Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương

Chương 127




Quận Sơn Khê nằm ở vùng đồng bằng, nhưng đi về phía nam, là bức tường thành tự nhiên, ải Ca Nam.

Hai cửa ải lớn của Đại Yến, là ải Ích Dương và ải Ca Nam. ải Ích Dương bốn bề là núi, gió xuân không thể thổi tới, nói chính xác hơn, xung quanh ải Ích Dương đều là núi cao chót vót, địch muốn băng qua núi non hiểm trở, nhất định phải đi theo đường nhỏ nguy hiểm.

Dù là đội quân đông đảo cả triệu người, muốn đi qua đây, cũng phải tách thành từng nhóm nhỏ, những thị vệ canh giữ ở ải Ích Dương, ở trên cao phục kích, chỉ cần ném xuống từ đỉnh những tảng đá lớn, tránh được, chính là nhảy xuống vực sâu vạn trượng, không tránh, sẽ bị đá đập chết.

Còn ải Ca Nam nằm ở vùng Nam ấm áp, ẩm ướt, lại trở thành nơi chặn đứng hai nước khác, cũng là nơi đóng quân quan trọng của Đại Yến, là vì nơi đây có chướng khí.

Nếu so bằng hai từ, ải Ích Dương là mặt phẳng, ải Ca Nam chính là phần lõm ở giữa. Hai bên đều là đồng bằng, một bên là Đại Yến, bên kia là Tề quốc, giữa hai nước, có một vách núi sâu không thể vượt qua, muốn qua vác núi phải xuống ải Ích Dương, sau đó băng qua rừng rậm.

Không phải không có người nghĩ đến việc ném đá từ trên cao hoặc ném đống lửa để thiếu chết binh linh canh giữ trong vách núi này. Nhưng ải Ca Nam nằm trong khe núi, không giống ải Ích Dương khô ráo, dễ dàng nhìn thấy gió cát mù trời, khói lửa bốc lên, mà nó mang tính ẩm ướt đặc trưng của vùng Giang Nam, dù là khe núi, cũng mờ mịt với sươg mù suốt cả năm. Có rằng có nước, có chướng khí che mắt người.

Lý do ải Ca Nam có thể trở thành nơi quan trọng, chủ yếu là dựa vào chướng khí bao quanh, cho dù đốt lửa mạnh đến đâu ném xuống cũng chưa kịp bùng lên đã tắt ngúm.

Hơn nữa, chướng khí che khuất ải Ca Nam, người ở trên muốn nhìn rõ người trong rừng rậm cũng khó, ném đá bị cây cối cản lại, không thể đập chết người, phí công thôi.

Ngoài chướng khí, trong rừng còn nhiều rắn độc, rết độc, rắn hổ mang trắng cũng rất phổ biến.

Nhưng ải Ca Nam, lý do được gọi là bức tường thành tự nhiên của Đại Yến, chính là vì do thiên gia quản lý, triều đình đã thành lập Đô đốc trị sở ở đây.

Yến Tần trầm ngâm một lát: “Vương thúc có ý là, ải Ca Nam xảy ra chuyện, hay là có người cố ý vu oan cho những người ở ải Ca Nam?”

Yến Vu Ca nói: “Dù là trường hợp nào, cũng không thể thoát khỏi ải Ca Nam, bệ hạ có thể để tâm hơn về chuyện này.”

Hắn dừng lại mấy giây, rồi tiếp tục: “Chuyện này cũng giống như Lưu Tín Đạt, dù hắn có phải là người bày mưu hay không, nhưng hắn đã thành công thu hút sự chú ý của bệ hạ.”

Yến Tần nói: “Nhưng Lưu Tín Đạt giành được con mồi đầu tiên trong cuộc săn bắn mùa thu, đã thu hút sự chú ý của cô, hắn cần gì phải làm thêm chuyện này.”

Nếu đổi lại là y, y sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy.

Yến Vu Ca đầy ẩn ý nói: “Giành được con mồi đầu tiên, chỉ có thể khiến bệ hạ nhớ đến hắn một thời gian, sau khi săn bắn mùa thu kết thúc, bệ hạ có thể đã quên hắn, nhưng hắn làm những việc này, có thể khiến bệ hạ nhớ mãi, thậm chí còn bố trí người bên cạnh hắn.”

