"Giống như có ai đó vừa nhìn cậu một cái, rồi lại nhìn thêm cái nữa""... Đã dọn dẹp tất cả quyến vật bên trong trấn Tường Bình, trấn Tường Bình đã trở thành khu vực an toàn, hoàn toàn không còn mối đe dọa. Mong những người sống sót tiếp tục kiên trì, đừng để bị quyến vật gây ô nhiễm, đừng để bị những trấn nhỏ khác thôn tính. Diện tích của trấn Tường Bình đang không ngừng mở rộng, chúng ta phải tin tưởng Tần Trụ, chỉ cần tin tưởng Tần Trụ thì nhất định sẽ được cứu, anh ấy là hy vọng cuối cùng của loài người... Nhắc lại, Tần Trụ đã dọn dẹp tất cả vật tế..."
Chiếc đài kiểu cũ cứ lặp đi lặp lại đoạn văn này, Mục Tư Thần nghe xong liền nhíu mày.
Cậu không biết đến người tên Tần Trụ này rốt cuộc mạnh đến mức nào, nhưng đặt hết thảy hy vọng của thế giới vào một người, có phải quá nặng không?
Mục Tư Thần nhớ tới cuốn nhật ký kia, chủ nhân của nhật ký có lẽ cũng như thế, ở trong gian phòng tối tăm không thấy ánh mặt trời, nghe đi nghe lại đoạn văn này, thức ăn càng ngày càng ít, chờ đợi Tần Trụ đến cứu hắn, cuối cùng phát điên.
Chủ nhân của quyển nhật ký có lẽ không chỉ phát điên, từ cuốn nhật ký của anh ta, Mục Tư Thần còn lờ mờ thấy được chút thù hận.
Trước khi nổi điên, anh ta đã hận Tần Trụ, người không tới cứu anh ta kịp thời.
Một người có thể gánh được nhiều hy vọng và cừu hận như vậy sao? Trừ khi anh ta là Thần.
Đương nhiên, trong thế giới trong game quỷ dị này, không biết chừng đúng là có Thần thật.
Mục Tư Thần lắc đầu, tắt đài đi.
"Tôi còn lâu mới ngồi mong anh đến cứu tôi, Tần Trụ ạ." Mục Tư Thần nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sau khi cha mẹ qua đời, có một quãng thời gian Mục Tư Thần từng bị trầm cảm, khi đó cậu cảm thấy bản thân là người đáng thương nhất trên đời. Cậu khát khao cha mẹ sống lại để ở cùng và bảo vệ cậu giống như trước; khát khao có người tới cưu mang cậu, dẫn cậu thoát khỏi vực thẳm bi quan này.
Nhưng oán trời trách đất thì có ích gì, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, đều có cái khó của riêng mình, những người khác chẳng qua cũng chỉ có thể giúp đỡ nhất thời, muốn đứng lên, chung quy vẫn phải dựa vào sức mình.
Năm đó Mục Tư Thần dùng cách đó để vực dậy tinh thần, giờ phút này đi vào một thế giới xa lạ, cậu cũng không quá trông mong được cái gọi là "Hy vọng cuối cùng của nhân loại" giúp đỡ, cậu sẽ dựa vào sức mạnh của chính mình tìm cách trở về hiện thực.
Nếu như thật sự không có cách trở về, cậu cũng phải tìm được một nơi thích hợp để sinh sống ở thế giới này.
Vừa nói dứt lời, Mục Tư Thần bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc lẹm dán chặt trên người mình, cậu vung Cuốc chữ thập ra phía sau, nhưng phía sau không có gì cả.
Cảm giác không hề giống với ánh mắt theo dõi lúc trước.
Cảm giác bị theo dõi trong bóng tối giống như cách một bức tường mà quan sát, giống như biết trong tòa nhà bên cạnh có người ở, nhưng lại không rõ dáng vẻ của người này thế nào, không biết vị trí cụ thể của người đó ra sao, chỉ có thể âm thầm quan sát căn phòng đó trong tòa nhà này.
Mà ánh mắt vừa rồi giống như là có người đang nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt lộ liễu đến mức khiến người ta không thể làm ngơ được.
Thế nhưng sau lưng rõ ràng là không có ai, ánh mắt này rốt cuộc đến từ đâu chứ? Mục Tư Thần khó có thể lý giải được.
【Người chơi không đoán sai, quả thật bạn đã bị một thực thể vượt ra phạm trù có thể hình dung đánh dấu.】
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
"Vẫn còn dùng được cơ đấy." Mục Tư Thần nói.
