Phịch, phịch, phịch, phịch, phịch......
Cách ——
Máy chạy bộ dần dần giảm tốc độ, bước chân của Thiệu Vi từ nhanh trở nên chậm lại, cuối cùng trở thành đi bộ nhanh, Thiệu Vi thở dốc điều chỉnh hơi thở, sau vài phút mới xuống khỏi máy chạy bộ.
Dùng khăn lau mồ hôi, cầm lấy bình nước từng ngụm một bổ sung nước, sau đó cầm lấy tạ bắt đầu buổi tập luyện sức nặng hôm nay.
Nếu ở đây có thêm một bao cát thì tốt quá. Thiệu Vi nhìn quanh phòng gym rộng khoảng mười mét vuông, thầm nghĩ.
Nhưng cô cũng biết việc tập luyện không thể vội vàng, thân thể hiện tại khác với thân thể ở kiếp trước, là một cơ thể được nuông chiều, cô chỉ có thể bắt đầu từ những bài tập cơ bản, để cơ thể làm quen trước, sau đó từ từ gia tăng cường độ, cô muốn rèn luyện cơ thể này giống như kiếp trước ít nhất cũng phải mất hai ba năm.
Nhưng...... hiện giờ có cần những thứ của kiếp trước không?
Thiệu Vi dừng tay cầm tạ lại, trong lòng chợt có chút mơ hồ.
Nhưng dù có hữu dụng hay không, việc rèn luyện thể lực trước tiên là điều tốt. Ít nhất lần sau muốn đè bẹp người kia sẽ không cần phải trói chặt, làm như chơi trò play tình thú.
Nghĩ vậy, Thiệu Vi mỉm cười.
Kết thúc 30 phút tập luyện sức nặng, Thiệu Vi vào phòng tắm tắm rửa.
Nơi đây vẫn ở trong căn nhà của Lệ Thiếu Hành, căn hộ rộng khoảng trăm mét vuông này cái gì cần có đều có, bao gồm cả một phòng tập gym được trang bị đầy đủ.
Mỗi ngày đều có người đến để duy trì hiện trạng, bây giờ còn có đầu bếp chuẩn bị ba bữa ăn cho Thiệu Vi.
Thật không biết Thiệu Vi trong sách sao lại cảm thấy đãi ngộ như vậy là hình phạt?
Cốc cốc. Cửa phòng gym bị gõ nhẹ hai lần, dừng lại một chút, cánh cửa được mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest như quản gia đứng ở cửa.
"Phu nhân, bữa trưa đã chuẩn bị xong, bà có muốn dùng bữa ngay bây giờ không?"
"Được." Thiệu Vi để tóc ướt, chỉ quấn một chiếc khăn tắm không chút xấu hổ bước ra từ phòng tắm.
"Khụ." Người đàn ông không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
Đây là quản gia của Lệ Thiếu Hành, phụ trách quản lý căn nhà này và chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho Lệ Thiếu Hành, bây giờ thì là người giám sát cô.
"Hửm?" Thiệu Vi nhướn mày, biết rõ mà vẫn hỏi: "Ông bị cảm à?"
"Không có. Cần tôi giúp bà lấy quần áo không?"
"Không cần, tôi thế này là được." Thiệu Vi đột nhiên tháo khăn tắm ra, làm cho quản gia giật mình, vội vàng quay đi chỗ khác.
"Xin bà hãy quấn khăn tắm lại, tôi đi giúp bà lấy quần áo."
"Tôi đã mặc xong rồi." Thiệu Vi mỉm cười như thể đã thành công trò đùa nghịch của mình.
Quản gia nhìn kỹ lại, dưới khăn tắm của Thiệu Vi là một chiếc quần shorts hoàn chỉnh và chiếc áo nhỏ dễ thương.
Trong mắt quản gia hiện lên vẻ không tán thành, giọng điệu lạnh lùng nói: "Xin bà hãy ăn mặc chỉnh tề trước mặt người khác, từng hành động của bà đều đại diện cho Lệ gia."
