Trầm Diên

Chương 19




Sóng tình sâu nặng bước qua, Triệu Đường Diên kiệt sức nằm gục trên người Chu Trầm. Anh tưởng cô mệt nên nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nhắm mắt hưởng thụ cơn khoái cảm vừa mới bay đi.

Bầu không khí trong phòng dần hóa dịu dàng nhưng rồi lại chuẩn bị rơi vào căng thẳng.

Cô điều chỉnh nhịp thở, vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên người anh. Cô ra vẻ vô tình nói: "Khoa em có hai suất được đi du học ở Manchester, em muốn xin thử xem."

Bàn tay anh đang xoa tóc cô bỗng đơ lại.

"Giáo sư Từ nói với em nhiều lần rồi, thầy đồng ý viết thư giới thiệu cho em."

"Du học?" Anh mở mắt.

"Ừ, dù sao cũng sắp thi lên thạc sĩ rồi, chi bằng em thử chút xem sao."

Anh nhíu mày: "Không có gì hay ho đâu, em đừng đi du học."

Cô ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Em thấy được đi ra ngoài để tiếp thu thêm kiến thức cũng tốt mà, năm đó anh cũng học ở Anh còn gì? Chắc là nơi đó đẹp lắm ha."

Anh nói: "Cũng tạm, lúc nào cũng mưa, còn tệ hơn trong nước mình nữa. Nếu em muốn đi chơi thì nói, thi xong anh sẽ đưa em đi."

Có nghĩa rằng anh không đồng ý cho cô đi du học.

Cô cụp mắt, quả nhiên là vậy mà.

"Thầy đã viết thư giới thiệu rồi." Cô nói.

Anh hiểu ra, những lời cô nói chỉ đang bao biện thôi, còn cô muốn đi mới là thật.

Cơn giận vô danh bỗng xộc đến, mặt anh càng lúc càng đanh lại.

Cô còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa: "Lúc nãy anh còn nói là đồng ý tất cả với em."

Anh mím môi không nói lời nào.

Chắc vì hồi trước anh rất bảo thủ tự cho mình là đúng, cô chưa bao giờ cãi lại, luôn ra vẻ ngoan ngoãn, mà bây giờ cô ương thế này khiến anh bực dọc.

Anh gắng kiềm cơn nóng giận: "Nếu em thấy thi lên thạc sĩ quá mệt thì đừng thi nữa, muốn đi làm thì đến Chu thị, muốn ở lại trường thì chọn luôn một căn ở Thượng Hải đi."

Triệu Đường Diên nhìn anh với vẻ mựt không thể tin nổi, anh vẫn còn muốn giam mình lại bên cạnh? Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn nói câu này ra: "Em không thể theo anh mãi được, em phải nghĩ cho tương lai của mình nữa."

Cô thản nhiên đón nhận ánh mắt sắc bén của anh: "Hợp đồng cũng đã sắp hết hạn rồi, em có quyền lựa chọn kết thúc mối quan hệ này."

Đây là lần đầu tiên hai người nhắc đến vấn đề này trong suốt hai năm qua. Rõ ràng cả hai vẫn đang kề cận bên nhau với tư thế trần trụi gần gũi, nhưng ánh mắt lại xa xôi ngàn dặm, cơn lũ bất ngờ cuồn cuộn chảy trôi giữa hai ngọn núi.

Chu Trầm dần hiểu được lí do tại sao dạo này cô cứ là lạ, ấy là bởi cô đang lên kế hoạch rời đi.

Bầu không khí rơi vào thinh lặng trong thoáng chốc, nhưng hệt như vừa trải qua một quãng thời gian đằng đẵng vậy. Tuy cô dám nói ra nhưng lòng vẫn thấp thỏm, dẫu anh luôn tỏ ra dịu dàng thì cái bản tính ngầm của anh vẫn mãi bạc tình và nguy hiểm.

Cô đấu với anh cũng chỉ như chân đạp đất, chẳng làm gì đè ép anh được, anh chả có tình cảm gì với cô, hai kẻ lợi dụng lẫn nhau đến thời điểm kết thúc cần gì phải níu kéo mập mờ.

