Trái Cấm (Nguy Hiểm Thân Mật)

Chương 17: Người đàn ông lạ




Chân Diểu sửng sốt, nửa người phía trên như mất nhận thức.

"Em..." Tay của cô chống ở phía sau không biết phải làm gì rồi ấp úng trả lời một tiếng, hai má của cô có hơi khô khốc căng thẳng, sau khi bị nước mắt thấm ướt thì trở nên nóng bỏng.

"Em chưa nhìn thấy rõ." Chân Diểu thu cằm cẩn thận nói: "Chỉ nhìn thấy lướt qua, biết cằm và môi trông như thế nào."

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô vội vàng lên tiếng xác minh: "Anh ơi, có phải anh là người đến tìm em trước khi em hôn mê đúng không?"

"Không."

"Hả?"

Bên tai bỗng dưng vang lên một tiếng cười nhạo nhẹ nhàng, gần đến mức hơi thở của anh nhẹ nhàng lướt qua tai cô.

Nóng và ngứa.

"Không phải là anh thì có thể là ai." Người đàn ông lùi ra xa, giọng nói cũng vang từ xa tới: "Chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của anh à?"





Chân Diểu rụt người lại, nhịn xuống cảm giác muốn sờ lỗ tai, gật đầu rồi lại lắc, nghiêm túc sửa lại lời nói: "Chưa đến một nửa."

"Trông như thế nào?" Giọng điệu của người ông thờ ơ nhưng vẫn không từ bỏ chủ đề này.

"Nên miêu tả như thế nào nhỉ?" Cô thì thầm một cách ngượng ngùng, bỗng nhiên một tia sáng lóe lên: "Rất giống với những gì anh cho em chạm vào lần trước."

Tống Lộc Bách cười một tiếng cực ngắn.

Chân Diểu không nghe ra ý nghĩa trong tiếng cười này của anh, nhưng cô thật sự nghĩ như vậy. Lần đó chạm vào, trong đầu cô đã hình dung ra khuôn mặt của anh, đường cong cằm rõ ràng hơi gầy gò gần như giống hệt với những gì cô tưởng tượng, thậm chí còn đẹp hơn.

"Kẻ lừa đảo nhỏ." Tay anh vốn đang đụng vào chân của cô, rồi hừ lạnh một tiếng nâng lên, nhéo nhéo hai má thịt của cô.



"Những gì em nói là sự thật!" Chân Diểu muốn né tránh sự động chạm của người đàn ông này, rồi bị anh tăng thêm chút lực nhéo thêm vài cái: "Anh!"

Nó cũng không đau lắm nhưng có hơi xấu hổ. Cô di chuyển chân mình để phản đối nhưng bị người đàn ông gần đó trấn áp không thương tiếc.

Chân của Tống Lộc Bách khẽ di chuyển để cô áp sát vào người mình, chất vải mịn của bộ âu phục khi chạm vào có cảm giác hơi ấm áp.

"Em có biết miệng của anh trông như thế nào không?"

Chân Diểu sửng sốt.

Có vẻ như là... không biết?

Lần trước anh nắm tay cô lướt qua xương quai hàm rồi chạm vào ngũ quan trên khuôn mặt, khi chạm đến mép môi thì dừng lại sau đó lướt qua, cô quả thật không sờ được...

Thấy Chân Diểu chột dạ, Tống Lộc Bách hừ nhẹ một tiếng rồi ôm lấy cô, bàn tay đặt ở trên chân và lưng của cô nhẹ nhàng xốc lên, trọng tâm của cô không ổn định ngay lập tức tựa vào người anh, đầu cũng ngoan ngoãn dựa vào bả vai.



Sự tức giận và đố kị trong lòng anh đã sớm bị nước mắt của cô cuốn trôi đi từ lâu, bây giờ cũng đã biến mất hoàn toàn.

Tống Lộc Bách ôm cô thẳng một đường đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe rồi đặt cô ngồi vào ghế phụ, dứt khoát lưu loát thắt dây an toàn rồi đóng cửa, giống như đang trông coi một đứa trẻ nghịch ngợm không thể tự lo cho mình.

Sau đó quay lại ghế lái ngồi xuống, anh rũ mắt thản nhiên nhìn qua màn hình điện thoại di động, phía trên là người khác báo cáo với anh về tình huống của Trần Trang, còn có tư liệu lấy được về người này.