Thiệu Vi nheo mắt lại, mang theo một chút khí tức nguy hiểm hỏi: "Còn ông thì sao? Ông thuộc về Lệ gia, hay thuộc về những người đó?"
Quản gia ngẩn ra một chút, nhanh chóng trả lời: "Tôi dĩ nhiên trung thành với Lệ gia."
"Vậy thì tốt rồi." Thiệu Vi buông tay, cười như thường lệ, đơn thuần lại ngây thơ, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của quản gia. "Tôi thay đồ một chút, rồi đi ăn."
Thiệu Vi đi ngang qua quản gia, rời khỏi phòng tập, tiến thẳng vào phòng ngủ chính.
Quản gia lại không tự chủ được cảm thấy nhẹ nhõm, như thể vừa rồi nếu có một câu trả lời sai sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng ngay sau đó, ông lại cảm thấy cảm giác này thật vô lý, rõ ràng Thiệu Vi chỉ là một người phụ nữ bình thường ngoài hai mươi, sao lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm nhỉ?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng quản gia vẫn không khỏi nhìn một cái về phía cánh cửa đóng kín của Thiệu Vi.
Thiệu Vi vào phòng ngủ chính, điểm đáng yêu của Lệ Thiếu Hành là đã nhường toàn bộ phòng ngủ chính cho cô, bản thân thì đi sớm về muộn, ngay cả khi trở về cũng không bước vào phòng ngủ chính, trực tiếp ngủ một đêm ở phòng làm việc rồi lại đi làm, quần áo cần thiết đều nhờ quản gia vào phòng ngủ chính lấy cho.
Nếu thật sự ghét cô, nhà có nhiều phòng như vậy, sao không đuổi cô đi cho xong nhỉ?
Thiệu Vi vừa thay đồ vừa cười, đột nhiên nhớ ra, nhân vật nữ chính trong sách từng phàn nàn Lệ Thiếu Hành và quản gia nói chuyện còn nhiều hơn cả cô, như thể coi cô là người không tồn tại.
Thiệu Vi nhìn quản gia, nghĩ đến đoạn tự trách của nhân vật nữ chính trong sách, không nhịn được mỉm cười. Hiện tại Lệ Thiếu Hành cũng đang làm những việc giống như trong sách, nhưng Thiệu Vi cô không phải là loại phụ nữ chỉ biết chờ đợi sự chú ý, hiện tại chỉ đang chuẩn bị, khi cô chuẩn bị xong, chắc chắn sẽ khiến Lệ Thiếu Hành không chỉ không thể bỏ qua cô, thậm chí còn chủ động leo lên giường cô.
Nghĩ đến Thiệu Vi lại cười vui vẻ.
Hiếm lắm mới gặp được người đẹp, cô nhất định phải tận hưởng cho thật tốt.
Nụ cười trên mặt Thiệu Vi vẫn kéo dài đến khi vào nhà ăn, quản gia bị nụ cười khó hiểu của cô làm cho cảm thấy lạnh lẽo, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ đứng đắn.
Sau khi ăn trưa xong, Thiệu Vi lại quay về phòng nghỉ ngơi, hai ngày gần đây Thiệu Vi thể hiện rất ngoan ngoãn, cuộc sống cũng rất quy củ, hơn nữa cửa lớn của ngôi nhà chỉ có một, quản gia thì làm việc ở nơi có thể nhìn thấy cửa lớn.
Không lâu sau, đầu bếp dọn dẹp phòng bếp ra báo cáo thiết bị xử lý khói trong bếp không biết vì sao bị hỏng, quản gia nhìn vào phòng của Thiệu Vi, rồi cùng với đầu bếp vào phòng bếp kiểm tra tình hình.
Quản gia vừa đi, Thiệu Vi liền lén lút mở cửa phòng, mỉm cười nhìn về phía bếp, thoải mái bước ra ngoài.
Đã đến lúc chủ động tấn công.