【Hệ thống sẽ chỉ nói cho người chơi chuyện bạn đã biết đến, chuyện người chơi không biết, hệ thống sẽ không nhắc nhở.】
"Thế thôi khỏi cần." Mục Tư Thần cảm thấy hệ thống này trừ lừa người ra thì chẳng được tích sự gì.
【Biết quá nhiều bí mật đối với người chơi không có lợi, sau này người chơi sẽ rõ.】
"Không cần sau này, bây giờ tôi đã rõ rồi." Mục Tư Thần cầm lấy cuốn nhật ký và quyển sách ở trên bàn, đối với tình hình hiện tại của bản thân, cậu đã có vài suy đoán căn bản.
Lúc cậu vừa mới mở quyển sách có kiến thức liên quan đến "Con mắt" thì đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, thậm chí thần trí bị rối loạn, lúc ấy cậu vẫn chưa rõ tại sao lại như vậy. Sau khi đọc được quyển nhật ký thì liền hiểu được tình trạng hiện tại.
Không phải là sách có vấn đề, cũng không phải kiến thức có vấn đề, mà là sự "Hiểu" của bản thân có vấn đề.
Chủ nhân của nhật ký đã tự nhắc nhở chính mình đừng đọc sách vô số lần, nhưng ở ngoài phòng lại thường xuyên có người đến bắt anh ta đọc thuộc lòng nội dung trong sách để kiểm tra mức độ đọc·hiểu của anh ta về "kiến thức" trong sách.
Mà cái ngày chủ nhân của nhật ký ăn quyển sách, "Hiểu" được nội dung trong sách thì anh ta đã điên rồi.
Đây là một thế giới điên cuồng, có một vài nỗi sợ hãi không biết, hơn nữa sự "Không biết" này không thể nói cũng không thể hiểu, càng "Hiểu" thì sẽ càng gần với những thứ "Không biết" đó hơn, từ đó rơi vào điên dại.
Nhưng nếu cứ nhất quyết không đi thăm dò thế giới này, không đi tìm "Hiểu", cậu sẽ giống như chủ nhân của quyển nhật ký, vĩnh viễn bị nhốt ở trong căn phòng này, mãi cho đến khi bị hủy hoại.
Thật sự là bất kể làm cái gì đều là sai.
Chưa kể mới vừa rồi cậu còn không biết bị cái gì "Đánh dấu" nữa.
Mục Tư Thần xem xét lại bản thân một chút. Trước mắt cậu vẫn còn đủ lý tính để phân tích tình huống của cái thế giới này, thần trí bình thường, chứng minh cái "Đánh dấu" này có lẽ chỉ là một loại quan sát chứ bản chất không làm gì cậu cả.
Đã thế, cậu cũng tạm thời không cần suy nghĩ về chuyện "Đánh dấu" này, nói không chừng "Đánh dấu" vô hại với bản thân, nhưng nghĩ càng nhiều thì sẽ càng dễ bị ảnh hưởng.
Tập trung vào chính mình, giữ vững lý trí, ít nghe ít nghĩ có lẽ chính là cách sống sót tiếp ở đây.
Mục Tư Thần quẳng chuyện "Đánh dấu" này ra sau đầu, suy nghĩ xem mình tiếp theo nên làm gì.
Cứ chui rúc ở trong phòng là bất khả thi, cứ tiếp tục như vậy hoặc là đói chết hoặc là nổi điên. Vậy nên không cần biết ở bên ngoài có nguy hiểm gì, cậu nhất định phải đi ra ngoài xem xét.
Nhưng không hề chuẩn bị gì mà tự đặt mình vào nguy hiểm là không thể được.
Mục Tư Thần gõ gõ ngón tay vào cuốn nhật ký, rất nhanh đã có cách.
Cậu ngồi vào bàn học, giở quyển sách liên quan đến "Con mắt" ra, đồng thời cũng mở đài lên, để đài phát lặp lại cái đoạn truyền thanh liên quan đến "Hy vọng cuối cùng của nhân loại".
Kiểu truyền bá lặp đi lặp lại một câu nói thế này, tự nó sẽ có một loại hiệu quả tẩy não. Tương tự, nội dung trong sách cũng thay đổi tinh thần của con người.
Nếu chủ quyển nhật ký có thể nhờ đoạn truyền thanh này chống đỡ đến lúc hết đồ ăn mới nổi điên, vậy nghĩa là hiệu quả tẩy não của đoạn truyền thanh này đối với việc chống lại sự ô nhiễm tinh thần là rất cao, có thể chống lại phản ứng đầu váng mắt hoa.
Mục Tư thần muốn sống sót hoàn thành nhiệm vụ hệ thống game tuyên bố, thì không thể ngồi chờ chết, không nghe không nhìn không nghĩ; nhưng một khi cậu nghe, nhìn và nghĩ thì sẽ nổi điên, đây là một cái đề bài chí mạng.
