Lần trước, thời điểm bị mẫu thân kẹp ở dưới nách đưa tới dòng nước sâu đen kịt, Giản Kiều bởi vì nghẹt thở mà hôn mê bất tỉnh.
Cậu cũng không biết mình làm sao được cứu lên.
Nhưng lần này, cậu lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng thân ảnh của Lôi Triết hướng về phía mình bơi lại. Hắn như một con cá mạnh mẽ, phá tan sóng biển cùng dòng chảy xiết, nhanh chóng tới gần.
Hắn duỗi ra cánh tay cường tráng, ôm thật chặt eo thon của Giản Kiều.
Hắn mang theo Giản Kiều nổi lên trên, cũng nâng lên thân thể Giản Kiều, trước tiên làm cho cậu hô hấp được không khí trên mặt nước, sau đó mới ló đầu mình ra.
Quá trình này quá ngắn, nhưng lại kinh tâm động phách như vậy.
Giản Kiều vừa ho khan vừa dụng hết toàn lực leo lên thân thể Lôi Triết.
“Đừng sợ, Giản, đừng sợ. Tôi đến đây, tôi đã đem cậu mang theo bên người. Tôi nhất định có thể cứu cậu lên trên. Thả lỏng đi, thanh tĩnh lại.” Lôi Triết một lần lại một lần mà động viên Giản Kiều.
Bị tay chân chặt chẽ của cậu cuốn lấy gò bó, mà đây chính là nguyên nhân gây tử vong lớn nhất cho những người tốt bụng giúp đỡ người chết đuối.
Giản Kiều biết mình cần phải thả lỏng, có thể cảm giác sợ hãi cường liệt đã khiến cho thân thể của cậu trở nên còn cứng ngắc hơn so với cục đá. Cậu giống như cỏ nước bọc quấn ở trên người Lôi Triết, e sợ cho chính mình buông ra một chút sẽ bị thần chết nuốt chửng lần thứ hai.
“Đúng vậy, xin lỗi, tôi không có cách nào có thể giúp bản thân thả lỏng.” Cậu sợ sệt đến mức hàm răng đều đang run rẩy.
Khát vọng đối nhau làm cho cậu không nói ra được câu nói ” Không cần lo tôi ” như thế này.
“Không sao.” Lôi Triết tiếng nói mang theo ý cười: “Không thả lỏng cũng không sao hết, tôi có thể mang cậu tới chỗ an toàn.”
Vòng xoáy được tạo ra bởi dòng nước hỗn loạn giống như vô số đôi tay của Tử thần, lôi kéo hai người họ xuống dưới đáy nước. Mà may mắn thay người xuất thân binh nghiệp như Lôi Triết nắm giữ thể lực cùng sự cường tráng khó có thể tưởng tượng được. Dù cho trên người có thêm một người khác chặt chẽ quấn lấy, nhưng hắn vẫn có thể thành thạo điêu luyện.
Hắn một bên an ủi Giản Kiều một bên dùng sức mạnh của cánh tay phá tan sóng biển, hướng về phía bến bờ bơi đến.
Chó săn cùng kỵ sĩ ở trên bờ đuổi theo hắn chạy dọc con đường, sủa gọi cùng la hét loạn tung cả lên.
Nghe thấy tiếng sông chảy ầm ầm và những tiếng hét lo lắng đó, trái tim Giản Kiều gần như muốn trào ra khỏi cổ họng.
Nhưng Lôi Triết lại không hoảng loạn một chút nào, còn không ngừng an ủi: “Không nên ôm cánh tay của tôi, ôm cổ của tôi, chúng ta lại rất gần rồi. Chúng ta có thể lên bờ. Tin tưởng tôi. Loại nước nước chảy xiết này đối với tôi mà nói không tính cái gì cả, thời điểm năm đó đánh lén biển tuyến phòng thủ A Lạp Đồ, tôi từng thức suốt đêm để xuyên qua quá một cái eo sông. Sóng trên biển so với tường thành Cách Lan Đức còn cao hơn.”
“Cậu nhất định chưa từng thấy cảnh sắc bao la như vậy bao giờ. Ngày khác tôi sẽ mang cậu đi xem một chút.” Hắn thao thao bất tuyệt kể về công tích vĩ đại của chính mình, cũng nhờ vào đó động viên trái tim Giản Kiều.
