Giản Kiều nâng khối sơn thủy mã não này lên, tựa như đã đông cứng lại ngồi ở trên ghế sa lon.
Đôi mắt đen của cậu tĩnh lặng như một đầm nước không nguồn, khí tức u buồn lan tràn trong đó.
Cũng không ai biết giờ phút này cậu đang suy nghĩ điều gì.
” Đại nhân, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên về rồi.” Tới gần chạng vạng, hai tên quản gia mới rón rén đi tới một bên ghế sô pha, cẩn thận từng tí mở miệng.
” A, trời đã tối rồi sao ” Giản Kiều như thức tỉnh từ trong một giấc mộng dài dằng dặc, khắp khuôn mặt đều là hoảng hốt biểu tình.
Cậu nhìn đường phố bị màn đêm bao phủ, rồi lại nhìn ngọn nến bên cạnh, lúc này mới đem khối sơn thủy mã não kia nhẹ nhàng bỏ vào trong hộp. Nhưng mà, thời điểm đang đóng nắp hộp, cậu đột nhiên đình chỉ lại tất cả động tác.
Cậu nâng hộp lên, bất động thật lâu.
” Đại nhân, cần phải đi rồi.” Hai tên quản gia nhắc nhở lần nữa.
Giản Kiều xoa xoa huyệt thái dương, mỏi mệt hỏi: “Các cậu nói xem, tôi có nên có nên đánh một cái lỗ trên đó, biến nó thành mặt dây chuyền hay không?”
Cậu đã đã cả bị vướng vào vấn đề này cả một buổi trưa.
Hai tên quản gia anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, sau đó lựa chọn trầm mặc. Chủ nhân coi khối mã não này là trân bảo, cho nên bọn họ cũng không dám có suy nghĩ lung tung.
Giản Kiều tựa hồ cũng không cần câu trả lời của hai người, sau đó dừng lại một lát liền rù rì nói: ” Nhưng mà, nếu như đánh một cái lỗ, nó lại không hoàn chỉnh. Nó sẽ đau, phải không?”
Một hòn đá đến cùng có cần tự do và ánh sáng hay không, bị giam ở trong bóng tối có khóc hay không, khi bị đánh một cái lỗ có thể có cảm giác được đau đớn hay không, có thể vì vậy mà khiến cho cuộc đời của chính mình trở nên không hoàn chỉnh hay không…
Vấn đề đó kỳ kỳ quái quái hiển nhiên đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của hai tên quản gia.
Chỉ có người có thiên tính lãng mạn mới sản sinh liên tưởng hoang đường như thế, chỉ tiếc bọn họ không phải, cho nên bọn họ vẫn luôn đè thấp đầu, không dám lên tiếng.
Giản Kiều do dự nâng khối mã não, lần thứ hai rơi vào trầm tư.
Cùng lúc đó, Lôi Triết trở lại phủ công tước đứng ở bên trong hành lang tối tăm, mượn nguồn sáng phát ra từ cây đuốc, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bức tranh “Thủy Trạch Nữ Thần ” kia không có khuôn mặt.
” Con tại sao đem tóc của cô ta nhuộm thành màu đen?” Thanh âm lão công tước tràn đầy mệt mỏi truyền đến từ cuối hành lang.
Vài tên người hầu vội vã giơ đuốc lên, đem cốc đèn trên tường thắp sáng.
Một lúc sau, Hải Luân lảo đảo chạy xuống cầu thang, xuyên qua hành lang, khàn cả giọng mà hò hét: ” Tôi sanh ra tiểu vương tử! Tôi muốn thấy Tra Lý! Tôi muốn làm hoàng hậu! Tôi là nữ nhân tôn quý nhất Cách Lạc Thụy! Các người cuối cùng rồi sẽ chứng kiến sự huy hoàng của tôi.”
Rất rõ ràng, cô ta điên rồi.
Công tước phu nhân đuổi theo cô ấy chạy vào bóng đêm mơ hồ, một lần lại một lần thê lương bất lực kêu lớn: ” Trở về đi, Hải Luân van cầu con mau trở lại! Con trai của con sớm đã không còn nữa!”
Đã từng coi Lôi Triết là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt như các nàng, thời điểm này cùng hắn gặp thoáng qua, họ lại phảng phất như hoàn toàn không nhìn thấy đối phương. Có lẽ không phải là không nhìn thấy, mà là cuối cùng cũng hiểu rõ, chỉ cần Lôi Triết nguyện ý, hắn có thể thống trị sinh tử của bọn họ.