Biện pháp duy nhất nói chung là lấy độc trị độc.
Mục Tư Thần giơ đèn pin lên, chăm chú đọc nội dung trong sách bên trên, lập tức bị mê hoặc.
Lúc này trong đài truyền đến mấy câu: ".... Tần Trụ... hi vọng... khu vực an toàn... trấn Tường Bình...", khiến cho Mục Tư Thần lập tức khôi phục tỉnh táo.
Cậu nhanh chóng nhân cơ hội đang tỉnh táo như thế này đọc sách.
Mục Tư Thần cảm thấy mình giống như quay về thời học cấp 3, một bên luyện Listening một bên mệt rã rời, lúc đầu óc mơ màng nghe nửa hiểu nửa không thì dựa vào trực giác để chọn đáp án.
Nhờ vào lực đối chọi này, Mục Tư thần cuối cùng đã đọc được một nửa nội dung trong sách.
Quyển sách này cũng không đề cập đến mắt, mà là một câu chuyện xưa về ánh nhìn chăm chú của thực thể Vĩ đại của nhân loại.
Thực thể Vĩ đại nhìn thấy sự khốn khổ của nhân gian, mọi người không ngừng khát khao sự bảo hộ và ánh sáng thì không khỏi đem lòng thương xót, liền dùng ánh mắt hiền từ của Thần để chăm chú dõi theo nhân gian.
Vùng đất mà Thần nhìn chằm chằm vào tạo thành "Trấn Đồng Chi" này.
Chỉ cần ở dưới cái nhìn chằm chằm của thực thể Vĩ đại này, cư dân trấn Đồng Chi sẽ vĩnh viễn vui sướng. yên bình, hạnh phúc.
Nhưng thực thể Vĩ đại kia đã quá mệt mỏi, vị Thần ấy không thể cứ mở mắt mãi được, dù sao Thần cũng cần nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi Thần nhắm mắt lại, trấn Đồng Chi sẽ rơi vào đêm đen và tuyệt vọng.
Vì để thực thể Vĩ đại luôn giữ được sự tỉnh táo, người dân trong trấn quyết định trở thành mắt của thực thể Vĩ đại.
Bọn họ bảo vệ mắt, cố gắng làm cho mắt trở càng thêm sáng tỏ, ánh mắt càng thêm sắc bén. Có một vài người dân của trấn yêu sâu sắc thực thể Vĩ đại, họ sẽ nỗ lực gia tăng số lượng mắt, hiến dâng thị giác của mình cho thực thể Vĩ đại, những người dân như vậy ở trong trấn này sẽ trở thành Tông đồ của thực thể Vĩ đại.
Trong sự tương thân tương ái của thực thể Vĩ đại và con dân trong trấn, thời gian tỉnh táo của thực thể Vĩ đại càng ngày càng dài, "Ban ngày" càng lúc càng dài, "Đêm tối" lại càng lúc càng ngắn.
Có lẽ trong trấn kiểu gì cũng vẫn có một số kẻ sa đọa không hiểu và không tin thực thể Vĩ đại, nhưng bọn họ hẳn là không phải người xấu, bọn họ chỉ là không hiểu mà thôi.
Cho nên con dân trong trấn phải tích cực bao dung những kẻ sa đọa này, để nhóm sa đọa hiểu rõ câu chuyện kể về sự vất vả và vĩ đại của thực thể Vĩ đại, ca ngợi câu chuyện về thực thể Vĩ đại với bọn họ, cảm hóa bọn họ.
Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, thời điểm mà mọi người đều thấu hiểu lẫn nhau sẽ đến, thực thể Vĩ đại vĩnh viễn sẽ không ngủ, trấn Đồng Chi sẽ trở thành ngôi nhà lý tưởng của mọi người!
Đọc xong quyển sách này, Mục Tư Thần đau đớn dụi dụi mắt.
Cậu sắp không nhận ra hai chữ "đôi mắt" luôn rồi.
Đồng thời, không biết từ lúc nào cậu đã cầm bút lên trong vô thức, viết đầy chữ ra khắp mặt bàn.
Giơ đèn pin lên soi, trên bàn sách toàn là bốn chữ "Đôi mắt" và "Tần Trụ" xiêu xiêu vẹo vẹo. Lúc thần trí cậu mất tỉnh táo đã viết hai chữ "Đôi mắt" ở trên bàn học, sau đó nội dung trong đài sẽ khiến cậu tỉnh táo lại một lát, thế là Mục Tư Thần liền viết hai chữ "Tần Trụ" xuống.
Mục Tư Thần chỉ nhìn thoáng qua bàn học rồi chiếu đèn pin ra chỗ khác, không dám nhìn tiếp nữa.
