Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 47: Xavia Ella.




Bệnh viện Janness, New York.

Sau bao ngày điều trị tại bệnh viện Cicia cũng như bệnh viện Janness cuối cùng cũng đến ngày Diệp Châu Anh phải làm phẫu thuật. Sáng sớm nay, bác sĩ Henry cùng các bác sĩ phụ khác đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc phẫu thuật quan trọng này. Bởi chỉ cần sai một li trong quá trình phẫu thuật thôi thì Diệp Châu Anh có thể sẽ mất mạng.

Trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật, Diệp Châu Anh đã rất căng thẳng, cô sắp phải đối mặt với cuộc chiến giữa sự sống và cái chết nên cảm thấy căng thẳng là lẽ đương nhiên. Nhưng bác sĩ Henry cũng đã nói, điều quan trọng nhất đó là cô phải có niềm tin, có ý chí sống mạnh mẽ như thế mới có thể chiến thắng được căn bệnh.

Đến giờ phẫu thuật, Diệp Châu Anh lập tức được đưa vào phòng và tiến hành tiêm thuốc gây mê. Diệp Châu Anh căng thẳng nhìn mũi tiêm, khoảnh khắc đó thực sự cô đã rất sợ. Không phải cô sợ tiêm, sợ đau mà đó là sợ cái chết, cô sợ cuộc phẫu thuật này sẽ không thành công và cô sẽ ra đi trên bàn phẫu thuật. Hiểu được tâm lý đó của cô qua nét mặt, bác sĩ Henry liền lên tiếng.

"Cô Châu Anh, everything will be fine."

Diệp Châu Anh khẽ gật đầu và mỉm cười sau đó liền nhắm mắt lại. Thuốc gây mê ngấm vào cơ thể dần khiến cô rơi vào trạng thái hôn mê.

Sau khi bệnh nhân được tiêm thuốc mê, các bác sĩ mới bắt tay vào phẫu thuật, cuộc phẫu thuật này đòi hỏi rất nhiều yếu tố như độ tập trung cao và sự cẩn thận, chính xác.

Bên ngoài, ba mẹ của Châu Anh và Trương Hạo Phàm vẫn đang ngồi đợi từng giây từng phút trong sự lo lắng khôn nguôi. Họ liên tục thay nhau cầu nguyện, hi vọng rằng ông trời thương tình, không để một người đáng thương như Châu Anh phải chịu khổ.

Trong khi đó ở thành phố Kiều Thành, lúc này đang là buổi trưa.

Hôm nay Lục Bách Dịch được ghi hình, phỏng vấn về quá trình sáng tạo ra mĩ phẩm Banasi - thương hiệu mĩ phẩm nổi tiếng nhất hiện tại. Vì là ghi hình trực tiếp nên Lục Bách Dịch cũng đã được chuyên viên makeup tỉ mỉ giúp anh trông tươi tắn hơn nhưng qua nét mặt của anh vẫn có thể thấy được một chút mệt mỏi trên đó.

Tại hậu trường quay, Lục Bách Dịch ngồi ở vị trí phía bên phải là dành cho khách mời còn MC sẽ bố trí ngồi bên trái. Máy quay vừa được bật, người phụ trách chính vừa hô bắt đầu, nam MC liền nhìn vào máy quay và lên tiếng:

"Xin kính chào quý vị và các bạn đã đến với chương trình mỗi ngày học hỏi cùng doanh nhân thành đạt. Nhân vật chính của chương trình hôm nay được mệnh danh là nam thần trên thương trường khi vừa sở hữu ngoại hình bắt mắt vừa có tài năng sáng tạo mĩ phẩm bậc thầy. Và không để quý vị chờ lâu, sau đây chúng ta cùng trò chuyện với tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị - anh Lục Bách Dịch."

Máy quay vừa lia sang Lục Bách Dịch, nhan sắc của anh đã khiến người trong trường quay cũng như khán giả xem truyền hình đều trầm trồ, đến cả cameraman cũng bị thu hút bởi vẻ đẹp xuất sắc ấy.

"Xin chào, tôi là Lục Bách Dịch của tập đoàn Lục thị, rất vinh hạnh cho tôi hôm nay khi được làm khách mời của chương trình."

Trong số những người đang xem truyền hình trực tiếp, fan nữ của Lục Bách Dịch chiếm không biết bao nhiêu phần trăm. Họ hú hét tên anh, dù biết anh là người đã có gia đình nhưng vẫn ngưỡng mộ và yêu thích anh. Bởi trong mắt họ Lục Bách Dịch là một người đàn ông tài giỏi lại tuyệt vời, không có chỗ nào chê cả.

"Chủ tịch, hôm nay tổng giám đốc Lục đang có một chương trình truyền hình trực tiếp phát sóng toàn quốc, ngài có muốn xem qua không?"

Ngồi trong phòng làm việc, Lục lão gia với gương mặt vô cảm liền thở dài:

"Mở ti vi lên đi."

"Vâng."