Lúc trước, hắn muốn theo đuổi tiểu hoàng đế bằng mọi cách, cũng đều dùng đủ thủ đoạn để thu hút sự chú ý của đối phương. Khi Lưu Tín Đạt thành công bắn chết con mồi đầu tiên trong ngày hôm nay, hắn liền lập tức sai người đi điều tra lai lịch của người này.

Hắn chậm rãi nói: “Lưu Tín Đạt, người của Khánh Châu, tuổi hai mươi tám, trong nhà có một bà mẹ già bảy mươi tuổi, chưa lập gia đình, cũng có hôn thê chưa cưới.”

Yến Tần nhìn Nhiếp chính vương: “Ngươi điều tra cái này để làm gì?” Điều tra hôn nhân của người ta, chẳng lẽ Nhiếp chính vương muốn chuyển sang làm bà mối à.

“Chỉ để hiểu rõ tình huống cơ bản của hắn thôi.” Muốn điều tra một người, hiểu rõ suy nghĩ của họ, tuyệt đối không thể chỉ hiểu rõ tình huống bản thân của người đó.

Người trong miệng ai cũng nói là thật thà, chính trực, cũng có thể vì mẹ già trong nhà mà làm chuyện giết người cướp của, còn kẻ ác bị người người ghét bỏ, có thể bên trong là một người chồng hiền dịu, là người cha yêu thương con gái, thậm chí là một người con vô cùng hiếu thảo.

Có người vốn rất cứng rắn, nhưng khi có người dùng vợ con của họ để uy hiếp, họ cũng phải khuất phục.

Muốn suy đoán cách suy nghĩ của một người, Yến Vu Ca thường quen bắt đầu từ môi trường lớn lên của đối phương, thậm chí là những điểm xảy ra trong thời thơ ấu.

Dù biết Nhiếp chính vương rất giỏi suy đoán tâm lý, nhưng trước mặt hắn lại biểu hiện rõ ràng như vậy, vẫn khiến Yến Tần cảm thấy hơi không thoải mái. Y nghĩ gì, đành phảihỏi: “Vương thúc ngày thường, cũng suy đoán tâm ý của cô như vậy sao?”

Yến Vu Ca nhìn thẳng vào mắt tiểu hoàng đế, hỏi hắn: “Bệ hạ muốn nghe lời thật, hay là lời nói dối?”

“Đương nhiên là thật lòng.”

“Thật lòng là không.”

Yến Tần không suy nghĩ gì liền phủ nhận lời nói thật lòng của Nhiếp chính vương: “Cô không tin.”

Yến Vu Ca giơ tay: “Vậy bệ hạ đã có phán đoán trong lòng, hỏi thần làm gì? Nhưng ta vẫn phải nói, những gì ta nói vừa rồi quả thực là thật lòng.”

Yến Tần phản bác: “Lưu Tín Đạt chỉ là một người bình thường không quen biết với ngươi, ngươi cũng phải điều tra hắn kỹ càng, bóc trần cả ba đời tổ tiên của hắn, đến lượt cô, lại đổi thành không suy đoán, ngươi muốn cô tin ngươi nói lời thật kiểu gì.”

Thái độ của Yến Vu Ca vẫn rất bình tĩnh, hắn hùng hồn nói: “Nhưng bệ hạ nói là ngày thường, không phải là từ đầu đến giờ, ta quả thực đã từng suy đoán tâm ý của bệ hạ, nhưng sau khi ở bên bệ hạ, ta không làm như vậy nữa.”

Câu trả lời này của Nhiếp chính vương có thể nói là rất khôn khéo: “Lần sau, vương thúc lại làm vậy với cô, cô sẽ không vui.”

Một hai lần, có thể coi là vui vẻ, nhưng bây giờ, khi chuyện nghiêm túc, Yến Tần không hề thích sự không nghiêm túc của Nhiếp chính vương.

“Nhưng những gì ta nói quả thực là thật lòng, bệ hạ không hiếu kỳ sao, tại sao ta không suy đoán tâm ý của bệ hạ nữa?”

