Tổng Tài Tại Thượng: Kiều Thê Mang Con Bỏ Trốn

Chương 55: Tôi mới là chồng cô ấy mà?




Ngồi trên xe, Tô Anh Thư trầm tư suy nghĩ một lúc sau đó rút điện thoại bấm gọi cho Giang Văn.

Cùng lúc đó ở bên này, Giang Văn đang phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Chu Hứa Văn, trong phòng họp toàn những nhân viên cấp cao của tập đoàn MJ, ai lấy đang né tránh đôi mắt hình viên đạn của Chu Hứa Văn, vào giây phút tình hình trở nên căng thẳng nhất, sắp có người bị lôi ra tử hình thì chuông điện thoại của Giang Văn vang lên.

Ách! Chiếc bút máy trên tay Giang Văn rơi khỏi tay anh ta, lăn trên mặt bàn, gương mặt trợ lý Giang tái nhợt lại.

Không chỉ Giang Văn hoảng sợ mà những người khác cũng dồn ánh mắt kinh hãi về phía anh ta, ai mà không biết Chu tổng khi họp ghét nhất là nhân viên còn bật chuông chuông điện thoại.

Trước đó có một vị trưởng phòng sắp được lên chức chỉ vì trong giờ họp vợ gọi tới mà bị điều tới chi nhanh ở thành phố khác. Giờ đây tới cánh tay đắc lực của Chu tổng cũng dính phải lỗi này, không biết anh sẽ xử lý sao.

Bất ngờ là không giống như dự đoán của mọi người, Chu Hứa Văn không những không nổi giận mà còn thu lại dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống nhân viên của anh, dáng người cao lớn từ từ ngả lưng vào ghế, giọng nói thâm trầm vang lên:

- Tô Anh Thư gọi?

Nghe được lời này tảng đá trong lòng Giang Văn như được gỡ bỏ, sao anh ta lại quên mất là sếp dặn phải mở chuông điện thoại để nếu phu nhân có tìm còn bắt may.

Đúng rồi, ngoài phu nhân của sếp ra thì giờ này làm gì có ai gọi cho anh ta được.

Nước mắt sắp tuôn trào ra bên ngoài của Giang Văn chạy ngược vào trong, anh ta luống cuống mở điện thoại, quả nhiên là số của vị cứu tính, không quá hai giây Giang Văn đã dõng dạc nói:

- Đúng vậy sếp, là số của phu nhân.

Giọng nói của Giang Văn không giấu nổi sự vui mừng. Đa tạ trời phật, suýt nữa là tính mạng của anh ta coi như toang rồi, cũng may người gọi là phu nhân.

Chu Hứa Văn nhíu mày, sau đó lạnh nhạt nói:

- Nghe đi.

Sếp lớn đã có chỉ thị, Giang Văn cũng không dám chậm chễ, vội vàng bấm nghe điện thoại, còn chưa để anh ta kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã cướp lời trước:

- Cậu làm gì mà mãi mới bắt máy vậy Giang Văn? Đừng nói là cậu đang trốn việc đây nhá?

Ôi phu nhân của tôi ơi, trốn tôi trốn việc thế nào được, lá gan này của tôi còn bé lắm đó. Ánh mắt lén lén liếc qua vị sếp lớn đang ngồi nhìn anh ta chằm chằm, trái tim nhỏ bé của Giang Văn run lên từng nhịp, quả nhiên ngồi "Muốn ngồi ở một vị trí không ai ngồi được thì phải chịu những cảm giác không ai chịu được".

Anh ta hạ tông giọng, cố gắng chấn tĩnh bản thân nói:

- Vừa rồi công ty đang họp nên không tiện nghe máy, phu nhân tìm tôi có chuyện gì vậy?

Tô Anh Thư ở phía bên này nghe thấy Giang Văn nói vậy liền nheo mắt nhìn xuống mặt đồng hồ trên tay, nghi hoặc hỏi:

- Đang giờ nghỉ chưa mà cũng họp sao? Dạo này công ty làm ăn thất thoát lắm sao mà sếp cậu bóc lột nhân viên quá vậy.

Khóe môi Giang Văn giật giật, trên đời này chắc chỉ có phu nhân dám nói ra những lời này, anh ta vừa gượng cười vừa nói:

- Gần đây công ty có một vài dự án lớn nên công việc khá nhiều.

- À... Vất vả cho mọi người rồi.

- Phu nhân gọi cho tôi để hỏi về mấy chuyện này thôi sao?

Tô Anh Thư mải nói chuyện mà suýt quên mất chuyện chính, tự nhiên được nhắc nhở liền bừng tỉnh, vội nói:

- Lát nữa tôi chụp cho cậu một địa chỉ, cậu điều tra giúp tôi xem là ai, càng sớm thì càng tốt.

Mặc dù không hiểu ý của cô cho lắm nhưng Giang Văn vẫn nhanh chóng đồng ý, lời của phu nhân giờ trọng lượng không thua kém gì sếp, dù là hái sao anh ta cũng phải cố tìm cho bằng được.

- Phu nhân cứ yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ giải quyết trong hôm nay.

Ngắt điện thoại, Giang Văn lúc này mới chú ý tới cặp mắt vẫn đang nhìn chằm chằm mình, bỗng một cảm giác lạnh buốt sống lưng truyền đến, anh ta nuốt nước bọt ừng ực, nhỏ giọng nói:

- Sếp...

Nhưng còn chưa nói thành câu thì Chu Hứa Văn bên này đã lạnh lùng cắt ngang:

- Giải tán, mấy cô mấy cậu về xem lại ý tưởng cho tôi, nếu vẫn không được thì nộp đơn xin thôi việc luôn đi.

Thánh ân đã bán xuống, đám người có mặt trong phòng họp không hẹn mà cùng cảm tạ cuộc gọi của Tô Anh Thư, sau đó ai nấy đều nhanh nhẹn bốc hơi khỏi phòng họp vài phút.

Lúc này, cả phòng họp rộng lớn chỉ còn lại Giang Văn và Chu Hứa Văn, bầu không khí căng thẳng và lạnh lẽo.

Giang Văn toát mồ hôi hột, làm thư kí riêng của sếp đâu có dễ dàng đâu, lấy hết can đảm anh ta vừa kịp mở miệng lần hai "sếp..." thì Chu Hứa Văn lại đột nhột lệ tiếng:

- Cô ấy gọi cậu có chuyện gì?

Bị sếp chặn họng tới hai gần, Giang Văn tuy uất ức nhưng vẫn phải tỏ ra là mình ổn nói:

- Sếp muốn em điều tra địa chỉ của một người xem là ai.

- Để làm gì?

- Em cũng không có hỏi nên không rõ lắm.

- Sao cậu không hỏi?

- Em... em đâu có dám đâu sếp.

Giang Văn khóc trong lòng, làm sao mà anh ta dám quản rộng vậy, vợ sếp kêu điều tra thì cứ điều tra thôi, anh ta có bị điên đâu mà hỏi thêm nhiều.

Chu Hứa Văn nhìn thẳng vào mắt Giang Văn, hỏi:

- Sao không tìm tôi mà tìm cậu? Tôi mới là chồng cô ấy mà?

Lần này thì Giang Văn thật sự hạn hán lời, không biết nói thêm gì. Ngày trước là sếp kêu phu nhân đừng bao giờ gọi điện cho sếp, có chuyện gì cứ tìm qua anh ta. Bây giờ sếp hỏi vậy có kỳ quá không. Hơn nữa, sếp bận trăm công nghìn việc như vậy, ai dám kêu sếp đi điều tra mấy việc cỏn con này.