Xúc cảm trong anh nguội lạnh, anh không có ý kiến với những gì cô nói, hiếm khi nào anh lại lảng tránh như thế này.

"Ngày mai anh sẽ đưa em hợp đồng mới." Tuy rằng lời sắp thốt ra sẽ xúc phạm đến cô nhưng anh vẫn nói: "Khi hợp đồng mới có hiệu lực thì anh sẽ chu cấp cho em một tháng một triệu tệ."

Triệu Đường Diên sờ sừng. Người cô sực tỉnh, anh nói kiểu vậy có nghĩa là anh chẳng có cảm tình gì với cô, vậy thì cô không cần lo lắng sực việc sẽ trở nên khó nhằn. Tuy rằng lời anh nói rành mạch cả tiền nong gây tổn thương cho người khác nhưng cô cũng không để tâm.

Chỉ cần rời đi được thì cô không ngại gì hết.

Cái gì dính đến tình yêu thì cũng khó giải quyết hết, may mà cô với anh giống nhau, cả hai đều tỉnh táo, sao tình yêu có thể sinh ra ở cái giao dịch tiền trao cháo múc không chính thống được chứ?

"Chu Trầm." Cô vừa mở lời đã khiến anh nhíu mày, "Lúc trước chúng ta đã nói rồi, nếu hết hai năm mà không muốn tiếp tục nữa thì có thể rời đi. Anh có thể thì em cũng thế."

"Sao anh lại không giữ lời?" Cô thở dài hệt như đang oán trách mà lại như làm nũng, giọng cũng dịu dàng y như xưa.

Bây giờ anh đã phát ngấy với sự dịu dàng của cô. Ban đầu ở bên nhau, cái sự bình tĩnh thông minh của cô quá đúng ý anh, náo ngờ hai năm sau anh tự vác đá đập vào chân mình.

Anh nuốt giận, đột nhiên bật dậy khỏi giường, hai cơ thể vừa tách ra thoáng cái đã lạnh lẽo lạ thường.

"Chuyện để sau hẵng nói, anh mới là người quyết định khi nào kết thúc chứ không phải em."

Anh mặc quần áo chuẩn bị rời đi, sợ mình mà còn ở lại nơi này thì cô sẽ bơm thêm vài lời khiến anh cáu hơn nữa. Anh sợ mình mất kiểm soát, cũng sợ mình bị Triệu Đường Diên làm cho nhồi máu cơ tim.

"Chu Trầm." Cô gọi anh lại: "Đã đến lúc rồi."

Bước chân ngừng lại, khuôn mặt lạnh lùng quay ngoắt đi.

"Em muốn rời đi như thế à?" Anh chất vấn cô bằng cái giọng chất chứa cơn giận.

Cô im lặng. Bờ vai trần của cô lộ ra ngoài chăn vẫn còn hằn mấy vệt đỏ do ban nãy để lại. Nhưng trong mắt Chu Trầm không nhuốm màu dục vọng mà chỉ có cơn thịnh nộ đang ngày một dâng trào.

"Nếu anh muốn thì vẫn còn nhiều người thay thế em được mà." Cô nói.

Anh giận quá hóa cười: "Phải rồi, có rất nhiều người thay thế em được."

Anh vẫy tay cái đã có cả đống người bu đến cửa, chẳng qua cô là người mà anh thấy vừa mắt mà thôi. Anh siết tay thành nằm đấm, cất bước rời khỏi căn nhà ám đầy mùi tình dục. Lúc đi anh có ngang qua phòng bếp, ánh quét liếc qua phần canh thừa thịt nguội, cõi lòng lại tức anh ách. Tại sao cô có thể nói ra những lời đó một cách nhẹ nhàng như thế, mà anh còn muốn suy xét đến cảm nhận của cô?

Anh lạnh lùng rời mắt, nhắn tài xế đến đón mình. Tài xế tự dưng bị gọi chả hiểu mô tê gì, anh ta cứ tưởng đêm nay sếp sẽ ở lại Lan Đình chứ, sao giờ lại đi rồi?