Yến Tần vẫn giữ thái độ nghi ngờ đối với lời nói của Nhiếp chính vương, nhưng y vẫn rất hợp tác, tiếp tục lời nói của Nhiếp chính vương: “Ngươi nói xem, tại sao lại thay đổi ý định?”

“Đương nhiên là vì ta yêu bệ hạ.”

Đối mặt với lời tỏ tình bất ngờ này, Yến Tần không đỏ mặt, y chỉ hỏi: “Lại là cách nói gì vậy?”

Y rất muốn nghe, Nhiếp chính vương lại “lộng ngôn” thế nào.

Yến Vu Ca chỉ nhìn tiểu hoàng đế, cười mà không nói.

Lúc đầu, hắn suy đoán suy nghĩ của Yến Tần, là vì Yến Tần là hoàng đế, hiểu rõ đối thủ, hoặc là những người có ảnh hưởng đến mình, hắn đều có thói quen thông qua từng chút một của đối phương để tạo dựng cách hành xử và mô hình tư duy của đối phương trong lòng.

Nhưng sau này, hắn phát hiện tiểu hoàng đế luôn có thể làm những việc ngoài dự đoán của hắn, nói những lời mà hắn nghĩ tiểu hoàng đế không thể nói.

Sau đó, nhờ tình cơ hay có thể nói là do duyên số, hắn đã động lòng với tiểu hoàng đế.

Giai đoạn đó, hắn càng thích suy đoán y sũy nghĩ của tiểu hoàng đế, nhằm mục đích chiếm được lòng vui thích của Yến Tần. Bây giờ hắn không suy đoán tâm ý của tiểu hoàng đế nữa, không phải là hắn không quan tâm Yến Tần, mà là vì hai người đã có sự ăn ý, không cần suy đoán, đôi khi hoàng đế chỉ cần một ánh mắt, một động tác, hắn đã biết đối phương muốn biểu đạt điều gì.

Hơn nữa, suy đoán tâm lý là việc cần tốn công sức, hắn không có nhiều tâm tư như vậy, gặp ai cũng phải nhìn thấu người đó, nhất định là vì người đó có giá trị đủ cao để hắn làm như vậy.

Cũng không phải là tiểu hoàng đế không có giá trị, trái lại, giá trị của tiểu hoàng đế, đối với hắn quá cao, đáng để hắn dành cả đời khám phá.

Đợi đến khi Yến Tần cuối cùng cũng hơi mất kiên nhẫn, Nhiếp chính vương mới nói: “Bệ hạ đối với thần, là báu vật quý giá nhất trên đời, chính vì thần yêu bệ hạ, rất nhiều việc, rất nhiều khả năng, thần không dám nghĩ, sợ nghĩ sai, xảy ra chuyện không hay.”

“Chuyển nhảm nhí này là sao. Sao lại nghĩ đến tâm tư của cô, lại thành ra chuyện không tốt?” Làm quân chủ, ai mà chẳng ghét người dưới quyền suy đoán suy nghĩ của mình. Hoặc nói, không ai thích cảm giác bị nhìn thấu, nhưng Yến Tần cũng biết, những người hầu hạ mình, từng thời từng khắc đều đang suy đoán trong lòng những vui buồn của mình.

Ví dụ như Thường Tiếu, lý do hắn có thể được trọng dụng, ngoài việc hắn trung thành, lại còn là người lớn lên cùng y, lý do quan trọng hơn, là vì quá hiểu rõ vui buồn của y. Đối phương hiểu rõ sự thay đổi tâm trạng của y, mới biết lúc nào nên nói những lời nên nói, lúc nào nên đóng chặt miệng, những lời không nên nói, tuyệt đối không nói thêm một chữ.

Nhiếp chính vương là hoàng hậu danh nghĩa và thực tế của y, giữa vợ chồng, vốn nên hiểu rõ lẫn nhau, suy đoán suy nghĩ của đối phương, mới có thể tốt hơn trong việc thay đổi vị trí để suy nghĩ, giờ đây y mới cảm thấy, y thật sự không hiểu rõ Nhiếp chính vương.

Chẳng lẽ đây là thế giới của những người thông minh? Y không rõ lắm.

