Trầm Hương

Chương 7




X.

Cô yêu thích xem phim hoạt hình, nhất là thích các tác phẩm của Tân Hải Thành. Tháng bảy, trời khá nóng, cho nên cô dành nhiều thời gian đọc sách, sáng tác, xem hoạt hình. Trước sau hai bộ, khó có thể cưỡng lại. Thậm chí Hạ Vân từng nói, nếu ba bộ lần lượt ra, nhất định phải đi đến rạp chiếu phim xem.

Một thùng bắp rang, hai ly Starbucks - Kiểu Mỹ cùng Mocha, cộng với việc bắt gấu để đổi lấy mười bảy đồng tiền xu, thưởng thức thêm khúc nhạc dạo.

Khung cảnh trong sảnh phần lớn là một nhà ba người, cũng rất tình cảm, bọn họ ngồi ở giữa, tắt hết di động, chờ bộ phim bắt đầu.

Đã ăn xong bắp rang, tay của cô lại đùa giỡn trên đầu ngón tay hắn.

Tay cô hơi lạnh, tay của hắn ấm áp, cứ thế đan vào nhau.

Phim 90 Phút, xem hết đã là 8 giờ 45 phút. Hai người đi lên trên cầu ngắm cảnh, nhìn xem kênh đào và nói chuyện nhẹ nhàng.

Tháng mười trời mau tối, lời nói trong đêm bỗng lặng yên, trên cầu người đi đường tốp năm tốp ba, một sự nhàn nhã đến kì lạ.

Bọn họ từ quảng trường đi đến, đón cơn gió thổi mát, nhìn sóng nước lăn tăn trước mặt.

Một đám trẻ nhỏ mang giày trượt, chúng cười không chút kiêng dè, cứ lượn vòng quanh đây.

Trên thế giới này sợ nhất cô đơn tịch mịch nên cái đôi dài trượt trông có vẻ hài hước! Nó không thể bước đi, hai chiếc cũng khó đi, gặp vật cản thì trực tiếp va chạm. Nếu cẩn thận thì di chuyển càng ngày càng xa. Không gần không xa, vừa đúng, hoặc trước hoặc sau, hoặc thực hoặc hư, mới phù hợp.



Cô ấy đang trả lời điện thoại, đôi giày cao gót màu trắng thỉnh thoảng đá và nhón gót, đi qua trái phải, như thể đang khiêu vũ.

- Sắp đến sinh nhật anh rồi. - Cô dẫn hắn đi về phía con kênh.

- Tôi đã đặt một chỗ tốt, nhưng tôi sẽ giữ bí mật trước. - Cơn gió chợt từ gương mặt bên cạnh khẽ thoáng qua, giống như cảm giác mê say sau một nụ hôn.

- Sau sinh nhật, tôi muốn đi du lịch.

- Anh đã nghĩ đến một nơi chưa?

- Tôi đã muốn nhìn thấy Salar de Uyuni từ lâu, nhưng tôi chưa bao giờ đến được.

- Có vẻ như không có công ty du lịch nào đến Bolivia.

- Hãy tự đi, hoặc đến đó từ Hồng Kông.

- Chẳng qua như vậy nghỉ phép năm cũng vô dụng, cùng nhau đi thôi. - Hắn đau khổ gãi gãi đầu, như là đoán trước được.

- Cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm đi. Ngay khi tôi nói điều này, nó đã được quyết định.