Cậu luôn cảm thấy mình đã đem tất cả những ảnh hưởng vừa rồi nhận được chuyển hết lên trên bàn học bằng cách viết chữ, lúc này nếu ai có ý đồ muốn nhìn rõ trên bàn học viết cái gì, chỉ sợ sẽ nổi điên ngay lập tức.
Đây quả thật là một thế giới đã hỗn loạn còn điên cuồng.
Dưới ảnh hưởng của sức mạnh này, có lẽ chỉ có kẻ điên mới có thể vui vẻ sống sót, người tỉnh táo sẽ chỉ cảm thấy thống khổ.
Nhưng cuộc sống như thế thật sự đúng đắn ư?
Mục Tư Thần cẩn thận nhớ lại nội dung trong sách, có vài câu thật sự khiến người ta càng nghĩ càng sợ.
Ví dụ như "Tông đồ sẽ nghĩ cách gia tăng mắt của mình", phải tăng như thế nào? Lại tỷ như "Lúc thực thể Vĩ đại tỉnh táo thì luôn nhìn chằm chằm vào trấn Đồng Chi", nhìn chằm chằm như thế nào, khắp nơi đều là mắt của Thần sao?
Những vấn đề này Mục Tư Thần thậm chí không dám nghĩ lại, một khi nghĩ lại, cậu sẽ không khống chế được ham muốn vẽ mắt lên cánh tay của mình.
May mà có chiếc đài ở đây.
Mục Tư Thần nhớ tới hai chữ "Tần Trụ" trên bàn thì liền cảm thấy xấu hổ, vừa rồi còn thề son sắt rằng sẽ không dựa vào Tần Trụ, ngay sau đó lại dùng họ tên của Tần Trụ để chống lại sự nhiễm tinh thần, quả thật có hơi xấu hổ.
"Vừa rồi là tôi không tốt, tôi sẽ tranh thủ dựa vào sức lực của bản thân để chiến thắng sự ô nhiễm, Tần Trụ." Mục Tư Thần cam đoan với chính mình.
Vừa dứt lời, cậu lại cảm nhận được một ánh mắt sắc bén y hệt vừa nãy.
Tựa như có ai đó đã liếc cậu một cái, rồi lại liếc thêm phát nữa.
Mục Tư Thần bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Trong vô thức cậu đã viết tên của Tần Trụ để chống chọi lại sự ô nhiễm tinh thần của trấn Đồng Chi, có phải việc này mang nghĩa Tần Trụ và cái thực thể Vĩ đại cũng có sức mạnh ngang nhau không?
Hai lần cậu nói ra tên "Tần Trụ" thì đều nghênh đón ánh mắt sắc lẻm đó.
"Chẳng lẽ là Tần Trụ nhìn mình?" Mục Tư Thần thử nói ra cái tên này.
Quả nhiên, cảm giác bị nhìn chằm chằm lại truyền đến, nhưng lần này ánh mắt không còn sắc bén như thế nữa.
"Chẳng lẽ mỗi người gọi lên tên của Tần Trụ thì Tần Trụ đều sẽ nhìn một lúc à? Chủ nhân của cuốn nhật ký này viết tên Tần Trụ bao nhiêu lần, Tần Trụ liền nhìn chủ nhật ký này bấy nhiêu lần sao?" Mục Tư Thần hỏi.
Đồng thời, cậu lại nhận được bốn lượt nhìn nữa.
"Tần Trụ Tần Trụ Tần Trụ Tần Trụ..." Trước sau gì cũng đã bị "Đánh dấu", Mục Tư Thần cũng không sợ nữa, cậu cứ lặp đi lặp lại cái tên này để kiểm chứng xem có đúng như vậy hay không.
Lần này, cậu không còn cảm nhận được ánh mắt nào nữa, e là Tần Trụ đã mặc kệ cậu rồi.
【 Tác giả có lời nói 】
Mục Tư thần: Tần Trụ.
Tần Trụ: Có người đang gọi tôi, nhìn một chút.
Mục Tư thần: Tần Trụ.
Tần Trụ: Nhìn thêm một chút.
Mục Tư Thần: Tần Trụ Tần Trụ Tần Trụ Tần Trụ Tần Trụ!
Tần Trụ: Tần Trụ mệt rồi, đi ngủ đây.
("▽"ʃ♡ƪ)
Editor: Không hiểu sao mỗi lần thụ gọi Tần Trụ Tần Trụ Tần Trụ trong đầu tôi auto chuyển thành: Chồng ơi chồng ơi chồng ơi ( ◜‿◝)
Đúng là không khí của cthulhu không sai rồi.