17: Rốt cuộc là người như thế nào?
So với việc, Thiệu Vi tuy không xinh đẹp nổi bật như Thiệu Yên, tính cách lại hướng nội và nhút nhát, tuy không phù hợp để trở thành một tổng tài phu nhân, nhưng ít nhất cô cũng có điểm mạnh là an tĩnh và biết thân biết phận.
Như vậy là đủ rồi, bây giờ điều hắn cần chính là một quân cờ yên ổn dễ kiểm soát, có thể làm cho những người họ hàng tham lam của Lệ Thiếu Hành im miệng, tốt nhất là sau ba đến năm năm, Thiệu Vi có thể sinh con, nếu không thì hắn và Lệ Thiếu Hành ít nhất cũng có thể dùng ba đến năm năm này để dọn dẹp những người Lệ gia, đến lúc đó Thiệu Vi sẽ không còn quan trọng, có thể quyết định việc cô đi hay ở bất cứ lúc nào. Lạc Thư Nghiêu nghĩ như vậy.
Nhưng hắn không bàn bạc chuyện này với Lệ Thiếu Hành, vì hắn biết Lệ Thiếu Hành không lạnh lùng như vẻ bề ngoài của anh, Lệ Thiếu Hành chắc chắn sẽ không đồng ý để hắn lợi dụng Thiệu Vi như vậy, mà hắn cũng không muốn để Lệ Thiếu Hành biết những chuyện khó coi này, không muốn để Lệ Thiếu Hành biết Thiệu Yên thực ra nhìn anh như vậy.
Hắn biết Thiệu Yên là mối tình đầu của Lệ Thiếu Hành. Lệ Thiếu Hành từ khi mười tám tuổi đã chăm chỉ tập trung vào công việc, không có thời gian để vui chơi, càng không có thời gian để hẹn hò với phụ nữ, Thiệu Yên là người đầu tiên anh thích, anh bị người phụ nữ hoàn toàn khác biệt với mình, sống đến kiêu hãnh và bướng bỉnh này thu hút sâu sắc.
Dù chỉ là cùng Thiệu Yên đi mua sắm, hoặc đưa đón, hoặc nghe Thiệu Yên nói chuyện trời nam đất bắc, hoặc nghe Thiệu Yên phàn nàn về một số chuyện vặt vãnh, nói về những món đồ mới nhất của các thương hiệu nổi tiếng đẹp như thế nào...... tất cả đều mang lại cho Lệ Thiếu Hành một sức sống khác biệt trong công việc khô khan.
Lạc Thư Nghiêu luôn ở bên Lệ Thiếu Hành, biết những khó khăn mà anh đã trải qua, người khác chỉ nhìn thấy Lệ Thiếu Hành kế thừa gia sản, vẻ vang khi làm tổng tài, nhưng không biết những gian khổ phía sau. Chiếc mặt nạ lạnh lùng của Lệ Thiếu Hành hiện tại đã được hắn và cha hắn áp đặt lên để anh có thể sống sót giữa đám họ hàng ăn thịt người của Lệ gia. Nếu để Lệ Thiếu Hành biết mối tình đầu của anh thực ra chỉ là sự đơn phương tự phụ của mình, Lạc Thư Nghiêu không muốn thấy Lệ Thiếu Hành lại thêm đau khổ, càng trở nên khép kín hơn.
"Vậy nên anh có thể tự ý quyết định cho em sao? Anh có thể hợp tác với Thiệu gia, quyết định em nên cưới ai sao?" Dù cú sốc từ việc Thiệu Yên phản bội rất lớn, nhưng Lệ Thiếu Hành nhận ra thực ra anh tức giận hơn cả là việc Lạc Thư Nghiêu tự ý che giấu chuyện của hắn. "Em không đáng tin cậy sao? Anh có quyền gì để quyết định em nên cưới ai?"
"......" Lạc Thư Nghiêu cắn răng, im lặng một lúc, cuối cùng thấp giọng nói: "Xin lỗi, anh cứ nghĩ đây là vì tốt cho em......"
"Nhưng anh thực sự không tham gia vào kế hoạch của Thiệu gia, khi anh biết được, họ đã âm thầm tiến hành, anh chỉ là...... thuận theo tự nhiên mà thôi." Lạc Thư Nghiêu không nói tiếp, mà xấu hổ cúi đầu, lúc hắn quyết định giả vờ không biết, dù lý do là gì thì cũng đã là một sự phản bội.
"Được, tôi tin anh không có hai lòng, việc này cũng xuất phát từ quyết định sai lầm của cấp trên, nhưng anh vẫn có lỗi vì đã giấu diếm sự thật, phạt anh ba tháng lương, không có ý kiến gì chứ?" Thiệu Vi đột nhiên chen vào, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Lệ Thiếu Hành và Lạc Thư Nghiêu đều cảm thấy sốc.
"Thiệu Vi, cô đây là có ý gì?" Lệ Thiếu Hành nhìn Thiệu Vi đã bắt đầu cởi trói quần áo của Lạc Thư Nghiêu, cảm thấy khó hiểu trước hành động nhiệt tình của cô.
Ban đầu là cô tự ý áp chế thẩm vấn người khác, bây giờ sự thật đã sáng tỏ, Lệ Thiếu Hành vẫn đang tức giận, cô lại tự ý quyết định kết thúc.
Rốt cuộc đang làm gì vậy chứ?
