chốc dao động, hắn ổn định lại cất giọng khàn khàn, lời nói có chút tức giận.

“Khá khen thay cho một tên tiểu tu sĩ vắt mũi chưa sạch, ngươi biết rất nhiều. Ngươi có thể nói tiếp, nhưng kể từ bây giờ, sai một câu Trẫm cho họ Tào chặt một ngón tay của ngươi. Sai ba câu, ngươi c·hết.”

Tào công công nghe vậy tút thanh tiểu kiếm khỏi bức tường, nhìm chằm chằm Thanh Minh tùy thời hạ thủ.

“Tộc nhân này chỉ là nhánh nhỏ của q·uân đ·ội. Chiến tranh với Lạc Nam, các ngươi chỉ phát động ở những nơi lẻ tẻ, có khi lại diễn ra tại những nơi điên rồ biết chắc sẽ thua, hóa ra là có nguyên nhân khác. Mà trận Kiên Giang vừa rồi, máu nhuộn Kiên Giang tới Đỗ Long ba ngày chưa tan chính là một trận ác liệt nhất, cũng là mấu chốt của kế hoạch này.”

Doanh Hiểu không rõ tiểu tiết, nhưng Tào công công không động tới ngón tay của Thanh Minh, hắn biết tiểu tử kia nói đúng.

“Thế tụ bảo bồn, máu rửa sạch đi đâu? Tất nhiên là chảy về quy giáp của Quy đại nhân rồi. Bảo sao hôm ấy ta cứ có cảm giác khó chịu, bài trừ linh khí, hóa ra vì nguyên nhân này.”

Thanh Minh nhớ lại hôm ấy, Ngự thành chủ cũng có cảm giác này. Nhưng trong lời tường thuật khi nãy không có sự xuất hiện của Ngự Cần Vi, hiển nhiên bị Thanh Minh có ý giấu đi.

“Ta không biết các người dùng thêm vu cổ gì, nhưng trận Kiên Giang tưởng thắng đậm kia lại là trận thua đậm nhất của Lạc Nam. Hóa ra việc Ngự thành chủ xuất binh hay khao nhậm chức trăm năm của hắn đã được Nguyên Đế tính ra, lợi dùng điều ấy che mắt mục đích thực sự. Quả là đại kế lâu dài phải bỏ được những trận thua tiểu tiết.”

“Trái ngang thật, không ngờ Yên Hưu Lộc lại xuất hiện trong tầm mắt của Tào công công. Xét về tư duy và chiến lực khi ất, ta và hắn sai biết không nhiều, vậy mà hôm ấy, Tào công công ái mộ hắn, còn với ta sinh ra rất nhiều khinh thường. Mới đầu ta còn tưởng do nhan sắc, hóa ra không phải.”

Lạc Kim Lân vẫn luôn nghiêm túc nghe, mấy câu cuối của Thanh Minh làm hắn phì cười.