Thư ký riêng của Lục lão gia thận trọng cầm điều khiển chĩa vào chiếc ti vi lớn đặt trong văn phòng. Màn hình hiện lên đúng lúc đang quay Lục Bách Dịch trả lời câu hỏi. Nhìn sự tự nhiên và cách trả lời khôn khéo của Lục Bách Dịch, thư ký bèn thốt lên:

"Tổng giám đốc quả nhiên là con trai của chủ tịch, trông anh ấy rất khí chất, giống hệt ngài hồi đó."

"Thư ký An, cậu đi theo tôi cũng được hai chục năm rồi nhỉ?"

"Vâng, chủ tịch."

"Cậu cũng xem như được chứng kiến Lục Bách Dịch lớn lên và trưởng thành, vậy theo cậu thấy nó là người thế nào?"

Đột nhiên Lục lão gia hỏi thư ký An câu này khiến ông ấy khó xử. Nếu nói thẳng quá thì không được nhưng cũng không thể nhận xét mang tính chất nịnh hót.

"Tôi thấy tổng giám đốc rất tài giỏi, cách làm việc lẫn tác phong đều rất chuyên nghiệp."



Nghe vậy, Lục lão gia bèn nhíu mày không vui, dường như đó không phải câu trả lời ông ấy muốn.

"Còn gì nữa không?"

"Cái này... tôi cũng không biết nói sao nữa chủ tịch, ngài biết là vốn từ của tôi rất hạn hẹp."

Câu trả lời của thư ký An chỉ là một sự né tránh, thấy vậy Lục lão gia cũng không muốn làm khó ông ấy nữa. Lục lão gia nhìn thẳng vào màn hình ti vi, nét mặt có chút nghiêm trọng, ông ấy nói:

"Lục Bách Dịch nó đúng là rất giỏi nhưng nó lại không phải một người hoàn hảo về mọi mặt..."

Nói đến đây giọng của Lục lão gia đột nhiên trùng xuống, nhỏ tới mức thư ký An không nghe được.

"Có lẽ đây chính là lý do tại sao con bé Châu Anh không chịu nổi mà phải rời đi."

...

Tối hôm ấy, biệt thự Lục gia.

Lục Bách Dịch vừa từ công ty trở về nhà, anh còn chưa kịp cởi áo thì đã gọi vào họp gia đình. Bất ngờ hơn, cuộc họp gia đình này lại có sự xuất hiện của một nhân vật khiến Lục Bách Dịch chỉ nhìn thấy thôi đã nổi điên.

Người đó không ai khác chính là Nghiêm Hạ Nhi, cô ta ngồi sát bên cạnh Lục Hàm Dương, lúc bắt gặp phải ánh mắt của Lục Bách Dịch liền run người sợ hãi.

"Bách Dịch, em về rồi à, ngồi xuống đây đi."

Lục Hàm Dương kéo Lục Bách Dịch ngồi xuống ghế, ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi người Nghiêm Hạ Nhi, điều đó khiến cô ta chỉ biết nhìn quanh không dám nhìn thẳng mặt anh.

Sau khi gia đình đã đầy đủ thành viên, Lục Hàm Dương liền nắm lấy tay của Nghiêm Hạ Nhi trước mặt tất cả mọi người rồi thẳng thừng tuyên bố:

"Bà nội, ba mẹ, Bách Dịch, hôm nay con muốn thông báo một chuyện đó là con và Hạ Nhi sẽ kết hôn."

Nghe tin này, người nhà họ Lục cũng khá bất ngờ nhưng bất ngờ theo cách vui vẻ vì trong mắt họ Nghiêm Hạ Nhi là một cô gái tốt.

"Hai đứa sẽ kết hôn sao? Đúng là một chuyện tốt mà." Lục lão phu nhân cười hiền từ.

Lục Hàm Dương quay sang thể hiện tình cảm với Nghiêm Hạ Nhi, anh ta vuốt tóc Nghiêm Hạ Nhi đồng thời nhẹ nhàng nói:

"Hạ Nhi đã có thai rồi vì thế con muốn tổ chức đám cưới trong tháng này."

Lục Bách Dịch nghe đến đây mới không chịu nổi nữa, anh nổi giận đùng đùng đứng dậy, lớn tiếng phản đối:

"Em không đồng ý, em không muốn gọi cô ta là chị dâu."

Lục lão gia bất mãn nhìn con trai:

"Bách Dịch, con làm cái trò gì thế hả?"

"Anh, nếu anh nhất quyết đòi cưới Nghiêm Hạ Nhi vậy thì... đừng coi em là em trai nữa."

Lục Hàm Dương vội vàng đứng lên, anh ta đối mặt với em trai, gương mặt tỏ rõ vẻ khó chịu:

"Bách Dịch, em không thể chấp nhận Hạ Nhi được sao? Cô ấy cũng đã có thai rồi, em bỏ qua mọi chuyện đi có được không?"

"Cái gì? Bỏ qua sao? Không đời nào em bỏ qua cho cô ta! Có cô ta thì sẽ không có em."



Nói rồi Lục Bách Dịch liền bỏ lên trên tầng, anh không quên liếc mắt lườm Nghiêm Hạ Nhi. Trước ánh mắt đó cô ta chỉ biết im lặng vì nếu lên tiếng cô ta có thể sẽ gặp bất lợi.