Anh lạnh mặt, tiện tay ném điện thoại di động lên bảng điều khiển làm nó phát ra một tiếng động không nhỏ.

Vừa làm xong động tác này, tay của Tống Lộc Bách bỗng nhiên dừng lại.

Anh quay đầu sang, người ngồi bên ghế phụ quả nhiên có bộ dạng mắt nhìn mũi tỏ vẻ không quan tâm, ra sức giảm bớt sự tồn tại của bản thân. Nói dễ nghe là nhu thuận, không dễ nghe chính là nhát gan.
Anh nhíu mày: "Chân Diểu."

"Dạ anh?"

"Chuyện hôm nay không phải là anh trách em, hiểu không?"

Trầm mặc một lát, Chân Diểu nặng nề gật đầu: "Em hiểu."

"Nếu hôm nay em thật sự xảy ra chuyện gì đó, anh không phải lo lắng vì không có cách nào giải thích với những người khác." Giọng nói của anh bình tĩnh giống như một vực sâu: "Mà bởi vì thậm chí anh còn không thể giải thích với chính bản thân mình."

Cô ngẩn ra, đầu cúi xuống, mặt quay sang phía cửa sổ xe, sự xấu hổ và xúc động đang quấn chặt lấy cô.

"Anh ơi, em xin lỗi."

"Em không cần xin lỗi anh." Tống Lộc Bách khởi động xe, thản nhiên nói: "Em không có trách nhiệm trong chuyện này."

Người có trách nhiệm chính là anh.

Biết rõ cô có thể gặp phải một số rủi ro, nhưng chỉ sắp xếp Từ Thừa ở bên cạnh cô. Rõ ràng anh lớn tuổi hơn cô nên phải suy nghĩ lo liệu mọi việc chu toàn nhưng anh lại để người trong tay mình gặp phải nguy hiểm.
Nhớ lại hình ảnh cô ngã xuống trước xe ô tô mấy tiếng trước, con ngươi của Tống Lộc Bách khẽ co rút, tay siết chặt vô lăng.

Anh thật sự rất coi trọng cô.

Chân Diểu buồn bực, không nói gì nắm chặt dây an toàn trong tay, cẩn thận mở miệng trong bầu không khí nghiêm túc này: "Lần sau em..."

"Sẽ không có lần sau." Tống Lộc Bách ngắt lời cô: "Sau này anh sẽ đích thân ở bên cạnh em."

Cô ngậm miệng, mím môi cười: "Vâng!"

Chân Diểu biết rõ ngay từ đầu cô có hơi sợ anh, nhưng có lẽ cũng là ngay từ đầu, khi anh đưa cô ra khỏi nhà họ Tưởng, cô đã nảy sinh một sự tin cậy đối với anh như một con chim non.

Loại cảm giác ỷ lại này xen lẫn một chút sợ hãi, khác với cảm giác mà Tống Diên Từ và Tống Lịch Kiêu mang lại cho cô.

Bầu không khí trong xe lặng lẽ dịu đi.

"Vừa rồi..." Người đàn ông dừng lại một chút trước khi tiếp tục: "Anh thật sự không muốn rời đi, em nên biết rõ."
Chân Diểu đương nhiên biết rõ điều này, bằng không anh cũng sẽ không nhanh như vậy mà quay trở lại, bây giờ nghĩ kỹ lại thì những lời nặng nề kia cũng chỉ để cho cô học được cách tin tưởng và dựa dẫm mà thôi, chỉ là cách thức có chút cứng nhắc nhưng lại đặc biệt hiệu quả.

Nhưng mà hai chữ "Em biết" đến bên miệng đã bị cô nuốt trở lại.

Chân Diểu nắm chặt dây an toàn chớp chớp mắt. Không xong rồi, cô nên làm gì đây, bây giờ cô cảm thấy người đàn ông này "giải thích" với cô như vậy có một chút dễ thương...

"Thật không?" Đầu óc của cô nóng lên, vụng về tỏ vẻ kinh ngạc và ủy khuất: "Em còn tưởng rằng anh thật sự không muốn quan tâm đến em nữa, cảm thấy cuối cùng anh cũng đã có thể thoát khỏi sự phiền toái là em hay những thứ đại loại như vậy..."
Người ngồi ở ghế lái bên cạnh nhất thời không lên tiếng.

"Không phải." Một lúc lâu sau, người đàn ông ném ra hai từ cứng ngắc.

Cô bán tín bán nghi "Ồ" một tiếng.