Đúng vậy, Yến Tần cảm thấy mình không hề ngốc, nhưng y cũng thừa nhận, mức độ thông minh của Nhiếp chính vương vượt xa y, bức tường ngăn cách giữa họ, không phải dựa vào sự siêng năng là có thể phá vỡ.

Lấy ví dụ dơn giản, lòng người đơn sơ, như cái muôi gỗ múc cơm, rắn chắc, không chút tam cơ. Còn lòng y giống như cái muôi có thể treo lên, phía sau có lỗ, hơn người khác một chút. Còn Nhiếp chính vương, là cái muôi có lỗ thủng, tâm cơ nhiều đến mức đếm không xuể.

Ở bên cạnh người như vậy, y vốn cảm thấy rất mệt, vì phải suy đoán tâm ý của đối phương mỗi thời mỗi khắc. Dù y có thêm một cái tâm, nhưng vẫn rất khó đoán Nhiếp chính vương đang nghĩ gì.

Yến Tần không nói ra, nhưng những gì trong lòng muốn nói, đều thể hiện trên mặt, rõ ràng biểu lộ cho Nhiếp chính vương xem.

Yến Vu Ca nhìn mặt tiểu hoàng đế, lại nói: “Bệ hạ cảm thấy ở bên cạnh thần có mệt không?”

Ánh mắt của Yến Tần thêm một phần cáo buộc: “Ngươi còn nói ngươi không suy đoán tâm ý của cô, vậy sao ngươi biết cô đang nghĩ gì?”

“Đó là bệ hạ biểu lộ trên mặt, cho ta nhìn thấy, những việc này, không cần suy đoán.” Yến Vu Ca đưa ra một ví dụ, “Ví dụ như, bây giờ trong lòng ta đang nghĩ, ta yêu bệ hạ, rồi ta nói với bệ hạ, ta yêu ngươi, ngươi biết được tâm ý của ta lúc này, nhưng đây không phải là do ngươi suy đoán, mà là ta nói cho ngươi biết.”

“Cô bị ngươi nói đến mụ cả đầu.” Yến Tần cảm thấy mình chưa hiểu rõ những gì Nhiếp chính vương nói, chỉ nghe được câu “yêu ngươi” rồi lại “yêu ngươi”. Hôn lễ đã thành được một thời gian rồi, y biết Nhiếp chính vương yêu y.

Nếu Nhiếp chính vương không yêu y, vậy còn kết hôn làm gì.

Khi tiểu hoàng đế nghĩ như vậy, khóe miệng y vô thức nhếch lên, biểu cảm trông cũng rất đáng yêu, nhưng chính Yến Tần lại không biết.

Nhìn thấy bộ dạng của tiểu hoàng đế, Nhiếp chính vương đưa tay ra, xoa đầu Yến Tần, rồi rất nhanh thu tay lại: “Bệ hạ cảm thấy khó hiểu, cũng không cần phải hiểu rõ như vậy, ngươi chỉ cần biết một điều, bất kể khi nào, ta đều đáng tin. Chỉ cần ngươi muốn biết, hỏi thẳng ta là được, trước mặt bệ hạ, ta hoàn toàn trong sạch.”

Vì Nhiếp chính vương nói có thể hỏi, Yến Tần cũng không giả vờ với hắn, trực tiếp nói: “Cô biết vương thúc yêu cô, yêu vô cùng, nên chuyện đó,cô không hỏi nữa. Vẫn là chủ đề trước đó, vương thúc điều tra Lưu Tín Đạt, có suy nghĩ gì khác không, ngươi đừng nói với cô, chỉ là biết được tính cách như thế nào, trong nhà có bao nhiêu người.”

Chính Yến Tần không cố ý đi điều tra Lưu Tín Đạt, chủ yếu là Nhiếp chính vương đã điều tra, y lười lãng phí thời gian.

Đúng vậy, Nhiếp chính vương có thể lừa y, nhưng những người mà y sai đi điều tra Lưu Tín Đạt, thì không thể lừa y được. Nói chung, hiện tại y rất tin tưởng những gì Nhiếp chính vương nói. Nói đến cũng lạ, y đã bị phản bội nhiều lần, nhưng vẫn giữ được lòng tin tưởng với những người xung quanh, không vì thế mà mất đi hy vọng vào tất cả mọi người.