Giản Kiều đương nhiên biết đến sóng lớn trên biển bao la cỡ nào. Cậu đã nhìn thấy nó trên TV.
“Anh so với sóng lớn trên biển càng bao la hơn.” Hắn dán vào lỗ tai Lôi Triết, tiếng nói khàn khàn mà nói rằng.
Bị Lôi Triết chặt chẽ siết lại eo, thời điểm từng chút từng chút một hướng về phía bờ, cậu đã bình tĩnh lại. Cậu thậm chí tại bên trong vòng xoáy lôi kéo triệu hoán của Tử thần cảm nhận được một tia cảm giác an toàn.
“Tôi không cần đến nhìn biển rộng, tôi nhìn anh là được rồi. Anh ở trong mắt tôi là cảnh sắc tráng lệ nhất.” Cậu chuyên chú nhìn gò má quá mức anh tuấn của Lôi Triết.
Người này vì mình mà cùng Tử thần tranh đấu, nếu như vậy vẫn không tính là tráng lệ, thì phải như thế nào mới coi là tráng lệ?
Lôi Triết: “…”
Cánh tay bủn rủn trong nháy mắt được truyền vào sức mạnh cuồn cuộn không ngừng, Lôi Triết cụp mắt nhìn Giản Kiều một cái, nhếch miệng nở nụ cười, sau đó liền như một chiếc thuyền theo gió vượt sóng, gia tốc bơi về phía bên bờ.
Chỉ cần Giản Kiều ở bên cạnh hắn, hắn liền có thể khoan nhượng tất cả những người hay điều gay go. Giờ khắc này, hắn cũng có thể chiến thắng tất cả gian nguy.
Mấy phút sau, Lôi Triết ôm Giản Kiều bước lên chỗ nước cạn, sau đó hướng về phía mấy tên kỵ sĩ vừa tới cao giọng hạ lệnh: “Chúng ta lập tức trở lại!”
Khi quay lại thì cần thổi kèn lên hiệu thông báo cho những người khác, bằng không sau khi trời tối nếu không ở điểm tập hợp nhìn thấy đồng bạn, những người kia nhất định sẽ soát tìm bọn họ cả đêm.
Giản Kiều theo bản năng mà ngăn cản: “Không muốn đâu. Chúng ta đem quần áo hong khô ngay tại chỗ, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”
Cậu không muốn để cho những người hợp tác kia nhìn thấy một mặt chật vật nhất của mình. Cậu cũng có thể diện cùng tôn nghiêm của cậu.
Lôi Triết ngắn ngủi mà nở nụ cười một tiếng.
Hắn biết rằng bá tước tiên sinh rất sĩ diện.
“Dựng lều bạt, nhóm lửa đi.” Hắn lập tức thay đổi mệnh lệnh.
Bọn kỵ sĩ rất nhanh liền dựng được lều vải, nhóm lên lửa trại, đem ra hai cái áo choàng để cho Lôi Triết cùng Giản Kiều giữ ấm.
Thời điểm ở trong nước, thân thể Giản Kiều cứng ngắc giống như đá, lên bờ, cậu ngược lại lại biến thành mì vắt. Sự giãy dụa kéo dài cùng sợ hãi cực đại đã cướp đi sức mạnh của cậu, làm cho tay chân cậu như nhũn ra.
Cậu run rẩy co rúc ở trong lồng ngực Lôi Triết.
Mà Lôi Triết đem cậu ôm vào lều bạt, nhanh chóng lột xuống y phục trên người cậu.
Bởi vì nguyên nhân chênh lệch thể chất, Giản Kiều lúc bình thường không thế nào hoạt động ở bên ngoài được, da trên người chỗ nào chỗ nấy đều trắng nõn, nhẵn nhụi, giống như một món đồ sứ tốt nhất đến từ phương Đông. Tứ chi của cậu thon dài như vậy, vòng eo lại mềm mại như vậy.
Thời điểm cậu co rúc ở trong lồng ngực Lôi Triết run lẩy bẩy lại như một đóa hoa bị gió thổi đến gần như muốn héo tàn, yếu ớt như vậy, rồi lại đẹp như vậy.
Lôi Triết, người đang cởi quần áo của chính mình, bỗng nhiên cứng ngắc tại chỗ, sau đó chuyển động hầu kết.