"..."

"Chân Diểu." Chỉ hai chữ ngắn ngủi thế nhưng cô lại nghe thấy có hơi nghiến răng nghiến lợi.

Cô mỉm cười: "Có!"

"Nếu anh nghĩ rằng em là một rắc rối, hoặc không muốn quan tâm đến em nữa thế thì ngay từ đầu sẽ không đồng ý đề nghị của mẹ, hiểu không?"

"Em biết, nhưng vừa rồi em còn nghĩ rằng anh thật sự tức giận."

Thái dương của Tống Lộc Bách đột nhiên giật giật hai cái, bị mài đến sắp mất bình tĩnh: "Anh..."

Vừa mở đầu câu nói, điện thoại di động đặt trên bảng điều khiển liền đột ngột rung lên, anh nhíu mày liếc mắt nhìn tên người gọi, lông mày của anh bỗng chốc nhíu chặt hơn.

Xoay tay lái, chiếc xe từ từ dừng lại bên đường.
Chân Diểu không lên tiếng, ngoan ngoãn chờ người bên cạnh trả lời điện thoại trước.

"Lộc Bách, Diểu Diểu xảy ra chuyện gì?" Tống Diên Từ nói có hơi nhanh: "Người trong bệnh viện gọi cho em, nhưng vừa rồi em ở trong phòng phẫu thuật. Hai người đã rời khỏi Khải An chưa?"

Tống Lộc Bách ngắn gọn "Ừ" một tiếng: "Đang trên đường."

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Họ nói với em rằng Diểu Diểu bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi ngất xỉu."

"Chính xác như những gì cậu nghe được. Đã có một tai nạn xảy ra khi anh không ở cạnh em ấy."

Tống Diên Từ trầm mặc một lát, chợt hít sâu một hơi: "Ngoài ý muốn? Tai nạn gì? Bây giờ em ấy thế nào rồi, em sẽ đặt vé bay về ngay bây giờ."

"Không, bây giờ em ấy ổn rồi. Từ lúc những người trong bệnh viện nói với cậu về tình hình của em ấy thì cậu cũng nên biết rằng em ấy đã xuất viện sau khi được xác nhận không có vấn đề gì nguy hiểm."
"Vậy tai sao em ấy lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Nếu anh không có khả năng hoặc không có ý định chăm sóc em ấy thì anh có thể giao em ấy lại cho em." Giọng điệu của Tống Diên Từ mang theo vài phần cường ngạnh.

"Bởi vì anh không chăm sóc chu đáo cho em ấy, đó là sơ suất của anh." Tống Lộc Bách không có một chút ý định thỏa hiệp nào: "Nhưng không có nghĩa là cậu có thể đón em ấy đi."

Người ở đầu dây bên kia im lặng, vài giây sau mới nói: "Lộc Bách, anh bảo Diểu Diểu nghe điện thoại."

Tống Lộc Bách giữ điện thoại di động, không cử động.

"Lộc Bách?"

Ánh mắt của anh giật giật, nhắm mắt nhịn lại mấy chữ sắp thốt ra: "Em ấy không có ở đây."

Chân Diểu vốn đang vểnh tai nghe người bên cạnh nói chuyện bỗng nhiên lòng bàn tay có thêm một chiếc điện thoại di động, cô sửng sốt, có hơi khó hiểu quay đầu lại.
Còn chưa nghe Tống Lộc Bách lên tiếng, một giọng nói khác từ trong điện thoại vang lên: "Diểu Diểu, em có đang nghe không?"

"Anh Diên Từ?"

"Là anh. Diểu Diểu, hôm nay em làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Có cần anh đến giúp em không?"

Chân Diểu lấy lại tinh thần, sau đó liên tưởng đến những lời Tống Lộc Bách nói vừa rồi, nhất thời hiểu được hai người này vừa nói gì trong điện thoại, cũng hiểu rõ câu nói "Là sơ suất của anh", Tống Lộc Bách đã đổ hết trách nhiệm lên đầu mình.

"Không cần, em không có chuyện gì, chỉ là... khi em xem thuyết trình có quá nhiều người rời đi cùng với trợ lý Từ nên em có hơi hoảng sợ."

Cô chuyên chú nói chuyện, người đàn ông bên cạnh nghe vậy hơi giật mình, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp.

"Thực sự chỉ như vậy?"

