Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương

Chương 119




Ánh mắt của Yến Tần dừng lại trên khuôn mặt của các triều thần, lưu lại lâu hơn trên khuôn mặt của những quan viên có thể tiếp xúc với việc vụ chuyển phát. Dù là quan to chức lớn, quyền hành không liên quan gì đến bưu trạm, y cũng sẽ dành nhiều thời gian hơn để quan sát. Danh sách những đại thần nghi ngờ trong lòng y, thời gian được y “ưu ái” càng lâu hơn.

Những vị đại thần đó, cho dù không liên quan đến chuyện sứ giả bị ám sát, cũng bị tiểu hoàng đế nhìn đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, trong lòng suy đoán xem mình có làm điều gì chưa êm xuôi, bị tiểu hoàng đế nắm được chứng cứ, muốn tìm cơ hội trị tội mình hay không.

Trong chốc lát, điện Kim Loan vô cùng yên tĩnh, mỗi người dường như có thể nghe thấy tiếng tim động như trống nổi của chính mình.

Y cười mà không cười hỏi: “Các ái khanh có ý kiến gì về việc này không?”

Những triều thần trước đó được tiểu hoàng đế đặc biệt chú ý, lần lượt đứng dậy: “Thần cho rằng, việc này hẳn là do…”

Mở đầu của họ đều giống nhau, nhưng đối tượng bị chỉ trích ở phía sau lại khác nhau, từng người một, đều cố gắng thoát khỏi liên quan đến chuyện này, đẩy hết trách nhiệm lên người khác.

Những người này thường ngày quen với việc đổ lỗi, nghe họ đẩy trách nhiệm qua lại, Yến Tần cũng không nói gì, chỉ ngồi trên long ỷ, nhìn những triều thần.

Dường như đã qua rất lâu, tiểu hoàng đế mới thu lại ánh mắt soi xét từ những triều thần: “Vì các ái khanh nói lâu như vậy mà vẫn không đưa ra được kết luận, vậy thì hãy giam giữ những quan viên liên quan đến việc này vào đại lao Hình bộ, đợi khi điều tra rõ ràng sự thật rồi sẽ thả ra.”

Ngay lập tức có ngôn quan tiến lên can gián: “Việc này không có bằng chứng, đương nhiên không có tội. Vụ án sứ giả này liên quan đến nhiều người, bệ hạ làm như vậy, quả thực không ổn.”

“Bản vương thấy không có gì không ổn.” Nhiếp chính vương vẫn luôn im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng những lời nói lại đứng về phía tiểu hoàng đế.

Dù từ đầu đến giờ hắn không thích Độc Cô Liễu, nhưng ai bảo Yến Tần lại xem trọng đối phương, hơn nữa việc sứ giả truyền tin bị giết, quả thật không phải chuyện nhỏ. Nếu chuyện này không xử lý tốt, lần này bị chặn mật thư không mấy quan trọng, vậy thì lần sau, không chừng sẽ bị chặn mật thư tám trăm dặm khẩn cấp từ tiền tuyến.

Ngôn quan còn muốn nói gì, nhưng thái độ của tiểu hoàng đế lại trở nên vô cùng cứng rắn: “Vì các ngươi đều không đưa ra được bằng chứng xác thực, không cung cấp cho cô một manh mối nào, vậy thì hãy nhốt hết vào tù, người làm ra chuyện này, tự nhiên sẽ lộ ra dấu vết.”

Có lẽ thái độ của mình quá hiền hòa, đến nỗi sau khi thân chính, các triều thần không mấy coi trọng y, Yến Tần trầm giọng xuống, sử dụng quyền lực của một vị quân vương: “Cô đã quyết, ai trái lệnh, lập tức xử tử!”

Những lời y nên nói trước đây đều đã nói, cơ hội cũng đã cho, là những triều thần này không coi trọng chuyện quan trọng, lại đem y ra để đối phó với bách tính cầu xin họ giúp đỡ.

Thánh chỉ của Yến Tần vừa ban xuống, điện Thái Hòa lập tức trống đi một phần ba, hai phần ba còn lại, chịu áp lực, im lặng không nói, không ai dám như vị ngôn quan trước đó, dũng cảm đứng ra lên tiếng bênh vực đồng liêu.

Dù sao, họ cũng không biết những người bị tiểu hoàng đế giam giữ có thật sự làm điều gì không nên làm hay không. Nếu như điều tra ra những người này có tội, vậy thì chẳng phải uổng công họ nói tốt trước mặt tiểu hoàng đế rồi sao.

Có thể lăn lộn tung hoành ngang dọc trên quan trường, đều là người thông minh, hiểu rõ đạo lý “người đi trà nguội, ấm lạnh tự biết”, bình thường dù thân thiết đến mấy, khi xảy ra chuyện, tình cảm sâu đậm ngày xưa đều hóa thành hư vô.

Nhìn những triều thần đeo mặt nạ dưới điện, Yến Tần trong lòng rất thất vọng, nhưng sự thất vọng đó không kéo dài quá lâu. Bởi vì đối với y mà nói, nếu một ngày nào đó, những triều thần này không còn giả vờ huynh đệ, mà lại đoàn kết với nhau, thì y mới thực sự lo lắng đám người này có phải đang mưu tính chuyện cướp ngôi hay không.