Hắn quả thực không có cách nào rời mắt khỏi thân thể của Giản Kiều. Hắn thậm chí còn không muốn đem áo choàng bao phủ ở trên người Giản Kiều, che lại mỹ cảnh vô biên này.
Mà Giản Kiều sống sót sau tai nạn, lại một lần nữa bị tao ngộ vừa nãy khơi dậy sợ hãi trong lòng. Đi đến chỗ an toàn cậu mới ý thức được, chính mình vừa nãy chỉ cách tử vong vỏn vẹn có một bước chân. Một khi bị dòng chảy xiết cuốn vào đáy nước, va phải một hòn đá, máu tươi của cậu sẽ nhuộm đỏ toàn bộ con sông.
Thời điểm vào bên trong tình cảnh, người ta sẽ sợ. Khi rời khỏi tình cảnh kia, chỉ cần hơi một hồi nghĩ, sợ hãi vẫn sẽ lần thứ hai tập kích.
Giản Kiều đã lạnh đến tê dại, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cậu vô cùng hoảng hốt.
Nhìn thấy số nước mắt đó, Lôi Triết đang cử chỉ điên rồ mới chợt bừng tỉnh.
Hắn vội vã đem áo choàng che ở trên người Giản Kiều, sau đó đem người này đặt vào trong thảm len mềm mại, êm ái lau sạch nước mắt, tiện đà xoay người, nhanh chóng cởi bỏ y phục của chính mình, quăng ra bên ngoài lều, để cho mấy tên kỵ sĩ giúp đỡ hong khô.
Chó săn từ khe hở màn cửa dò đầu vào đến, quan sát hai người kia có mạnh khỏe hay không.
Lôi Triết nhanh chóng trùm lên áo choàng, để tránh khỏi nơi kia bị Giản Kiều nhìn thấy.
- --Đọc FULL tại truyenfull.com---
“Đi đi.” Hắn hướng về phía chó săn xua tay.
Chó săn ngoan ngoãn rụt đầu lại.
“Đừng sợ, chúng ta đã không sao rồi, mau đi ra bên ngoài sưởi ấm đi.” Lôi Triết ngồi xổm người xuống, xoa xoa cái đầu ướt nhẹp của Giản Kiều.
Hắn không dám ôm Giản Kiều, bởi vì khi ôm đối phương một cái, thân thể nóng bỏng của chính mình sẽ trở nên càng thêm nóng bỏng. Giản Kiều là một tia lửa, mà hắn lại là một chùm cỏ dại khô héo. Giản Kiều có thể dễ như ăn cháo mà nhen lửa cho hắn.
Đáng sợ chính là, hắn cho tới hôm nay mới phát hiện ra sự thực này.
Giản Kiều trừng mắt nhìn, thử mấy lần cũng không thể đẩy lên thân thể bủn rủn vô lực. Cậu đã bị doạ đến bối rối.
Lôi Triết không thể làm gì khác hơn là cầm chắc cánh tay của cậu, đem cậu dìu ra bên ngoài đống lửa.
Mấy tên kỵ sĩ đã nhóm lên sinh mấy chồng lửa khác, một người ôm mấy bộ quần áo hong khô. Bọn họ quay lưng lại với hai vị đại nhân, để tránh cho việc nhìn thấy dáng dấp chật vật của hai người bọn họ.
Lôi Triết chuyên chú châm củi vào đống lửa của chính mình. Trong miệng vài con chó săn ngậm lấy cành cây khô, từ trong rừng rậm chạy đến, vẫy đuôi chạy vội tới bên người Lôi Triết.
“Good boys!” Lôi Triết xoa đầu chúng nó từng cái một.
“Hiện tại khá hơn chút nào không?” Hắn đem cành cây khô ném vào bên trong lửa, tận lực để cho đống lửa trở nên ấm áp.
Giản Kiều cố gắng ngồi thẳng lưng, nhưng làm thế nào cũng không ngồi thẳng nổi, cuối cùng chỉ có thể xiêu vẹo ngã lên trên người Lôi Triết, Lôi Triết vội vã duỗi ra một cái tay, đem cậu ôm vào trong ngực.
Cảm giác sợ hãi thật sâu như mây đen bao phủ mãi không tiêu tan tại đỉnh đầu Giản Kiều. Cậu không có cách nào thoát khỏi cơn ác mộng sâu sắc chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Cậu sợ nước, sợ muốn chết!