"Đương nhiên, anh cũng đừng trách anh cả, anh ấy có công việc bận mới không thể ở cùng em, vậy nên mới để em đi cùng với trợ lý Từ."
Tống Diên Từ thở dài: "Nếu đã như vậy, có muốn đến chỗ của anh không?"

Chân Diểu vô thức chú ý đến phản ứng của người đàn ông ngồi bên cạnh, không biết có phải do ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ quái, khiến thần kinh cô bất giác căng thẳng.

Mặt của Tống Lộc Bách không chút thay đổi nhìn qua kính chiếu hậu rồi nhìn ra bên ngoài, ngón tay vuốt ve hộp thuốc lá trên tay, lực có hơi chút mạnh, có vài nếp gấp khó chịu ở mép hộp.

Sau khoảng thời gian yên tĩnh, cô gái nhỏ ở bên cạnh mở miệng: "Không, chuyện hôm nay chỉ là một tai nạn nhỏ, khoảng thời gian này em ở chỗ anh cả rất vui vẻ."

Lực trên tay anh buông lỏng.

"Anh sợ anh ấy bận rộn, không quan tâm đến em."

Chân Diểu ho nhẹ một tiếng: "Không phải anh cũng rất bận rộn sao? Mỗi ngày ngoại trừ hội thảo thì còn phải phẫu thuật, ngày thường cũng không thể gọi điện thoại. Ngay cả tin nhắn cũng phải mất một thời gian dài mới có thể trả lời..."
"Diểu Diểu." Tống Diên Từ dở khóc dở cười: "Sao lại biến thành chỉ trích tội của anh rồi?"

Cô đang định phản bác thì bỗng nhiên điện thoại di động bị một bàn tay to lớn lấy mất.

"Biết là tốt rồi." Tống Lộc Bách trực tiếp mở miệng nói: "Nói xong rồi phải không? Anh đang bận lái xe, cúp máy trước."

Ngay khi vừa dứt lời, tiếng báo máy bận của chuông điện thoại đã vang lên trong xe.

Hai người đều không nói gì, Tống Lộc Bách buông điện thoại di động xuống, một lần nữa điều khiển xe hòa vào dòng xe trên đường.

"Sợ hãi?"

"Cái gì?" Không kịp đề phòng thì nghe thấy anh nói chuyện, Chân Diểu có hơi bất ngờ.

"Đi một mình trong đám đông, em có sợ hãi không?"

"Có hơi sợ..." Cô mở miệng, giọng nói hơi khó khăn: "Em nghĩ về mọi thứ quá dễ dàng. Có nhiều trường hợp dùng một cây gậy dò đường cũng không giải quyết được vấn đề."
"Gậy dò đường không thể giải quyết được, nhưng anh có thể giải quyết được." Tống Lộc Bách bình tĩnh nói: "Không cho em làm cũng không phải nghĩ là em không thể làm bất cứ điều gì, nhưng em cần phải nhớ rõ, ngoài những việc em có thể làm tốt ra thì còn có quá nhiều yếu tố gây ra bất trắc."

Cô có hơi mờ mịt, dường như là hiểu nhưng cũng có vẻ như không hiểu.

"Ví dụ như lần này, nếu không phải Trần Trang lòng dạ bất chính thì những chuyện như vậy đã không xảy ra." Giọng nói của anh trầm thấp và từ tính: "Nếu một con đường đủ an toàn, em có thể tự mình đi đến đích bằng chính cây gậy dò đường của mình. Điều kiện tiên quyết là không có ai có ý định xấu xa với em và muốn lừa em."

"Lỗi không phải của em nhưng em phải học cách chuyển việc này sang cho những người có khả năng phòng thủ."
Lần đầu tiên Chân Diểu nghe thấy anh dùng ngữ khí như vậy nói chuyện, cũng là lần đầu tiên nghe được anh nói những điều này. Khi nói những lời này, từ đầu đến cuối anh không hề xen lẫn cảm xúc riêng từ vào chỉ là bình tĩnh phân tích sự thật trước mắt cô.

Không phải là sự từng trải của người lớn tuổi, cũng không phải là sự an ủi của bạn bè đồng trang lứa, anh không đứng ở bất kỳ vai trò nào.

"Em hiểu rồi." Cô nghiêm nghị gật đầu.

"Đối với ánh mắt của người khác, em không cần phải quan tâm." Anh đột nhiên thay đổi giọng điệu của mình: "Em đứng đủ cao thì bọn họ mới cần quan tâm đến suy nghĩ của em. Lần sau đừng ngu ngốc đến nỗi chỉ để cho người khác bắt nạt, hiểu không?"