Đương nhiên, không phải ai y cũng tin, đã trải qua sự phản bội, y rất cảnh giác và đề phòng với mọi người hơn người thường, nhưng đối với những người thực sự được y công nhận, ví dụ như Nhiếp chính vương, ví dụ như Thường Tiếu, y có thể dành sự tin tưởng tuyệt đối.

“Đương nhiên không chỉ có vậy, thần nghe được một chuyện khá thú vị từ đồng liêu của hắn.”

Yến Tần truy hỏi: “Vương thúc đừng nói vòng vo nữa, nghe được gì, mau nói đi.”

Lúc này hắn vốn đã buồn phiền, Nhiếp chính vương còn cố ý làm khó, nếu không phải xem Yến Vu Ca là Nhiếp chính vương, thật muốn đánh hắn một trận.

“Lưu Tín Đạt mà bệ hạ gặp hôm nay, miệng lưỡi lưu loát, thật thà chính trực, nhưng trong miệng đồng liêu của hắn, người này lại là một kẻ vô lại,không được lòng người, mặc dù hắn có mẹ già ở quê, nhưng Lưu Tín Đạt không chăm sóc mẹ già, hoàn toàn dựa vào sức mạnh của mình, gia nhập quân đội, làm một binh sĩ nhỏ, gần đây, vì gặp vận may, lập được một công nhỏ, mới lên làm hiệu úy.”

Lưu Tín Đạt, hiệu úy này không liên quan gì đến Tám đại hiệu úy,chỉ là một danh hiệu hão, cũng giống như tiểu đội trưởng, quản lý chưa đầy mười người, gọi là hiệu úy, chỉ là gọi cho oai thôi.

Yến Tần cau mày: “Có phải là đồng liêu của hắn ganh ghét, cố ý bôi nhọ Lưu Tín Đạt không?”

Đối mặt với sự nghi ngờ của tiểu hoàng đế, Yến Vu Ca chỉ nói: “Bệ hạ cho rằng thần ngu ngốc như vậy, nghe lời người khác, chỉ tin lời từ một người?”

Hắn điều tra một người, chưa bao giờ chỉ điều tra một người, huống hồ là một, hai, ba người, thậm chí năm sáu người có thể cùng nhau lừa gạt người khác.

Nhưng nếu nhiều người, muốn thông đồng, thì khó tránh khỏi việc lộ ra dấu vết. Vì thời gian hơi gấp gáp, hắn điều tra người này, chưa kịp hỏi hết, nhưng lần này, chỉ cần hỏi những người này, cũng đủ rồi.

“Đây chỉ là cách nói thứ nhất, còn một cách nói nữa, chính là Lưu Tín Đạt dựa vào sức mạnh trời cho, gia nhập quân đội, hắn là một người con hiếu thảo, mẹ già trong nhà bị bệnh, hắn muốn thử vận may, vì mẹ, cố gắng hết sức thể hiện bản thân trong cuộc săn bắn mùa thu hôm nay.”

Trong mắt hoàng đế, chắc chắn chỉ có thể nhìn thấy những người đặc biệt. Trên chiến trường săn bắn, những người đặc biệt đến mức thu hút sự chú ý của tiểu hoàng đế, phải là hai loại người, một là người giành được con mồi đầu tiên, hai là người giành được nhiều con mồi nhất, tổng điểm cao nhất.

Người giành được nhiều con mồi thứ hai, nói đến cũng rất vinh dự, nhưng căn bản không được tiểu hoàng đế chú ý. Nhưng giành được vị trí nhất cũng không phải là điều dễ dàng.

Nhiếp chính vương vốn là người có tài năng phi thường, hơn nữa con mồi hắn nhắm tới, xung quanh có nhiều người nữa, cũng không ai dám tranh giành với Nhiếp chính vương.

Bên Yến Tần càng không cần nói, kỹ thuật bắn cung của Yến Tần tuy không tệ, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa chỉ có thể nói là bình thường, mỗi lần y ra ngoài, phía sau đều theo sau một đoàn người đông đảo. Trong trường hợp này, rất dễ làm cho những con mồi nhỏ chạy mất, nhưng cũng thuận tiện hơn cho Yến Tần săn thú lớn.