Thiệu Vi đã tháo tay của Lạc Thư Nghiêu, tự mình giúp Lạc Thư Nghiêu mặc lại quần áo, vỗ hai cái lên bộ vest của hắn, rồi mới quay lại nói với Lệ Thiếu Hành: "Lúc đầu tôi chỉ muốn biết hắn tham gia vào vụ hôn nhân lừa đảo đó đến mức nào và nguyên nhân, tôi đã nói tôi không thể chấp nhận những người không đáng tin cậy bên cạnh mình, bây giờ hắn đã thừa nhận lý do, tôi đưa ra hình phạt, vậy chuyện này không phải nên kết thúc rồi sao?"
Lệ Thiếu Hành nhất thời không nói nên lời.
Chuyện đơn giản như vậy sao? Lệ Thiếu Hành nhìn Lạc Thư Nghiêu, hắn rõ ràng cũng có chút lo lắng.
"Vậy, anh nghĩ còn hình phạt nào mới là đủ không?" Thiệu Vi khó hiểu nghiêng đầu nhìn Lệ Thiếu Hành.
Lệ Thiếu Hành đột nhiên phát hiện, Thiệu Vi lại vô tình tiến gần đến anh, khiến anh sợ hãi lùi lại một bước lớn, để che giấu sự hoảng loạn, anh cố tình quát: "Không đúng, từ khi nào đến lượt cô quyết định? Cô có quyền gì mà quyết định hình phạt cho Thư Nghiêu?"
"Anh nghĩ ba tháng là quá ít sao?" Thiệu Vi nhịn cười, đứng yên tại chỗ, không tiến lại gần Lệ Thiếu Hành nữa.
"Đương nhiên......" Lệ Thiếu Hành vội vã chạy về phía bàn làm việc, trái tim đập thình thịch, toàn bộ tâm trí rối bời, không tự giác theo nhịp điệu của Thiệu Vi nói: "Ba tháng quá ít, còn...... còn phải trừ tiền thưởng quý nữa."
"Úi. Vậy thì làm theo lời tổng tài." Thiệu Vi quay đầu, nháy mắt với Lạc Thư Nghiêu.
Lạc Thư Nghiêu hiểu ý, vội vàng gật đầu: "Vâng, Thư Nghiêu đã biết."
Lệ Thiếu Hành lúc này mới phản ứng lại, như vậy có phải là tha thứ cho Lạc Thư Nghiêu không?
Anh ngẩng đầu nhìn Lạc Thư Nghiêu, Lạc Thư Nghiêu cũng đang nhìn anh. Cảm giác gút mắc từ khi kết hôn bỗng nhiên biến mất, Lệ Thiếu Hành có cảm giác như biển rộng trời cao, hình như cứ như vậy cũng không sao.
Vậy Thiệu Vi có phải đã nhìn thấu mâu thuẫn giữa anh và Lạc Thư Nghiêu, đặc biệt đến giúp anh tháo gỡ gút mắc giữa hai người không?
Lệ Thiếu Hành chợt cảm nhận nhìn về phía Thiệu Vi, cô vẫn giữ bộ dạng cười đùa không nghiêm túc, hai tay cho vào túi quần, như thể mọi chuyện đều không có gì, thấy anh nhìn qua, cô nheo mắt lại gửi cho anh một ánh nhìn quyến rũ, khiến Lệ Thiếu Hành vội vàng thu lại ánh mắt, nhịp tim vừa mới bình tĩnh lại đột nhiên rối loạn.
Làm sao có thể? Trong lòng Lệ Thiếu Hành lập tức phủ nhận ý nghĩ vừa rồi. Người phụ nữ như Thiệu Vi sao có thể tốt bụng như vậy?
Nhưng nếu không phải như vậy, thì mục đích của cô sẽ là gì?
Ánh mắt lại một lần nữa quay về phía Thiệu Vi, rõ ràng vừa rồi là một người mạnh mẽ nguy hiểm, giờ lại mang dáng vẻ ngọt ngào vô hại, sự tương phản lớn như vậy, sao có thể xuất hiện trên cùng một người?
Thiệu Vi rốt cuộc là người như thế nào?
18: Giấc mơ kiếp trước
Gió thổi vù vù, mạnh đến mức gần như không thể đứng vững.
Ngẩng đầu lên là ánh nắng chói chang, bóng đen khổng lồ hình cánh quạt lướt nhanh qua trước mắt, không thể che khuất được ánh nắng gay gắt, nhưng lại làm bùng lên cát bụi khắp thành phố.
Giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi giữa lông mày, đọng trên hàng mi, chớp mắt rơi xuống.
Âm thanh thở hổn hển bên tai, đôi chân nặng trĩu gần như không thể bước đi.
Cố gắng tiếp tục. Là mệnh lệnh duy nhất còn lại trong đầu.
"Nhanh lên, đây là đợt cuối cùng......" Giọng nói khàn khàn không giống giọng của chính mình, nhưng cô vẫn nghe thấy mình gào lên.
"Chị Thiệu, mọi người đã lên hết rồi!"
"Được, chúng ta cũng lên trực thăng, nhanh lên!"
"Chị Thiệu, nắm tay em!"
BÙM!
Lộc cộc lộc cộc......
Thành phố này chìm trong biển lửa, tiếng súng như mưa lớn vừa nhanh vừa gấp gáp, dày đặc bao trùm lấy họ.
"Chị Thiệu, xin lỗi......"
Người đó buông tay, để cô lại giữa thành phố.
"Xin lỗi......"
Trực thăng ngày càng bay cao, hình bóng người đó dần trở nên mờ nhạt, giọng nói của cô cũng không thể truyền tới.
Cuối cùng, ngay cả trực thăng cũng trở thành một bóng đen trên bầu trời trong xanh, không còn nhìn thấy rõ.
Ánh nắng trắng chói chang biến thành nhiệt độ bỏng rát, thiêu đốt làn da cô.
Nóng quá......
Đây là ý thức cuối cùng trong giấc mơ.