Chân Diểu nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ấm áp như được điều hòa trong xe sưởi ấm.
"Vâng, em hiểu rồi." Cô nhẹ giọng nói.

Cũng có thể là bây giờ cô không hoàn toàn bình tĩnh và thản nhiên như trước nữa nhưng không ai biết được bóng tối trước mắt sẽ kéo dài bao lâu, không phải lúc nào cô cũng để mình bị tổn thương như vậy.

Ngay cả khi có người bảo vệ cô, cô cũng phải học cách trở nên mạnh mẽ hơn.

*

Buổi tối Chu Huệ và Tống Tất Xích gọi điện thoại video, Chân Diểu ngồi trên ghế sofa đắp chăn mỏng nói chuyện với hai người họ, sau lưng là người giúp việc đang bận rộn chạy qua chạy lại, bên ghế sofa kia là Tống Lộc Bách ngồi xem tài liệu.

"Diểu Diểu." Chu Huệ thân mật gọi một tiếng, rất nhanh bị thứ người giúp việc cầm trong tay thu hút tầm mắt: "Trong tay bọn họ cầm cái gì vậy?"

"Gần đây nhiệt độ xuống thấp nên anh đã mua quần áo cho cháu."
"..." Chu Huệ thở dài một hơi, giọng điệu đặc biệt đau khổ: "Cũng chỉ vì dì không có ở đó nên không còn cách nào khác phải để nó làm việc này. Một lúc nữa để Tiểu Giai chụp ảnh gửi dì xem xem nó đã mua những gì. Dì sẽ kiểm tra nó."

"Tất cả đều rất đẹp..." Chân Diểu nói điều này mà không hề do dự, còn bổ sung: "Dù sao thì cháu cũng không ra khỏi cửa. Bình thường cũng chỉ có anh ấy nhìn thấy, nên mặc cái gì khiến anh ấy vui vẻ thì cháu sẽ mặc, bản thân cháu chỉ cần thoải mái là được, kiểu dáng hay màu sắc đều không quan trọng."

Tống Lộc Bách vốn đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào tài liệu nhưng một chút cũng không để vào đầu, nghe xong thì lông mày hơi giãn ra.

"Vậy cũng không được, người giúp việc và gia sư nhất định cũng sẽ nhìn thấy, quần áo mặc vào ít nhất phải phù hợp với cháu."
Hai chữ "gia sư" vừa ra khỏi miệng, trong điện thoại bỗng nhiên im lặng.

"Thật khó xử." Tống Tất Xích không nhịn được ho một tiếng: "Lúc đó, chú nghe theo lời của một người bạn cũ mà chọn gia sư này thậm chí còn không cân nhắc những người khác. Nghĩ lại thì có hơi câu thả, hay là lần này chúng ta chọn một người tốt hơn được không?"

Chân Diểu còn chưa phản ứng lại, chợt nghe thấy người ngồi bên cạnh lạnh lùng mở miệng nói: "Em ấy đã biết rồi, ba không cần phải cẩn thận như vậy."

"Có thật không? Vậy thì... tốt, lần này là chú quá sơ suất, lại tìm một người như vậy để dạy dỗ Diểu Diểu, mọi thứ đều hỏng hết." Tống Tất Xích vừa thở dài vừa chỉ trích, hối hận không kịp: "Thật sự là biết người biết mặt không biết lòng, không nghĩ tới người sống trước cả một thế như chú còn phạm phải sai lầm như thế này."
"Anh." Cô thật sự không hiểu, đành phải hơi nghiêng mặt, đánh giá vị trí mà Tống Lộc Bách đang ngồi lặng lẽ, rồi gọi một tiếng. Sợ anh không nghe thấy, một tay cô còn không ngừng sờ dọc ghế sofa muốn kéo góc áo anh một cái.

Ánh mắt của Tống Lộc Bách rời khởi tập tài liệu, liếc về phía cách chân mình không đến mười cm.

Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn vẫn đang di chuyển, ngón trỏ và ngón giữa giống như hai chân đi bộ, ngây thơ và hài hước.

Anh nhẹ nhàng nhướng mày, khi đầu ngón tay cô chạm vào đùi anh thì anh dùng sức nắm chặt lấy cánh tay đang muốn thu lại, khiến cho đối phương khó có thể thu tay lại.