Đột nhiên giam giữ một lượng lớn người, hoạt động bình thường của Lục bộ cũng bị ảnh hưởng phần nào, may là trước đó Yến Tần đã chuẩn bị hai tay, nhốt bao nhiêu người vào ngục, y đưa bấy nhiêu người lên chầu.

Những người viện cớ ốm đau không đến cũng không sao, họ không ngồi ở vị trí đó, tự nhiên có người khác sẵn sàng thay thế vị trí của họ.

Lúc ban đầu, những người mới đương nhiên có vài người làm không tốt, phạm phải những lỗi nhỏ mà người mới vào thường mắc phải, làm những việc sai lần không đáng kể.

Có người nhân cơ hội tố cáo sai sót với hoàng đế, muốn tiểu hoàng đế thả những người bị giam trong ngục ra, nhưng Yến Tần không để ý, trừ một vài người thực sự làm không tốt, những người khác y đều giữ lại, để cho những thân tử do chính y dề bạt tiếp tục tỏa sáng ở đó.

Những lão già kia thật sự cho rằng Đại Yến không có họ thì sẽ sụp đổ, vì những người này không muốn làm cánh tay phải của Yến Tần, vậy thì y cũng thuận theo ý họ, thẳng thắn để họ “ở nhà dưỡng bệnh” cho khỏe, sau này đừng có quay lại nữa.

Thái độ của tiểu hoàng đế rất quyết đoán, dường như hoàn toàn không quan tâm đến những triều thần này, những vị đại thần cố ý uy hiếp tiểu hoàng đế chỉ ở nhà chưa đầy mười ngày, liền lủi thủi trở lại vị trí của mình, cũng tạm thời không dám gây chuyện nữa.

Yến Tần thấy họ lần lượt không xin phép nghỉ ốm nữa, cũng không vạch trần, tiếp tục để những người trở lại làm việc ở vị trí cũ.

Người mới vào nghề vẫn không bằng những lão thần gian xảo, để tìm ra kẻ chủ mưu thực sự, y chỉ tạm thời nhẫn nhịn, lý do mà Yến Tần đồng ý cho những người này trở lại, còn có một lý do nữa, đó là bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để y thanh lọc toàn bộ triều đình.

Chuyện triều thần, có thể nói là sóng sau xô sóng trước, dù xử lý như thế nào, cũng không thể xử lý hết.

Yến Vu Ca vốn định, tiểu hoàng đế đã đồng ý, hắn không cần phải vội vàng. Nhưng nếu không thực hiện nghi lễ đó, hắn vẫn luôn cảm thấy, dường như thiếu mất thứ gì đó.

Hơn nữa, lúc ban đầu tiểu hoàng đế nói chuyện hôn sự với hắn, đã có điều kiện tiên quyết, chính là đợi đến khi thiên hạ thái bình, biển lặng sông trong, Yến Tần sẽ cùng hắn bái trời đất, bái tổ tiên, vào phòng tân hôn.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, trong lòng Yến Vu Ca lại có chút không vui. Bề ngoài, những triều thần dường như đã tôn kính tiểu hoàng đế hơn, nhưng kẻ chủ mưu trong bóng tối vẫn chưa bị tìm ra, vậy thì đến ngày Đại Yến biển lặng sông trong, hắn phải đợi đến năm nào tháng nào?

Nghĩ đến điều này, trong lòng Nhiếp chính vương hơi nóng vội, hắn rất muốn sớm được kết hôn với tiểu hoàng đế, vì vậy hắn đã thử thăm dò nhiều lần, đáng tiếc mỗi lần, đều bị tiểu hoàng đế giả vờ ngây ngô lảng tránh.

Lần đầu tiên hắn có thể coi như Yến Tần chưa hiểu ý của hắn, lần thứ hai lấy lý do Yến Tần bận, đến lần thứ ba, Nhiếp chính vương cuối cùng cũng nổi giận, nói rằng tiểu hoàng đế dù bận mấy, cũng phải dành thời gian để phối hợp với hắn hoàn thành vở kịch này.

Yến Tần suy nghĩ một chút, dù sao y cũng đã đồng ý với Nhiếp chính vương, chỉ thiếu một nghi lễ.

“Vì Vương thúc không yên tâm, vậy sớm làm đi.” Y đã nói là sẽ cho Nhiếp chính vương danh phận, chỉ là gần đây không phải là ngày tốt để công khai, nếu họ thật sự kết hôn, e rằng phải dựa vào thân phận em gái của Nhiếp chính vương.

Nhiếp chính vươngkhông quan tâm nhiều như vậy, Tết đến nơi rồi, chỉ cần có thể ở bên nhau, hắn không có nhiều yêu cầu như vậy.

Yến Tần vừa mới đồng ý, lời đồn đại liền lan truyền khắp nơi, nói rằng em gái ruột mà Nhiếp chính vương nuôi dưỡng bên ngoài đã được đón về phủ, hơn nữa em gái ruột của Nhiếp chính vương này, sắp trở thành hoàng hậu mới của tiểu hoàng đế.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Bị cảm rồi, viêm họng, đau rát cả cổ họng, mũi cũng cảm bị xước mất rồi, khổ quá đi =A=

Rất xin lỗi chương sau có lẽ vẫn phải để chống trộm, khoảng 2 giờ chiều mai, mọi người cố gắng nha.