- --Đọc FULL tại truyenfull.com---
” Cậu sợ nước?” Lôi Triết bén nhạy nói rằng.
Giản Kiều ôm chặt chính mình, gật gật đầu.
“Cậu làm sao cái gì cũng sợ thế? Cậu có phải nam nhân hay không?” Lôi Triết trêu ghẹo một câu.
Trời mới biết lúc nói lời này, thân thể của hắn đang bùng cháy vì Giản Kiều thiêu đốt. Hắn cũng không biết mình có tính là nam nhân hay không, nếu hắn là nam nhân thì làm sao sẽ đối với một nam nhân khác sản sinh ra phản ứng như thế này? Hắn đương nhiên biết đến việc đồng tính luyến ái, nhưng hắn vẫn cho rằng đó là không bình thường.
Nhưng bây giờ, hắn cũng biến thành người không bình thường!
“Không có cách nào để vượt qua một số nỗi sợ hãi. Tôi không phải là anh.” Giản Kiều nhắm mắt lại, khí tức yếu ớt phản bác.
Nhưng mà vừa nhắm mắt, cậu lại không thể kiềm chế được nhớ về một đời trước, tình cảnh mình bị mẫu thân kéo vào nước sông. Khi đó, cậu cũng được một người hảo tâm cứu lên. Sau khi tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân mình đang nằm ở trên giường bệnh, một người thân bên cạnh cũng không có, chỉ có một chiếc máy không ngừng kêu to.
Ngoài cửa, ông bà ngoại cùng ông bà nội của cậu đang phát sinh tranh luận kịch liệt ầm ĩ. Con gái của họ chết rồi, cháu trai cũng suýt nữa thì chế, nhưng bọn họ cái gì cũng không quan tâm, chỉ quan tâm có thể lừa bịp từ cha đứa bé một món tiền bồi thường khổng lồ hay không.
Cậu còn nhớ tới sau khi ông bà ngoại thua trận tranh luận ầm ĩ kia đã đi vào phòng bệnh nói qua ba câu nói.
Câu thứ nhất là: “Mẹ của mày chết rồi.”
Câu thứ hai là: “Chúng tao không nuôi nổi mày, đến cả cha của mày cũng không cần mày nữa.”
Câu thứ ba là: “Mày tại sao không đi chết luôn đi?”
Người mới từ trong vực sâu của tử vong tránh thoát hỏi cái chết như cậu, vì những câu nói ấy liền lọt vào đất đai địa ngục của nhân gian.
Cậu tuổi nhỏ và yếu đuối chưa từng bao giờ nhận được một cái ôm ấm áp, lại bị ngôn ngữ sắc như lưỡi dao cắt rời linh hồn, từ đây không bao giờ có thể tiếp tục khỏi hẳn.
Đoạn ký ức này như vực sâu vô tận, đem trái tim máu me đầm đìa của Giản Kiều nuốt chửng. Cậu lạnh đến mức hàm răng đều đang run rẩy, mà này ý lạnh kia không chỉ đến từ chính gió lạnh trong sơn cốc, mà đến từ chính chỗ trống bên trong linh hồn.
Thế nhưng Lôi Triết theo sát cậu, thân thể lại nóng bỏng như một đám lửa.
Nhiệt độ này quá mức nóng bỏng, đối với Giản Kiều mà nói là một loại sức hấp dẫn trí mạng.
“Anh có thể ôm tôi một cái được không?” Cậu đột nhiên hỏi.
“Hả?” Lôi Triết chỉ ngây ngốc mà nhìn cậu.
Giản Kiều duỗi ra một cái tay, đem eo gầy cứng cáp của Lôi Triết ôm lấy, hỏi lại lần nữa: ” Anh có thể ôm tôi một một chút được không? Chỉ là chốc lát thôi.”
Cảm nhận được thân thể run lẩy bẩy của cậu dần trở nên càng ngày càng băng lãnh, Lôi Triết lúc này mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, vội vã chuyển hướng hai chân dang rộng hai tay, đem Giản Kiều ôm vào trong ngực, từ phía sau lưng kéo chặt lấy.
“Đừng sợ, hết thảy đều đã trôi qua.” Hắn kề sát ở bên tai Giản Kiều ôn nhu nói.