Tài xế liếc qua gương chiếu hậu thấy mặt sếp Chu cứ âm u như thế, rõ ràng ban chiều về vẫn khoái chí vui vẻ kia mà.

Cãi nhau với cô Triệu à? Cô Triệu là người dịu dàng sao có thể thế được?

Dạo này cảm xúc của sếp khó đoán chết đi được.

Khi sắp đến Quan Di, Chu Trầm nhận được điện thoại của trợ lý sinh hoạt.

"Sếp." Giọng của trợ lý hơi rén: "Cô Triệu quay về trường rồi."

Anh ta không biết trong đêm ngắn ngủi này sếp và cô Triệu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cả hai người rời đi cùng một lúc cứ như thể căn nhà kia có chứa quái vật vậy. Anh còn chưa nhận được câu trả lời của sếp thì điện thoại đã cúp máy.

Chu Trầm nắm điện thoại, tay nổi đầy gân xanh, huyệt thái dương cũng căng như dây đàn.

Triệu Đường Diên giỏi thật đấy, anh vừa đi cái là cô cũng đi luôn, không có tim gì cả.

Lát sau anh gọi lại cho trợ lý.

"Trong khoảng thời gian này theo dõi Triệu Đường Diên, cả Từ Tòng Khanh nữa."

**

Triệu Đường Diên về ký túc lúc nửa đêm, đã vậy còn khuân theo hành lý, trước nay chưa xảy ra tình huống này bao giờ nên Lương Toàn và Tề Nhạc Nhạc thấy cô về thì mắt chữ A mồm chữ O.

"Đường Diên? Sao cậu lại...." Tề Nhạc Nhạc miệng nhanh hơn não.

Khuôn mặt cô vẫn thản nhiên hết đỗi: "Sau này cuối tuần mình cũng sẽ về."

Lương Toàn suy nghĩ thấu đáo, nhìn cái đã hiểu ra mọi chuyện.

"Chia tay bạn trai à?" Cô ấy hỏi.

Cô đáp: "Coi là vậy đi."

Tề Nhạc Nhạc cất giọng hỏi: "Coi là vậy là cái kiểu gì? Người yêu bắt nạt cậu không? Gì vậy trời! Thế mà để cậu một mình nửa đêm nửa hôm tự xách hành lí ra ngoài, thằng chó này!"

Cô ấy lớn lên ở Đông Bắc nên tính cách thẳng thắn hào sảng, thấy cô bị ức hiếp nên cô ấy vén tay áo lên định đi đánh nhau với người bạn trai bí ẩn của cô. Cô ấy đã bất bình bạn trai Triệu Đường Diên lâu rồi, hai cô là bạn thân nhất của Triệu Đường Diên ở Thượng Hải vậy mà hai năm qua còn chưa gặp bạn trai cô bao giờ, lần nào liên hoan cũng không thấy mặt đâu, ra cái vẻ gì đây không biết?

Triệu Đường Diên chớp mắt, không biết trả lời như thế nào.

Sự thật không như Tề Nhạc Nhạc nói nhưng cũng không nói rõ ra được.

Cô nghĩ đến việc Chu Trầm bị mắng là thằng chó thì tâm trạng tự dưng rối ren hẳn, nhưng lại thấy buồn cười. Chắc đây là lần đầu tiên anh bị gắn cái mác xấu xí như vậy.

Lương Toàn nhìn gương mặt thay đổi xoành xoạch của cô thì cốc đầu Tề Nhạc Nhạc: "Cậu nói nhiều quá, Triệu Đường Diên về muộn vậy rồi thì để cậu ấy nghỉ ngơi cái đã, dậy rồi nói tiếp."

Kí túc xá lại quay về yên ắng ban đầu.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi thì Triệu Đường Diên nằm trên giường, cảm giác giường không được mềm mại và rộng rãi như ở Lan Đình nhưng cô lại thấy dễ chịu vô cùng.

Nhưng cô hiểu rõ, Chu Trầm sẽ không buông tay dễ dàng như vậy đâu.

Hết chương 19.