Lão công tước nhìn bóng lưng của hai mẹ con, trong mắt vẩn đục không có bi ai, cũng không có thống khổ, chỉ còn có một mảnh tê dại vô tận.
Hắn biết rằng, tất cả những thứ này đều là do chính mình tùy hứng làm bậy mà thành. Thời điểm khi hắn cố tình chọc giận mẹ của Lôi Triết và Mộ An, thì bi kịch cũng đã được quyết định.
“Cho nên, tại sao con lại muốn đem tóc của cô ta đổi thành màu đen?” Lão công tước kiên trì mà truy hỏi.
Hắn vẫn luôn muốn biết ý vị của bức họa này rốt cuộc là như thế nào. Ở trong mắt người khác, nó chỉ là một vật chết, nhưng ở trong suy nghĩ của Lôi Triết, nó lại là một sinh vật sống sờ sờ, hơn nữa đó còn là người cuối cùng rồi sẽ cùng hắn gặp gỡ. Hắn đến nằm mơ cũng sẽ mơ mộng thấy đối phương.
Đó là bảo vật quý giá nhất của hắn.
” Tại sao con đem mái tóc màu vàng óng của cô ta nhuộm thành đen?” Lão công tước luôn mãi truy hỏi.
Mãi đến tận đến thời điểm không có cách nào cứu vãn, hắn mới đột nhiên ý thức được, bản thân sớm cần phải dụng tâm đi tìm hiểu đứa bé này. Hắn đồng dạng cũng mang dòng máu của mình, hơn nữa còn vô cùng cường tráng, quả cảm, vũ dũng. Hắn là đứa con thừa kế phẩm chất ưu tú nhất của Cách Lan Đức.
Hắn muốn tiến vào này cái thế giới này của con trai hắn, mà bức họa này chính là một cánh cửa liên tiếp đến thế giới kia.
Lôi Triết, người đang nhìn chăm chú, không hề động đậy trước bức họa này rốt cục cũng có phản ứng. Hắn lưu luyến thu hồi ánh mắt, đi về phía nơi sâu xa của hành lang, thời điểm lướt qua cha, hắn vang lên tiếng nói trầm thấp nói rằng: ” Tôi cũng không biết.”
Đúng, hắn cũng không biết.
Mỗi một lần cha hỏi, hắn sẽ lại khổ sở suy nghĩ trong đầu, nhưng lại thủy chung không thể tìm được đáp án xác thực. Bỗng nhiên có một ngày, hắn liền không giải thích được vì sao lại sinh ra một ý nghĩ như vậy —— tóc đen có lẽ sẽ đẹp hơn so với tóc vàng.
Mà sự thực chứng minh, ý nghĩ này không hề sai. “Thủy Trạch Nữ Thần ” sau khi xoá và sửa quả nhiên mỹ lệ vô số lần so với lúc trước.
Bóng tối dần dần nuốt chửng bóng lưng cao lớn của Lôi Triết.
Lão công tước quay người nhìn lại, dùng ngữ khí lấy lòng gấp gáp nói rằng: ” Cha cảm thấy được con thay đổi rất tốt. Mái tóc màu đen của cô ta nhìn qua càng thần bí, càng cao quý hơn. Biết không, giấc mộng của con sớm muộn cũng có một ngày thành thực hiện. Cô ta sẽ đến bên cạnh con, mang cho con hạnh phúc cùng vui sướng.”
—
Giản Kiều ở tại Cách Lan Đức dưỡng bệnh ngoại trừ lo lắng thời điểm nào có thể trở lại, còn có thêm một phiền não khác, đó chính là có nên đánh lên cho trân bảo của mình một cái lỗ nho nhỏ, làm thành dây chuyền mang lên hay không.
Cậu mỗi ngày đều sẽ nâng cái hộp kia lên, khổ sở suy nghĩ phút chốc, như vậy ngược lại cũng giúp bản thân tiêu tốn đi một ít thời gian tẻ nhạt.
Cậu yêu thích ở trên ban công của nhà trọ, uống một ly cà phê, không có việc gì mà ngồi ở đó cả ngày Thỉnh thoảng, nắng xuyên mây, sương mù dày đặc chiếu vào khe nứt trên bầu trời, lúc này cậu mới đưa tay ra hứng lấy một nắm nắng vàng, rồi lặng người cảm nhận hơi ấm hiếm có này.