Trong phòng ngủ của Lục Bách Dịch, một mình anh với bóng tối bao trùm trông thật cô đơn và lạc lõng. Lục Bách Dịch lặng lẽ châm thuốc, đứng bên cửa sổ hút thuốc một cách bình thản nhưng trong tâm trí lại có nhiều suy nghĩ phức tạp. Kể từ ngày Châu Anh rời đi, không có ngày nào là tâm trạng anh vui vẻ cả.

"Tiêu Đằng, tôi nhờ cậu chuyện này được không?"

Đột nhiên Lục Bách Dịch rút điện thoại ra, bấm gọi điện thoại cho Tiêu Đằng. Giọng nói anh nghe có vẻ thật mệt mỏi.

[Tôi đang nghe đây, cậu muốn nhờ gì nào?]

Lục Bách Dịch chợt khựng lại một lúc, anh im lặng tầm một phút mà không đáp. Thấy anh không nói gì, Tiêu Đằng tiếp tục gặng hỏi.

[Này, cậu muốn nhờ gì thì nói ra đi.]

Tút.

Lục Bách Dịch tự dưng tắt máy trong sự ngỡ ngàng của Tiêu Đằng. Thật không hiểu anh đang nghĩ gì nữa.

Ý định ban đầu của anh đó là nhờ Tiêu Đằng tìm Châu Anh hộ mình nhưng nghĩ thế nào anh lại không nói ra. Lục Bách Dịch thẫn thờ ngồi trên giường, ánh trăng qua cửa sổ chiếu ngang qua gương mặt đẹp như tạc tượng của anh, còn chiếu rọi được cả đống tâm sự trong lòng anh hiện tại. Anh còn giữ một tấm ảnh của Châu Anh, anh đang ngắm nhìn bức ảnh ấy và cảm thấy rất nhớ cô. Mặc dù Lục Bách Dịch đã nhận ra tình cảm của mình, cảm thấy nhớ cô mỗi khi đêm buông xuống nhưng anh lại không đi tìm cô.

"Có lẽ cô ấy đã muốn rời xa mình từ lâu vậy mình nên toại nguyện cho cô ấy mới phải..."

Miệng thì nói sẽ toại nguyện cho quyết định của cô nhưng trong thâm tâm Lục Bách Dịch vẫn muốn nhìn thấy Diệp Châu Anh lần nữa. Anh muốn nói xin lỗi cô, nếu có thể anh cũng muốn sửa chữa lỗi lầm của mình.

Quyết định của anh hiện tại sẽ khiến anh phải chờ đợi trong sự mỏi mòn...

...----------------...

Hai năm sau.

Sân bay Ban Hạ, thành phố Kiều Thành.

"Chủ tịch, cô đâu cần đến tận sân bay thế này. Việc đón tiếp cô Xavia cứ để chúng tôi là được rồi."

Chỉ vì tới tận sân bay đón khách quý mà một nữ chủ tịch của tập đoàn mới nổi gần đây lại bị chính nhân viên cằn nhằn. Nữ chủ tịch ấy tên là Dương Nhã Tình - tiểu thư nhà họ Dương nổi tiếng cá tính hơn người cũng là người trực tiếp điều hành tập đoàn mĩ phẩm D.G.

"Vì đó là Xavia Ella nên tôi mới đến đón. Cô có biết tôi đã tốn sức thế nào mới mời được cô ấy làm cho công ty mình không?" Dương Nhã Tình giơ vuốt càu nhàu thư ký riêng của mình.

Từ phía xa đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, theo sau là một người đàn ông đẹp trai đang giúp cô ấy kéo vali. Người con gái có mái tóc ngắn ép thẳng, dáng người nhỏ nhắn, bước đi tỏ ra sự khí chất của một người có tiền. Cô ấy đeo kính râm lớn, đeo khẩu trang nên nhất thời chưa thể nhận định được là ai.

Cô gái lạ ấy vừa xuất hiện trong tầm mắt, Dương Nhã Tình liền vẫy tay hét lớn:

"Xavia Ella!"

Cô gái ấy tên là Xavia Ella, người mà Dương Nhã Tình đang chờ nãy giờ.

Xavia rảo bước đi tới chỗ của Dương Nhã Tình, chàng trai đẹp trai giúp cô ấy kéo vali chính là vệ sĩ riêng của Xavia tên là Jim.

Dương Nhã Tình đứng trước Xavia liền tỏ ra khá mất bình tĩnh, cô ấy đã chờ ngày này lâu lắm rồi nên mới mừng rỡ tới vậy. Nhưng dù sao cũng là chủ tịch của một tập đoàn, Dương Nhã Tình cũng cần có cách ứng xử phù hợp với chức vị. Cô ấy điều chỉnh lại cảm xúc, người đứng thẳng, tay đưa ra phía trước và nói:

"Rất vui được gặp cô, Xavia Ella. À không, nếu cô đã về nước rồi thì có thể cho phép tôi gọi cô là... Diệp Châu Anh được không?"