Giản Kiều lắc đầu một cái, không hề trả lời.
Sẽ không. Tất cả những thứ này mãi mãi cũng không gặp qua đi. Đau xót, bóng tối, sợ hãi, cùng với cô độc và tuyệt vọng bị vứt bỏ ở trong bóng tối, tất cả điều ấy không phải là quá khứ.
Thế nhưng, chúng nó có thể được hóa giải.
Nghĩ như vậy, Giản Kiều ngã oặt về phía sau, đem toàn bộ trọng lượng thân thể giao phó cho lồng ngực rộng rãi của Lôi Triết.
Cậu chỉ có thể cảm thấy an toàn khi được ôm ấp bởi người này, người có sức mạnh tâm linh cực kỳ mạnh mẽ, một sức mạnh bùng nổ tiềm ẩn trong cơ thể.
Lôi Triết theo bản năng ôm eo của bá tước tiên sinh, vẻ mặt vẫn còn choáng váng, thân thể lại càng nóng hơn.
Da thịt nóng bỏng của hắn khiến cho sợ hãi ngâm tại bên trong băng lãnh của Giản Kiều sinh ra khát vọng trước nay chưa có.
Giản Kiều cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền cởi bỏ áo choàng của chính mình, tiến vào bên trong áo choàng Lôi Triết, đem mười ngón tay xen vào mười ngón tay của Lôi Triết, nắm lấy hai tay Lôi Triết, đem mình ôm chặt lấy.
Ngón tay của cậu cùng ngón tay Lôi Triết quấn quýt, tay chân bị tay chân Lôi Triết khóa lại, thân thể dán vào thân thể, da thịt dán vào da thịt, nhiệt độ dán vào nhiệt độ.
Dòng máu nóng bỏng của Lôi Triết đun sôi dòng máu băng lãnh của cậu.
Cậu được Lôi Triết quấn lấy, sau đó hoàn toàn bình yên vô sự.
Vì thế cậu đem hai má kề sát ở trên lồng ngực rộng rãi và nóng bỏng của Lôi Triết, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiện đà nhắm lại đôi mắt ê ẩm sưng.
” Được anh ôm, được anh sưởi ấm, được bao bọc bởi hơi thở của anh, tôi sẽ không biết sợ.” Cậu từ từ than nhẹ.
Lôi Triết bị động mà tiếp nhận bá tước tiên sinh tới gần, xúc tu (chạm tay) hết thảy đều trơn trượt như vậy, mềm mại như vậy.
Một đốm lửa lọt vào cỏ dại khô héo, dẫn đốt làm bùng cháy lên ngọn lửa trên thảo nguyên.
Lôi Triết cảm thấy được mình dường như sắp nổ tung, bá tước tiên sinh lại phảng phất hoàn toàn không nhận ra được dị tượng nào.
“Cậu lẽ nào không cảm giác được gì sao?” Hắn tiếng nói khàn khàn hỏi.
“Không sao, này là phản ứng bình thường của nam nhân.” Giản Kiều hơi hơi nhúc nhích một chút, càng dựa sát sâu hơn tại trong lồng ngực Lôi Triết, rù rì nói: ” Thân nhiệt của anh rất cao, mà tôi lại cần thiết nhiệt độ trên người anh.”
Cậu giờ đây như một cây dây leo, nhất định phải quấn quanh ở trên đại thụ mới có thể thu được dương quang cùng mưa móc. Mà Lôi Triết chính là cây đại thụ của cậu. Hành vi như vậy cùng với quỷ hút máu không có gì khác nhau.
Nhưng cậu không thể không làm như vậy, bởi vì ký ức của quá khứ đang không ngừng thoáng hiện lại trong đầu cậu.
Lời nói tàn nhẫn cùng sự vứt bỏ vô tình đó, là ma quỷ ở tại nội tâm cậu.
“Tiếp tục ôm tôi một phút chốc, chỉ một phút chốc thôi.” Giản Kiều khẽ run, giống như một đứa trẻ bất lực thấp giọng cầu xin.
Lôi Triết ngẩn người, sau đó thân thể nóng bỏng cùng nhịp tim đập loạn liền hoàn toàn hòa tan.
“Được thôi, tôi sẽ ôm lấy cậu, mãi đến tận khi cậu bảo tôi buông tay mới thôi.”