Đương nhiên, số lần may mắn như vậy là phi thường hiếm thấy.
Không hiếm thấy chính là, Lôi Triết mỗi ngày đều sẽ cưỡi ngựa đi ngang qua từ bên dưới sân thượng của cậu.
Khi nhìn thấy Giản Kiều, hắn luôn luôn ghìm khẩn dây cương, thúc cho con ngựa đang cất vó phải dừng lại, sau đó cao giọng dò hỏi: ” Khối mã não này của cậu có bán hay không? Tôi thật sự rất yêu thích nó! Tôi đối với nó nhất kiến chung tình!”
” Không bán.” Giản Kiều trả lời nghìn lần một điệu.
Lôi Triết hai mắt bốc hỏa mà nhìn chằm chằm cậu, dáng dấp hiện ra sự tức giận, rồi lại sẽ ở đúng thời điểm này ngày thứ hai tiếp tục tra hỏi vấn đề giống như vậy. Sự yêu thích của hắn đối với khối mã não này tựa hồ càng ngày càng tăng.
Lại qua một quãng thời gian, người đã đứng vững gót chân tại Cách Lan Đức cùng Ba Nhĩ Tát như Giản Kiều thường xuyên lần lượt nhận được rất nhiều lời mời. Trong đó, tiệc rượu của An Đức Liệt thân vương là một lời mời tuyệt đối không thể khước từ.
Dù cho biết rõ đi đến phủ thân vương sẽ phát sinh sự kiện không thể khống chế, Giản Kiều cũng nhất định phải đi tới đó.
Cái giá phải trả của việc đắc tội quốc vương tương lai không phải là thứ mà cậu có thể gánh vác được. Một khi quốc vương ban hành mệnh lệnh khai chiến, quân đội của các lãnh chúa lớn sẽ tập hợp lại và san bằng, đập tan thành Địch Tác Lai Đặc.
Tại trung tâm quyền lực này, Giản Kiều chỉ là chuỗi thực vật tầng chót, nếu như muốn trèo lên trên, cậu nhất định phải có được càng nhiều quân đội cùng vũ khí trang bị, mà những thứ đó đều cần tiền mới có thể mua.
Tiền từ chỗ nào đến? Từ bên trong mậu dịch tự do mà đến.
Làm thế nào để đạt được mậu dịch tự do? Cùng quốc vương và các đại lĩnh chủ giao hảo, chỉ có cách ấy mới có thể đạt được mậu dịch tự do.
Cho nên, đây là một vòng lặp khép kín, thân ở trong đó như Giản Kiều hoàn toàn không có cơ hội lựa chọn. Cậu chỉ có thể chịu nhục, từng bước tiến lên.
Cậu tới phủ thân vương như đã hẹn.
Một tên người hầu đem cậu mang tới bên người An Đức Liệt thân vương, mà người kia lại đang nằm trong lòng một tên nam nhân trẻ tuổi trang điểm tỉ mỉ, tay trái cầm một chén rượu mạnh, tay phải cầm một túi khói nước, sung sướng đê mê mà hưởng thụ cảm quan kích thích từ rượu thuốc và mỹ nhân mang đến.
Những người vây quanh An Đức Liệt thân vương cũng đều có vẻ say rượu mông lung, thần trí hốt hoảng. Bọn họ cười, nháo, giãy dụa, như một đám giòi bọ múa may lung tung. Mà khách mời khác cũng đều đang thoả thích hưởng dụng mỹ thực, sắc đẹp và rượu ngon.
Nếu nói rằng đây là một bữa danh lưu thịnh yến, không bằng nói rằng đây là một nơi giải trí cho người trưởng thành thì đúng hơn.
Giản Kiều đang bước lại gần ngay lập tức cau mày.
Cậu ngửi thấy được khí vị của nha phiến, người quanh năm đắm chìm trong hương thơm nước hoa như cậu tuyệt đối sẽ không thể phân biệt sai hương liệu đặc thù này.
Vì thế cậu hiểu rằng, ống thuốc lào nhét trong tay An Đức Liệt thân vương không phải là làn khói bình thường, mà là ma tuý có thể khiến người ta cuồng điên.
Giản Kiều phóng tầm mắt ra chung quanh, phát hiện 8, 9, 10% người giữa trường đều đang bơm nước khói, uống rượu mạnh.
