Trầm Mê

Chương 1: Hôn ước




Đầu xuân nước mưa lành lạnh thấm vào đất đai, cành cây hút hơi nước, nhú mầm xanh mơn mởn.

Mưa bụi rơi lên tảng đá xanh thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù. Bước chân dồn dập đi qua ngõ hẻm, trên đôi giày trắng đã dính bùn đất loãng, làm bẩn mép giày, càng làm nổi bật mặt giày trắng tinh.

Lối đi ở khu dân cư cũ rất hẹp, Khương Thanh Vũ vừa đi vào một khúc cua, do vội quá nên không kịp dừng bước, vạt áo quẹt phải một chiếc xe.

Là loại xe rất đắt tiền, may mà không để lại dấu vết. Khương Thanh Vũ không có hứng thú với xe, chỉ cảm thấy ở một nơi nhỏ hẹp như vậy lại xuất hiện một chiếc xe sang trọng cũng thật kỳ lạ.

"Xin lỗi ——"

Khương Thanh Vũ ngẩng đầu lên, đối diện là một đôi mắt hẹp dài sâu thẳm.

Chủ nhân của đôi mắt có thân hình cao lớn, áo gió màu đen rộng rãi phanh ngực. Một mùi thơm thoang thoảng bay ra ngoài. Một tay anh cầm dù, sương mù mờ ảo uyển chuyển bao phủ gương mặt góc cạnh. Anh nhìn Khương Thanh Vũ, ánh mắt lóe lên tia sáng.

Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Váy trắng áo trắng, thiếu nữ đứng trong mưa có làn da trắng như tuyết. Dưới cơn gió nhẹ trong mưa lạnh càng khiến nước da cô tái nhợt vì lạnh. Trên tóc cô phủ một tầng hơi nước, đôi mắt nhiễm sự ẩm ướt trong không khí, trên lông mi cũng đọng lại vô số giọt nước, ánh mắt mê ly mịt mờ.

So với tấm ảnh kia, cô đã thiếu đi nét bụ bẫm, gò má gầy hơn ngày xưa nhiều, chỉ có đôi mắt ướt át này luôn phát sáng.

Bởi vì va phải xe anh, đôi môi mềm hồng hào mím chặt, hơi căng thẳng nhìn anh.

Giống như động vật nhỏ vô tình đụng phải người, không biết người đến là thiện hay ác, lại không thể lập tức bỏ chạy, chỉ có thể nhìn chằm chằm đối phương và cố gắng bình tĩnh lại, nhưng lại hoàn toàn không biết tâm tư của mình đã sớm bị vạch trần.

Người đàn ông không nhìn cửa xe đã bị cô va phải.

"Không sao, chú ý an toàn."

Khương Thanh Vũ nói cảm ơn rồi rời đi, bóng lưng dưới bộ váy trắng tinh khiết như hoa nhài trong góc tường. Trợ lý thò đầu ra khỏi xe, rõ ràng anh ấy cũng nhìn thấy dáng vẻ của cô gái, nên hỏi Cố Vân Dực: "Sếp Cố, không cần đuổi theo cô Khương sao?"

Tâm trí của Cố Vân Dực đã bay xa theo bóng lưng của cô gái, hồi lâu mới nghe thấy lời trợ lý nói.

"Không cần đâu, đừng dọa em ấy, cứ đi tìm cô giáo Khương trước đã."

—— Ba ngày trước, thủ đô.

Đầu xuân phương bắc, gió vẫn mạnh như lúc còn đông. Người đàn ông bước đi rất nhanh, khăn choàng dài bị gió thổi bay phấp phới.

"Chú hai."

Cố Chính Minh gật đầu với Cố Vân Dực, cầm ly trà chỉ ra sân sau.



Ánh mắt người đàn ông xuyên qua hòn non bộ và bánh nước đã dừng quay. Ông lão tóc trắng trong phòng kính cũng nhìn thấy anh bằng đôi mắt đầy sức sống. Cố Vân Dực đi qua hành lang bước vào phòng trà.

"Ông nội."

"Vân Dực, ngồi xuống đi."

Cố Giang đã hơn bảy mươi tuổi, nói chuyện với con cháu luôn thẳng thắn, dứt khoát lấy ra một túi vải đỏ trong ngăn kéo của mình. Bên trong có hai khóa vàng, là một đôi rồng phượng.

Có vẻ đã rất nhiều năm, hoa văn cũng đã mờ, rất có cảm giác xưa cũ.

"Đây là gì vậy ạ?"

Cố Giang lão hóa ngược, thỉnh thoảng sẽ chia sẻ một vài thứ nhỏ nhặt với cháu mình.

"Đây là của cháu."

"Của cháu và vợ cháu."

"Vợ cháu ạ?"

Vợ anh ở đâu ra thế.

Ông Cố ra hiệu bảo anh ngồi xuống.