Thật sự gặp phải thú lớn mà một người không thể đối phó, một đám người lao lên, đánh cho thú bị thương nặng, rồi tiểu hoàng đế rút tên bắn một phát, con mồi chỉ có lông vũ in dấu ấn của hoàng đế, đó chính là của tiểu hoàng đế.

Nhìn từ trường hợp này, Lưu Tín Đạt muốn vượt qua tiểu hoàng đế quả thật quá khó, để có thể thể hiện bản thân trước mặt tiểu hoàng đế, hắn dốc hết sức, mới giành được con mồi đầu tiên. Lại muốn tiểu hoàng đế không cảm thấy bản lĩnh của hắn không xứng với danh tiếng, hắn rất cố gắng tiếp tục săn bắn, kết quả không ngờ, trời giáng một mũi tên lạnh, còn có độc, trực tiếp xuyên qua eo bụng của hắn, còn khiến hắn bị tiểu hoàng đế nghi ngờ.

Nhìn thế nào, đây cũng là một cuộc giao dịch lỗ vốn. Hơn nữa còn là loại thua lỗ lớn.

Yến Tần do dự một chút, hiểu ý của Nhiếp chính vương: “Ý vương thúc là, những gì họ nói về Lưu Tín Đạt hoàn toàn trái ngược, chắc chắn một bên nói thật, một bên nói dối.”

Để y tóm tắt hai cách nói hiện tại: “Cách nói thứ nhất, Lưu Tín Đạt, tên lưu manh, dựa vào vận may, không ra gì. Cách nói thứ hai, Lưu Tín Đạt, người thật thà, liều mình, là kẻ xui xẻo.”

Yến Vu Ca lắc đầu: “Bệ hạ, chuyện trên đời này, không phải cứ phân trắng đen rõ ràng. Cũng có thể những gì họ nói đều là thật, còn bên mà ngươi cho là nói dối, có thể cũng pha trộn không ít sự thật.”

Nhiếp chính vương vòng vo mãi, hai mắt Yến Tần sắp thành nhang muỗi, cảm giác muốn chóng mặt, y trấn tĩnh lại, tóm tắt ngắn gọn: “Ý của ngươi là, những gì những người này nói đều không đáng tin, những gì ngươi điều tra được, nhất định phải do cô tự mình tìm hiểu?”

Vậy Nhiếp chính vương nói nhiều lời vô nghĩa làm gì, không phải là đang lãng phí thời gian của y. Quả nhiên, nói chuyện với Nhiếp chính vương quá mệt, nói mười câu, có một câu hữu dụng là tốt, câu đó, còn phải ngươi suy đoán tâm ý của hắn, cẩn thận suy nghĩ, mới có thể hiểu được.

Suy nghĩ của y rất đơn giản, chẳng qua là muốn làm rõ chuyện gì đã xảy ra, bớt đi những thủ đoạn, thêm vào một chút chân thành. Nhiếp chính vương quá rắc rối, mọi chuyện đều dựa vào lời của Nhiếp chính vương, y chắc chắn sẽ tức chết.

“Ý của ta là, bệ hạ không cảm thấy tình huống này có hơi quen thuộc sao?”

“Quen thuộc chỗ nào?” Những người xung quanh y không thay đổi thường xuyên, trước kia cũng không tiếp xúc gì với những hiệu úy cấp thấp như Lưu Tín Đạt.

Lúc trước, người dân quận Sơn Khê bị nạn, là những người dân thường mà y hiểu rõ nhất, nhưng y hiểu rõ họ, cũng đều thông qua những thông tin mà Độc Cô Liễu gửi từ tuyến đầu cho mình.

Y thật sự không nhớ, mình đã từng nhìn kiểu thay đổi giống vậy ở đâu.

Yến Vu Ca lại nhắc nhở tiểu hoàng đế: “Tiêu Viễn, lục công chúa Tề quốc.”

Một là gián điệp của nước địch, trở thành khách quý của Đại Yến, làm Tể tướng tốt mấy chục năm.

Một người khác, rõ ràng đã bị giam giữ, nhưng sứ giả lại có thể tìm ra một người phụ nữ không rõ lai lịch để thay thế.