Nhóm người được gọi là quý tộc này, không cần lao động, cũng không cảm giác được áp lực sinh hoạt, chỉ có thể dùng phương thức bệnh trạng theo đuổi vui sướng. Bọn họ căn đã mục nát.
Cùng một đám cuồng nhân hút thuốc phiện, uống say như chết sẽ phát sinh ra chuyện gì, Giản Kiều không cần nghĩ cũng có thể biết được rõ ràng.
Vì thế cậu quay người rời đi.
Nhưng mà, An Đức Liệt thân vương đã lảo đảo nhào lên, đem Giản Kiều kéo vào trong ngực, song song ngã vào bên trong chiếc ghế dựa mềm mại.
Hắn cười lớn nói với mọi người: ” Mau nhìn đi, đây chính là Hoa Đô bá tước trong truyền thuyết. Bản thân cậu ta có phải là so với hoa còn xinh đẹp hơn?”
An Đức Liệt thân vương vừa nói vừa nắm hàm dưới của Giản Kiều, khiến cho cậu phải ngẩng mặt lên, để mọi người cùng xem xét.
Hắn hành vi phóng đãng mà thần trí mơ hồ, đem Giản Kiều xem là đào kép, người ca, hoặc là thằng hề hạng nhất.
Vị bá tước đến từ thành nhỏ xa xôi này, không có quân đội mạnh mẽ bảo vệ cho, chỉ có thể tùy ý bị cưỡng hiếp như một con vật nhỏ.
Những khách mời đứng ở xung quanh tùy ý đánh giá Giản Kiều, sau đó phát ra cười phá lên. Còn có người thổi lên tiếng huýt sáo tràn ngập ý tứ hàm xúc khiêu khích.
Trong lòng Giản Kiều bỗng nhiên dâng lên ngọn lửa tức giận.
Nhưng mà bết bát hơn chính là, tức giận cường liệt làm cho da thịt quá mức tái nhợt của cậu nhiễm phải một vệt màu sắc ửng đỏ cực diễm lệ. Mà cảnh đẹp như vậy khiến cho An Đức Liệt thân vương càng không muốn buông tay.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má Giản Kiều, thở dài nói: ” Thân mến, làn da của cậu nhẵn nhụi giống như sữa bò. Cậu thật đúng là một bảo bối!”
Những người vây quanh An Đức Liệt thân vương kia cũng đều lộ ra biểu tình thèm nhỏ dãi.
Đây là một đám thú hoang bị dục vọng chi phối. Con mồi có thân phận cao quý sẽ không khiến cho bọn chúng lùi bước, ngược lại sẽ càng thêm kích phát xúc động xé nát đối phương. Bọn họ yêu thích không trọn vẹn, thống khổ cùng tuyệt vọng.
Đương nhiên, sự không trọn vẹn, thống khổ cùng tuyệt vọng này, nhất định phải phát sinh ở trên người người khác.
Giản Kiều ra sức giằng co.
Mà người bệnh nặng mới khỏi như cậu căn bản không phải là đối thủ của người thân thể cường tráng như trâu đực như An Đức Liệt thân vương, huống chi lý trí người này còn đã bị ma tuý ăn mòn hoàn toàn, đã rơi vào điên cuồng.
Một tên bá tước huyết thống thuần khiết ở trong mắt hắn chẳng là cái thá gì. Hắn chỉ muốn phá hủy con vật nhỏ mỹ lệ mà lại yếu đuối này.
Vai của Giản Kiều bị An Đức Liệt thân vương gắt gao ngăn chặn, người chung quanh cũng đều cùng nhau tiến lên, ba chân bốn cẳng cầm cố lại tứ chi của cậu.
Tân khách đứng xa một chút khi nhìn thấy dáng dấp chật vật mà vừa đáng thương của Giản Kiều, thì không khỏi phát ra cười nhạo âm thanh.
Đối với cảnh tượng hoang đường như vậy, bọn họ đã sớm quen từ lâu.
Đây là một đám người ở trung tâm quyền lực, bọn họ nắm giữ quân đội mạnh mẽ cùng tài phú vô tận, bọn họ có thể đem niềm vui sướng của chính mình xây dựng bên trên sự thống khổ của người khác.
An Đức Liệt thân vương không ngừng chạm vào hai má Giản Kiều, cũng đem ngón tay nhấn vào trên môi mỏng đỏ sẫm của cậu, lau chùi qua lại.
