Tư Viện tỉnh dậy sau giấc mộng, phát hiện mình đang khỏa thân, còn ngủ trong một căn phòng lạ hoắc. Quần áo của cô bị vứt ở dưới giường, tiểu huyệt có chút ướt át nhưng lại không có dấu vết bị ai đó tiến vào.
Cô luống cuống, nhớ tới chuyện mình bị mộng du hôm nọ. Đứng dậy mặc quần áo gọn gàng, khi nhìn thấy tranh sơn dầu của Ôn Đình Sơn treo trong phòng thì cô lập tức sửng sốt, đây là phòng bọn họ sao?
Sao cô lại ở đây?
Dục vọng qua đi, lý trí nhanh chóng kéo tới. Giấc mơ khó nói kia tràn ngập tội lỗi. Cảm giác tội lỗi đó khiến cô cảm thấy mình như con ngốc nhảy vào vũng bùn, vừa bẩn thỉu vừa hôi hám.
Cô đã làm cái gì vậy?
Mộng du vào nhà người khác, lại còn làm ra hành vi đáng xấu hổ như vậy?
Đêm qua, chẳng lẽ cô đã tự an ủi ở trên cái giường này?
Tư Viện không dám nghĩ lại, cuống quít dọn dẹp lại căn phòng rồi rón rén bỏ chạy.
Cô tránh mặt quản gia cùng phụ bếp đang bận rộn ở dưới tầng, vội vàng chạy về phòng mình. Trên người cứ có cảm giác dính nhớp, nơi đó vô cùng ướt át, hết sức tệ hại.
Tư Viện nóng lòng muốn đi tắm rửa, chỉ hy vọng không ai biết chuyện hoang đường vào sáng nay của cô. Cô vội vàng thay quần áo, bữa sáng cũng không kịp ăn đã đi ra ngoài.
Cô đi tìm phòng ở, còn phải gặp bác sĩ nữa, không thể cứ mặc kệ chuyện mộng du này phá tan tình cảm giữa cô và Mễ Lạc.
Ôn Đình Sơn chạy bộ trở về, thấy bóng dáng chạy trối chết kia bỗng nhớ tới phản ứng đáp lại nhiệt tình đêm qua của cô. Thời điểm tiến vào từ phía sau, cái mông mềm mại của cô vểnh cao, hai bờ mông trắng nõn cực kỳ giống quả đào mật.
Cô ngoan ngoãn để mặc hắn tùy ý đùa nghịch, tư vị kia quả thực quá tuyệt vời.
"Thỏ con của ta đi đâu vậy?" Ôn Đình Sơn vào nhà hỏi quản gia.
Quản gia sửng sốt, không nghĩ tới Ôn tiên sinh lại xưng hô như vậy. Ngừng một chút, ông nói: "Chắc là đi tìm phòng ở thưa ngài."
Khuôn mặt tuấn lãng của Ôn Đình Sơn hơi lộ vẻ hung ác: "Còn chưa chịu bỏ cuộc sao, đúng là vật nhỏ ngang bướng mà."
Quản gia đưa cho hắn một ly chất lỏng đỏ tươi, tản ra mùi tanh của máu. Hắn hơi nhíu mày, đã được nếm qua hương vị của tang dược nên giờ đây cốc máu người này quả thực khó mà nuốt trôi.
"Lát nước phải chuẩn bị nhiều đồ ăn để bồi bổ cho thỏ con của ta, tối hôm qua ta hút hơi nhiều."
Quản gia sửng sốt, gật đầu thưa vâng. Trong lòng không khỏi tò mò, tang dược thực sự ngon như vậy sao?
Hắn là một con cú mèo, không giống như ma cà rồng cần uống máu. So với máu của con người, hắn thích thịt chuột hơn nhiều.
Ôn Đình Sơn vừa muốn lên lầu, lại xoay người nói: "Mễ Lạc đi đâu rồi?"
Quản gia nói: "Cô ấy nói là về thăm mẹ vài hôm."
Ôn Đình Sơn cười lạnh: "Cô ta làm lành với mẹ từ khi nào thế?"
Quản gia lúc này mới nhớ, chẳng phải năm đó Mễ Lạc vì làm loạn với người trong nhà nên mới xảy ra chuyện ở quán bar, sau đó được tiên sinh đem về hay sao?
"Tôi sẽ đi kiểm tra ngay xem cô ta đang ở đâu."
Tư Viện ngồi trong cửa hàng tiện lợi ăn mì gói, nhìn trời mưa to bên ngoài mà chán nản.
Sao có thể đến cả một căn phòng cũng không có cơ chứ, cô thậm chí còn sẵn sàng trả thêm tiền thuê nhà, hay địa chỉ ở xa cô cũng chấp nhận.
Nhưng vô dụng, không có nổi một căn phòng cho cô thuê.
Làm sao bây giờ? Có nên tiếp tục tìm nữa không?
Di động vang lên tiếng chuông, là một dãy số lạ, Tư Viện thấy là số nội địa thì bấm nhận: "Ai đấy ạ?"
"Xin hỏi có phải cô đang muốn thuê phòng không?" Đầu bên kia là giọng nói của một cô gái trẻ, rất nhẹ nhàng, mang lại cho người nghe cảm giác yên tâm.
Tư Viện vội nói: "Đúng vậy, xin hỏi chỗ của cô ở đâu?"
"Ở tiểu khu Kim Kiều bên đường Kinh Tây, ba phòng ngủ một phòng bếp một phòng khách, cô có muốn đi xem không?"
Tư Viện không thể tin được, chỗ đó cách công ty rất gần, chỉ cần đi bộ hơn mười phút là đến nơi. Nhưng tiền thuê nhà chỗ đoạn đường đó cũng không hề rẻ.
Nhưng so với những chuyện xảy ra gần đây, cô cắn răng: "Cô đang ở đâu, tôi sẽ lập tức đến đó ngay."