Dù cuối cùng thay thế không thành công, nhưng điều này cũng nên để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng tiểu hoàng đế.

Được rồi, vòng đi vòng lại, vẫn nghi ngờ đối tượng là Tề quốc và Tấn quốc, Nhiếp chính vương vòng vo quanh co như vậy, nói một đống lời vô nghĩa, Yến Tần cảm thấy, đây hoàn toàn đang lãng phí thời gian quý báu của y.

Yến Vu Ca đương nhiên không phải đang vòng vo, mỗi câu hắn nói đều có ích. Hơn nữa, hắn vốn dĩ thích suy nghĩ nhiều, những thứ này, nếu để trong đầu hắn, một lúc là có thể hoàn thành tất cả, nhưng hắn nói ra, còn trao đổi với tiểu hoàng đế, hỏi đáp, từng bước một, nên tốn một chút thời gian.

Nhưng tiểu hoàng đế dường như không quen với nhịp độ của hắn, thôi vậy, dù sao thời gian cũng còn rất dài, hắn từ từ, không vội.

“Giờ trời sắp tối, cũng nên vào nghỉ ngơi, nhưng vương thúc lại nói với cô nhiều chuyện vô nghĩa, khiến bây giờ trong lòng cô vẫn chưa biết gì.”

“Mới đêm thôi, đêm dài lắm, nếu bệ hạ sợ, ta ở bên cạnh bệ hạ là được.”

Dù trong lòng y đến giờ vẫn chưa bình tĩnh, nhưng câu nói này của Nhiếp chính vương nghe sao lại có chút không dễ chịu.

Yến Tần không vui: “Ai sợ?” Y chỉ cẩn thận thôi, suy nghĩ nhiều hơn người khác một chút thôi, được chưa.

Nhiếp chính vương thuận theo lời nói: “Ta sợ, sợ lắm, vậy bệ hạ có thể thương ta, cùng ta trải qua đêm đen đầy nguy hiểm này không?”

Yến Tần mới nói: “Ngươi thật là nhát gan, xem như ngươi vì cô phục vụ,cô đồng ý.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Hôm nay vốn định viết thật dài,

Nhưng quên mất hôm nay nhà vẫn còn khách, hơn nữa chết tiệt là tôi lại bắt đầu viết, viết rồi buồn ngủ.

So, đăng vài đoạn kịch nhỏ nhé.

Tiểu kịch trường vô trách nhiệm 1:

Yến nhát gan: cô hối hận rồi

Nhiếp chính vương: Lại sao vậy?

Yến nhát gan: Ngươi tâm cơ quá, ở bên ngươi, liệu có người nói cô thiếu tâm cơ không?

Nhiếp chính vương: Ai dám nói, đánh cho hắn thành cái muỗng thủng.

Tiểu kịch trường vô trách nhiệm 2:

Yến nhát gan: o( ̄▽ ̄*)ゞ)) ̄▽ ̄*)o(≧︶≦))( ̄▽ ̄)ゞ

Nhiếp chính vương: Bệ hạ đây là…?

Yến nhát gan: Ngày động phòng hoa chúc, không có kịch nhỏ.

Nhiếp chính vương: Vậy?

Yến nhát gan: Trong kịch nhỏ cô cũng muốn động phòng hoa chúc, dùng biểu cảm một cách tế nhị để thể hiện cảm nghĩ ngày hôm đó.

Tiểu kịch trường vô trách nhiệm 3:

Nhiếp chính vương: Bệ hạ sợ cái gì nhất?

Yến nhát gan: Sợ ma nhất, vương thúc sợ điều gì nhất?

Nhiếp chính vương: Sợ nhất là bệ hạ không thích ta.

Tiểu kịch trường vô trách nhiệm 4:

Yến nhát gan: Cô cảm thấy, mấy chương này hình như thiếu cái gì đó.

Nhiếp chính vương: Thiếu gì?

Yến nhát gan (đập bàn): Lưu Tín Đạt thu hút sự chú ý của cô, ngươi lại không ghen tuông.

Nhiếp chính vương (lén ăn hết năm cân): Lưu Tín Đạt quá xấu, rất yên tâm.