Chân Diểu xấu hổ, dùng thêm chút sức lực mới thoát khỏi tay của người đàn ông.

"Hai anh em làm sao vậy? Chẳng lẽ đang nói thầm cái gì sao?" Chu Huệ trêu trọc: "Diểu Diểu lúc trước còn sợ Lộc Bách, từ khi nào mà quan hệ hai đứa trở nên tốt như vậy?"
Tống Tất Xích cười ha hả: "Có mối quan hệ tốt cũng là một điều tốt."

Nói vài chuyện phiếm trong gia đình, sau đó lại quay lại chủ đề cũ, Tống Tất Xích lẩm bẩm vài câu không rõ ràng sau đó giống như nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên hỏi: "Vậy Trần Trang cũng do con đánh?"

Chân Diểu ngẩn người, hai giây sau nghe thấy Tống Lộc Bách "Ừ" một tiếng.

Đánh người? Anh ta có đáng bị đánh không?

"Làm không sai, cũng coi như thay em gái trút giận, con bé đã ở cùng một tên cặn bã quá lâu rồi."

"Thượng lương bất chính hạ lương lệch, muốn dạy dỗ người cũng nên dùng cách thức hòa nhã một chút." Chu Huệ hừ nhẹ một tiếng: "Điều tra một chút về hoàn cảnh cũ của cậu ta rồi tiết lộ toàn bộ ra ngoài không phải là cách hiệu quả nhất hay sao?"

"Bà cho rằng những chuyện này là do Trần Trang phơi bày chứ không phải do con trai bà làm ra sao?"
"..."

Chân Diểu nghe bọn họ nói chuyện thì có hơi buồn cười, đại khái cũng có thể đoán ra nguyên nhân cùng hậu quả. Sau khi Tống Lộc Bách cường ngạnh cúp điện thoại vì đã quá muộn, cô ngập ngừng hỏi anh: "Anh ơi, anh... đánh Trần Trang sao?"

"Em không hỏi anh ta đã làm gì mà chỉ quan tâm đến cái này thôi sao?"

Giọng nói của anh lạnh lùng, cô cười khan: "Vậy, anh ta đã làm gì?"

"Luận văn thạc sĩ lấy trộm của người khác, khi ở nước ngoài thì dụ dỗ nữ sinh lừa tiền còn dính vào cờ bạc." Giọng nói của Tống Lộc Bách hờ hững như khinh miệt: "Cuối cùng đã nợ một khoản tiền lớn và một tháng sau sẽ đến thời hạn."

Chân Diểu im lặng ngồi trên sofa.

Vì vậy, những lời ác ý mà cô nghe được là Trần Trang và bạn của anh ta bàn về cách lấy tiền từ cô để trả nợ. Tìm kiếm sự giàu có để trả lại tiền. Mà hiện tại tất cả đều bị Tống Lộc Bách công khai, cho nên trong tương lai Trần Trang sẽ rất khó để tìm được việc làm.
Điều này có nghĩa là cuộc sống của Trần Trang đã bị hủy hoại trong tay của chính anh ta.

Tự làm tự chịu. Cô cũng không thông cảm, chỉ cảm thấy hả giận.

Biết người biết mặt không biết lòng, huống chi cô hiện tại còn bị mù, căn bản không có cách nào quan sát biểu cảm và ánh mắt của một người, so về phương diện này với người bình thường thì cô yếu hơn rất nhiều.

"Bây giờ mới biết sợ?" Tống Lộc Bách nhận sữa nóng do người giúp việc đưa rồi nhét vào trong tay cô, ánh mắt chậm rãi lướt qua gương mặt đang thất thần của cô.

"Vâng." Ngón tay cô đặt trên thành cốc rồi di chuyển.

Anh nhẹ nhàng kéo kéo khóe môi: "Chỉ cần em không quá tin tưởng người khác, những chuyện khác anh sẽ xử lý."

Chân Diểu ngoan ngoãn gật đầu, bưng ly sữa lên uống một ngụm.

Nhưng mãi đến khi trở về phòng để tắm rửa, cô mới nhận ra rằng sau khi bị gián đoạn, cô đã hoàn toàn quên hỏi Tống Lộc Bách về việc anh đánh Trần Trang. Có lẽ nó cũng không quá nặng? Cô không muốn anh gặp phải rắc rối không cần thiết.
Nhưng mà... người như anh còn có thể đánh người sao? Có phải vì lo lắng cho cô hay không?