” Trời ạ, cậu dĩ nhiên không tô son. Bờ môi cậu kiều diễm như hoa mân côi. Chúng nó thật đẹp!”. Tiếng nói An Đức Liệt thân vương khàn khàn mà nỉ non, trên mặt lộ ra thần sắc ý loạn tình mê.
Giản Kiều nhìn gương mặt người này dần dần bị dục vọng vặn vẹo, dĩ nhiên rõ ràng, một số chuyện đáng sợ chẳng mấy chốc sẽ giáng lâm trên đầu mình. Mặc dù cậu không để ý thể diện mà hô lớn cứu mạng, thì những người ở đây cũng sẽ không có ai đáp lại phản ứng ấy.
Đám khách mời đó chỉ có thể lạnh lùng nhìn sang, sau đó lắc đầu mỉm cười. Đối với bọn họ mà nói, cái này gọi là gặp sự không sợ hãi, cũng gọi là phong độ quý tộc. Sau khi trở về, bọn họ không những không đồng cảm với trải nghiệm của Giản Kiều, còn có thể đem nổi thống khổ tuyệt vọng của cậu xem là trò cười, rêu rao cho tất cả mọi người nghe.
Đây không phải là trường danh lợi, mà là trường đấu thú. Mỗi một người trà trộn vào trong đó, bất tri bất giác đều sẽ bị đồng hóa thành thú. Người nào không cam lòng hóa thú sẽ bị cướp đoạt nhân cách cùng tôn nghiêm.
Người hầu bưng tới một bình rượu mạnh.
An Đức Liệt thân vương đến cốc cũng không cần, trực tiếp liền đem bình rượu cầm tới, chuẩn bị rót vào trong miệng Giản Kiều.
Tên nam nhân trang điểm tỉ mỉ trước vây quanh An Đức Liệt thân vương kia mạnh mẽ tóm chặt tóc của Giản Kiều, nói ra lời nói dơ bẩn đến cực điểm khỏi miệng: “Tiểu mẫu cẩu, mau ngẩng đầu của mày lên, đem chai mỹ tửu này uống hết vào. Tao dám cam đoan, không bao lâu nữa, mày sẽ thích trò chơi của chúng tao thôi! Mày sẽ ôm lấy đùi của chúng tco khổ sở cầu xin, mà chúng tao sẽ cho mày uống một chút đồ vật đặc biệt.”
Người chung quanh đã lĩnh hội thâm ý của câu nói này, vì vậy phát ra tiếng cười càng tà ác hơn.
Thân thể Giản Kiều đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, trong hai mắt đen kịt cuồn cuộn không ngừng tuôn ra tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Trong hoảng hốt, cậu phảng phất đi tới kiếp trước.
Cảm giác bị những người này giam cầm chồng chéo lên ký ức bị mẹ bắt nách đem thả xuống sông khiến cậu sinh ra dục vọng nôn mửa mãnh liệt.
Cảm giác ghê tởm ấy khiến cậu gần như muốn ngất đi.
Ngọn lửa tức giận từ lâu đã bị dập tắt bên trong sợ hãi khổng lồ. Mất đi tức giận chống đỡ, Giản Kiều sợ sệt đến mức cả người như nhũn ra.
An Đức Liệt thân vương ôm thân thể mềm mại phảng phất không có xương cốt của cậu, cười đến càng ngày càng rạng rỡ.
Chu vi khách mời hoặc thờ ơ lạnh nhạt, hoặc bỏ mặc, hoặc đầy mặt xem thường. Không có bất kỳ người nào dám đi tới, đem Giản Kiều từ bên trong bóng đêm vô tận lôi ra.
Khi An Đức Liệt thân vương siết chặt hàm dưới Giản Kiều, thời điểm hắn định đem rượu độc cay mạnh rót vào trong miệng cậu, một bàn tay lớn bỗng nhiên từ đằng sau duỗi ra, cướp đi bình rượu.
“Chư vị, các người đã vượt qua ranh giới rồi.” Một đạo tiếng nói trầm thấp bao hàm sát khí cùng uy hiếp khiến cho phòng yến hội vốn huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh như chết.
Tất cả mọi người đình chỉ hưởng lạc, trong đó cũng bao gồm cả An Đức Liệt thân vương.
Đào kép diễn tấu âm nhạc cùng đám người ca hát như từng con thỏ bị rút đầu lưỡi, co rúm lại với nhau, chen lấn thành một đoàn.