《Vợ nhỏ của tổng tài lạnh lùng》 Chương một. Trích đoạn.
Đêm nay lại định sẵn là một đêm không ngủ.
Thiệu Vi nằm một mình trên chiếc giường lớn lạnh lẽo của phòng ngủ chính, lắng nghe từng bước chân bên ngoài, trong lòng căng thẳng lại mang theo chút mong đợi, hy vọng những bước chân đó có thể dừng lại ở trước cửa.
Nhưng cuối cùng cô vẫn thất vọng.
Cô đếm từng bước chân, những bước đi vững vàng mạnh mẽ không chút do dự lướt qua cửa phòng ngủ chính bước vào phòng sách bên cạnh.
Chỉ cách một bức tường, nhưng khoảng cách đó đã khiến cô và Lệ Thiếu Hành xa xăm như trời với đất.
Cô biết Lệ Thiếu Hành đang trừng phạt cô.
Anh nhốt cô trong căn biệt thự lạnh lẽo này, không cho bất kỳ ai đến gặp cô, cũng không cho cô gặp bất kỳ người thân nào.
Mỗi ngày cô chỉ thấy quản gia nghiêm nghị đến giám sát cô, và những người giúp việc im lặng làm việc, không ai nói chuyện với cô, cũng không ai thể hiện lòng tốt với cô.
Ánh mắt của họ nhìn cô như thể đang lên án cô đã bước vào căn nhà này, chiếm lấy vị trí phu nhân của Lệ tổng.
Một ngày ở đây giống như bị tra tấn.
Kể từ ngày đó, Lệ Thiếu Hành càng rõ ràng tránh né cô, mặc dù ở cùng một mái nhà, nhưng cô hoàn toàn không thể gặp mặt hay nói chuyện với anh, mọi chuyện đều được truyền đạt qua quản gia.
Cô không khỏi cảm thấy buồn bã, ngay cả khi được gọi là vợ của Lệ Thiếu Hành, cô thậm chí còn không bằng một quản gia, số lần Lệ Thiếu Hành gặp gỡ và nói chuyện với quản gia còn nhiều hơn cả cô.
Lệ Thiếu Hành tức giận cô, ghét cô vì không từ thủ đoạn mà lừa gạt hôn nhân, hận cô vì đã vô liêm sỉ mà hạ thuốc và lên giường với anh, cùng với đó, ánh mắt của mọi người nhìn cô cũng mang theo sự khinh miệt, như thể họ ước gì cô không tồn tại.
Nhưng cô cũng là nạn nhân mà, lừa gạt hôn nhân không phải là ý của cô, người hạ thuốc không phải là cô.
Nhưng cô có thể nói sao? Nói tất cả đều là âm mưu của cha mẹ cô, nói rằng em gái mà Lệ Thiếu Hành ban đầu muốn cưới hoàn toàn không muốn lấy anh, cho dù ban đầu cô không biết gì, giờ đây cũng đã trở thành đồng phạm.
Hôm nay, điện thoại của cha mẹ cô liên tục gọi đến, ép hỏi cô tại sao Lệ Thiếu Hành không giao dự án nào đó cho công ty của họ, việc đó liên quan đến hàng chục triệu lợi nhuận.
"Sao mày không bảo nó giao dự án đó cho nhà chúng ta? Chúng mày không phải đã lên giường với nhau sao? Không phải đang trong giai đoạn tình cảm tốt đẹp sao? Tại sao con gái của tao lại vô dụng như vậy? Ngay cả việc dụ dỗ một người đàn ông cũng không biết......"
Giọng nói liên thanh của mẹ cô như những mũi dao đâm sâu vào trái tim cô, làm cô đau đớn không thể nói thành lời.
Cô rất muốn nói, Lệ Thiếu Hành căn bản không thích cô, các người dùng thuốc ép anh ấy lên giường với cô, Lệ Thiếu Hành có thể không biết sao? Trong tình huống đó, Lệ Thiếu Hành không đuổi cô đi, ép cô ly hôn đã là cho Thiệu gia một chút thể diện rồi, các người còn muốn gì nữa?
Nếu như nghĩ có thể nhận được lợi ích từ Lệ Thiếu Hành, tại sao lúc đầu không để Thiệu Yên gả cho anh ấy? Để Thiệu Yên kết hôn với Lệ Thiếu Hành chắc chắn sẽ tốt hơn cô hàng triệu lần! Tại sao Thiệu Yên khóc thì các người lại mềm lòng? Tại sao thà rằng làm chuyện lừa gạt hôn nhân này, cũng không muốn để Thiệu Yên chịu thiệt?
Giờ đây phải đối mặt với tình cảnh như vậy, có biết người chịu thiệt thòi chỉ có cô không?
----------
Đôi lời của SoleilNguyen: Mọe ơi edit chương này ko thể nhịn được cười, thật máu chó 🤣