Chân Diểu xoay người sang một bên hơi co chân lại, nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.

*

Trước cuối tuần, Tống Diên Từ và Tống Lịch Kiêu đều đã biết chuyện này, hai người vốn đã có dự định dành thời gian về Tầm Thành thăm Chân Diểu nhưng vì ảnh hưởng của chuyện này khiến hai người họ lập tức trở về.

Sau khi biết hai anh trai còn lại muốn trở về, Chân Diểu luôn cảm thấy bầu không khí trong nhà rất kỳ quái, giống như Tống Lộc Bách luôn không quá vui mừng, nhưng nghe anh nói chuyện thì cảm thấy rất bình thường như thể mọi chuyện đều là ảo giác của cô.

Tối thứ sáu, Tống Lịch Kiêu là người đầu tiên đến chỗ ở của Tống Lộc Bách, nửa tiếng sau thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
"Tiểu Giai, nhất định là anh Diên Từ đến, cô mau đi mở cửa đi." Chân Diểu vui vẻ thúc giục, mặt của người đàn ông bên cạnh càng trở nên lạnh lùng.

Tống Lịch Kiêu biết rõ vấn cố ý hỏi: "Anh cả, sao sắc mặt của anh lại khó coi như vậy? Chẳng lẽ là do chúng em không được hoan nghênh sao? Thật đáng buồn đấy."

Tống Lộc Bách lười nhìn cậu ta: "Không muốn anh gọi người đuổi cậu ra ngoài thì câm miệng."

Chân Diểu giả vờ không nghe thấy, ngồi một bên không lên tiếng, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Hai phút sau, Tiểu Giai trở về nhưng không có ai phía sau.

"Tiên sinh, bên ngoài có một người đàn ông lạ, tự xưng là anh trai của tiểu thư."

"Anh trai?" Chân Diểu khó hiểu.

Tống Lịch Kiêu vốn đang định nói là do Tống Diên Từ pha trò, nhưng sau đó nghĩ đến miêu tả của Tiểu Giai bỗng dưng dừng lại.
Một người đàn ông lạ?

Phòng khách im lặng.

Một giây sau, cô đứng dậy khỏi ghế sofa.

Có thể là ai...?

"Diểu Diểu, em có biết ai không?" Tống Lịch Kiêu lập tức hỏi.

"Em... em không rõ, có thể để anh ta vào xác nhận không? Hoặc để em theo Tiểu Giai ra ngoài gặp anh ta." Chân Diểu định nhấc chân bước ra ngoài thì đột nhiên cổ tay bị người khác nắm lấy.

Người đàn ông phía sau nắm chặt lấy tay cô rồi đứng lên, bóng người bao trùm lấy cô.

"Để anh ta vào." Giọng nói của Tống Lộc Bách nghe không ra cảm xúc gì.

Tiểu Giai vội vàng chạy đi, rất nhanh cửa phòng khách mở ra, tiếng bước chân xa lạ thuộc về người đàn ông kia không ngừng vang lên, cuối cùng bước chân của người tới cũng dừng lại.

"Tống tiên sinh, quấy rầy rồi." Người đàn ông nói chuyện ngắn gọn nhưng lịch sự.

Chân Diểu có hơi ngây người, trong lúc nhất thời không thể phản ứng, cho đến khi đối phương mỉm cười phá vỡ sự đối đầu trong im lặng, khi anh ta mở miệng giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
"Nha đầu ngốc quá, không nhận ra giọng của anh sao?" Người đàn ông dường như có vẻ hơi bất lực.

"Anh trai!"

Tống Lộc Bách vô thức quay đầu nhìn cô gái nhỏ ở bên cạnh, nhưng trong tay bỗng dưng trống rỗng.

Cô thoát khỏi tay của anh, hưng phấn nhảy nhót nhào về phía trước, khiến người khách không mời kia biến sắc, vội vàng tiến lên ôm cô vào lòng.

Hình ảnh ôm nhau vô cùng chói mắt.

Mặt của Tống Lộc Bách không chút thay đổi thu lại bàn tay đang dừng giữa không trung, buông xuống bên cạnh, động tác có hơi cứng ngắc cùng chậm chạp.

Ở giữa phòng khách, người đàn ông nâng niu đưa tay sờ sờ đỉnh đầu cô bé, giống như chỗ không người mà nói: "Diểu Diểu, anh trai đến đưa em đi."