"Cháu có còn nhớ ông Khương ở Nam Thành không? Năm nay cháu ngoại của ông ấy đã hai mươi mốt tuổi rồi, đầu năm nay gặp tai nạn xe, ông định kêu con bé tới thủ đô điều trị sau chấn thương."

"Lúc mẹ con bé mang thai, ông và ông Khương của cháu đã hứa hôn cho hai đứa. Cháu cũng không còn nhỏ nữa, đón người về rồi bồi dưỡng cảm tình, cũng nên cân nhắc sinh cho ông một đứa chắt."

Ông Cố chinh chiến cả đời trong quân ngũ, đến độ tuổi này rồi, lời nói của ông ấy vẫn là thánh chỉ. Nhưng ông ấy cũng không cố chấp, thấy Cố Vân Dực khẽ nhíu mày, cũng mềm giọng lại.

"Vân Dực, cháu nói thật với ông nội đi, bây giờ cháu đã thích ai chưa?"

Người đàn ông mím môi, chẳng hề nghĩ ngợi.

"Dạ chưa."

Năm nay Cố Vân Dực hai mươi bảy tuổi, đang ở độ tuổi sự nghiệp mới ổn định, sau khi tốt nghiệp anh tiếp quản công việc kinh doanh, chưa bao giờ anh lãng phí thời gian vào việc vô nghĩa như vậy.

"Vậy thì tốt, nếu có rồi thì ông sẽ không ép buộc cháu, nhưng bây giờ chưa có thì cháu hãy thử tìm hiểu Thanh Vũ xem sao. Nếu như cháu không có cảm giác đó với con bé thì cứ xem như em gái, cũng không đến mức tổn thương người ta."

Cố Giang lại gói kỹ cặp khóa vàng, để lên tay Cố Vân Dực.

"Hai ngày sau cháu tới Nam Thành đón con bé đi, sức khỏe của Khương Hoa cũng không tốt, sau này con bé sẽ ở lại thủ đô."



"Nếu các cháu đều cảm thấy ổn thì mùa hè năm nay hãy tổ chức hôn lễ cho ông."

Đi kèm với khóa vàng còn có một tấm hình, thiếu nữ mười mấy tuổi có gương mặt xinh đẹp, đang đứng phía trước cây ngô đồng.

Ánh mắt Cố Vân Dực khẽ rung động, dưới ánh mắt kỳ vọng của ông lão đã nhận tấm hình và khóa vàng.

"Vâng ạ." Khóe miệng anh khẽ nhếch lên: "Làm xong công việc bên này cháu sẽ đi ngay."

Trợ lý đạp phanh xe, người đàn ông đột nhiên nhắm mắt, vì mở mắt quá lâu nên giờ hốc mắt hơi khô.

Trước mặt là một cánh cửa cũ đã hơi tróc sơn, sân không lớn, bờ tường có một vườn hoa với đủ loại màu sắc.

Vui lòng đọc truyện chính chủ Bách Thảo Chi Vương

Đi sâu vào trong, trước cửa có một đôi giày dính bùn, Cố Vân Dực thấy rất quen mắt, là đôi giày mà anh vừa mới nhìn thấy.

Khương Hoa nghe thấy tiếng phanh xe nên đi ra xem. Người phụ nữ năm mươi tuổi được chăm sóc kỹ càng, trông chỉ hơn ba mươi tuổi. Thấy Cố Vân Dực đến, bà ấy suy nghĩ một hồi, như thể đang cố gắng liên tưởng người đàn ông cao lớn trước mặt với đứa bé ngày xưa.

"Cháu là Vân Dực đúng không?"

"Thời gian trôi nhanh thật đấy, giờ dì phải ngẩng đầu nhìn cháu rồi."

Năm tháng có thể in hằn dấu vết lên khuôn mặt, nhưng tình cảm trong lòng thì không thể phai mờ. Người lớn tuổi thích than thở khi nhớ lại quá khứ, Khương Hoa cũng không thể ngoại lệ.

"Dì Khương."

Trợ lý không đi vào cùng anh. Trước mặt Cố Vân Dực có thêm hai ly trà, vị trà đắng nhàn nhạt hòa vào nước mưa, nhấp một ngụm, sự ấm áp đã xua tan đi cái lạnh.

Truyện được chuyển ngữ tại bachthaochivuong..vn

"Thanh Vũ."

Khương Hoa hướng vào trong gọi tên con gái của mình, rèm cửa trong phòng nhỏ được vén lên, một cánh tay trắng nõn xuất hiện trong mắt Cố Vân Dực, anh khẽ siết chặt chiếc ly.

"Mẹ, ai tới đó?"

Khương Thanh Vũ đã thay bộ váy bị ướt vừa rồi, lúc này đang mặc vào bộ quần áo màu xanh lam, như thể đang bù đắp cảm giác tiếc nuối trong ngày âm u.

Khoảnh khắc nhìn sang bàn uống trà, cô chợt sửng sốt.

Sao lại là anh?