Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 522




Chương 523

La Cơ Vị Y cũng thực sự cảm thấy việc này hết sức kỳ quặc, chỉ dựng một bức tượng, bên cạnh bức tượng còn có đèn vĩnh cửu, và ký tự La Mã kỳ lạ được viết lộn xộn giữa các ngọn đèn… Đây trông giống như nơi thờ cúng!

“Cái này… nơi này, Hoắc Anh Tuấn, không phải chú hai của anh đắc tội với ai đó ở đây đó chứ…?” La Cơ Vị Y run rẩy bước đến gần Hoặc Anh Tuấn “Ông chủ, anh có cảm thấy bầu không khí ở đây rất u ám không?”

“Đừng nói về mấy thứ đó nữa”

Hoắc Anh Tuấn suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm hình gửi cho đàn em, đối phương nhanh chóng nhắn tin lại, “Đây là nghi lẽ chúc phúc cổ xưa tại địa phương, họ cho rằng nghỉ lễ này có thể phù hộ cho những người ở trong vòng tròn đó không gặp phải tai hoạ và luôn luôn gặp may mắn”

Thật là nực cười.

Người chết rồi sao còn có thể không gặp tai hoạ chứ?”

Trừ khi… anh ta vẫn còn sống.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Hoắc Anh Tuấn nhắm mắt lại, anh gạt đi hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, trầm giọng nói: “Đi khỏi đây thôi, xoá sạch sẽ hết dấu vết của chúng ta đi”

“Tuân lệnh! Ông chủ, anh đừng đi nhanh như vậy… đợi tôi với!”

Sau khi trở lại phòng khách sạn, Hoắc Anh Tuấn im lặng hồi lâu đối mặt với tất cả được các thông tin đã thu thập được trong ngày hôm nay.

Điều duy nhất có thể chắc chắn lúc này là nhiều năm về trước Hoặc Thừa Vọng đã làm chuyện gì đó ở đây, hơn nửa ông ta còn có một mối quan hệ mất thiết không thể tách rời với thị trấn này.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Hoắc Anh Tuấn đã đưa theo La Cơ Vị Y bắt đầu điều tra những người có khả năng đã từng giao du với Hoặc Thừa Vọng hoặc cùng độ tuổi và từng sống cùng chỗ với ông ta.

Nhưng phản ứng của những người này gần như đều thống nhất với nhau…

Bất luận là hỏi đường, hay là nói về vẻ đẹp và sự thịnh vượng bậc nhất của thị trấn này, những người này đều sẽ cười híp mắt và nói với Hoắc Anh Tuấn vài câu, thế nhưng khi Hoắc Anh Tuấn vòng vò dò hỏi hoặc nói thẳng về cái tên “Hoắc Thừa Vọng”, sắc mặt của những người dân sẽ ngay lập tức thay đổi, thái độ cực kỳ cảnh giác đuổi Hoắc Anh Tuấn đi, còn nói họ chưa bao giờ nghe nói về người này.

Sau bảy lần gặp gỡ người dân, La Cơ Vị Y nhìn danh sách trong tay, khá bực bội nói: “Chỉ còn lại hai người cuối cùng thôi, tổng giám đốc Hoắc, hay là chúng ta…”

“Không cần đâu” Hoắc Anh Tuấn tóm gọn dấu vết, rồi nhìn lên trời và thấp giọng nói: “Chúng ta rời khỏi đây thôi, vừa rồi camera trên tường cứ quay về hướng chúng ta, cậu có nhìn thấy không? Đây đã là lần thứ 3 trong ngày hôm nay rồi. Nếu chúng ta còn ở lại đây, chắc chăn không thể hỏi ra điều gì đâu, còn có thể sẽ gặp nạn nữa”

La Cơ Vị Y trợn tròn hai mắt, cậu ta cũng ngẩng đầu lên xem xét, chỉ thấy ống kính camera giống như một người đang quay lén, khi La Cơ Vị Y đi tới đó, nó cũng xoay theo, rồi tiếp tục hướng về phía đường phố sầm uất.

Tất cả những người trong cả thị trấn này có khả năng ghi nhớ về Hoắc Thừa Vọng đều đã bị chặn họng.

Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn nhếch lên đầy vẻ giễu cợt, anh không thể kéo căng mãi như này được, ngược lại điều này chứng tỏ đối phương sắp xuất đầu lộ diện.

Hai người họ tiếp tục bước về phía trước, họ rời khỏi thị trấn mà không mang theo bất kỳ hành lý nào, tất cả đều để lại hết ở khách sạn.

Trên đường cao tốc, La Cơ Vị Y đột nhiên nói: “Ông chủ, thật ra vẫn còn bạn học năm đó của Hoắc Thừa Vọng, ông ta hiện đang sống ở một thị trấn cách phía tây nơi này 70km, nơi đó chắc hẳn sẽ an toàn hơn một chúng, chúng ta có cần đến đó xem thử không?”

Hoắc Anh Tuấn im lặng cân nhắc một chút, sau đó anh trức tiếp lái xe về phía Tây.