Chương 522
Không sai, dữ liệu và tín hiệu tuyệt đối không bao giờ lừa người.
Những người sống trong thị trấn nhỏ này, dù muốn cách ly với thế giới đến đâu, cũng không thể không gọi điện và không lướt Internet.
Hoắc Anh Tuấn lập tức mở máy tính xách tay lên, tập trung đánh bàn phím, chỉ mất mười phút là xong!
Tất cả cáp quang, trạm phát, tháp tín hiệu bao phủ mảnh đất này đều chiếu trên màn hình máy tính của anh. Tất cả dữ liệu từ khi xây dựng thị trấn nhỏ này đều trong mắt của Hoắc Anh Tuấn. Anh kiên nhãn tìm dữ liệu về quá trình xây dựng ban đầu của thị trấn này 22 năm trước!
Đồng tử của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên co rút lại, năm nay là năm Hoắc Thừa Vọng chết!
Làm sao có thể … Trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Điều này cũng có nghĩa là khi Hoắc Thừa Vọng đến Las ‘Vegas lần đầu tiên cách đây hơn 20 năm, nơi đây quả thực là một thành phố hoang vắng, đủ loại người tụ tập ở đây để sưởi ấm lẫn nhau.
Nhưng đã là tháng thứ hai sau cái chết của Hoắc Thừa Vọng, dường như ở đây có một mỏ vàng từ trên trời rơi xuống, sở hữu của cải từng tấc đất ở đây đủ để con người ta đổi đời.
Trong hai mươi hai năm sau đó, đã có những thay đổi nhanh chóng hàng năm.
Cứ như thể … như thể đất trời đã ban tặng cho những điều may mắn sau khi Hoắc Thừa Vọng qua đời.
Hoắc Anh Tuấn nhíu chặt mày, anh vốn tưởng rằng nơi này rất nguy hiểm, cho nên cố ý mang theo nhiều người và còn lái xe chống đạn, nhưng cho tới nay chỉ gặp phải bí ẩn này đến bí ẩn khác.
Những bí ẩn này càng ngày càng lớn giống như quả cầu tuyết, khiến đầu óc của Hoắc Anh Tuấn gần như không thể xoay chuyển.
Ở nơi này yên tĩnh thanh bình nhưng lại tràn ngập điềm gở và kỳ quái khắp nơi, Hoắc Anh Tuấn bắt đầu nhớ Đường Hoa Nguyệt hơn bao giờ hết.
Anh không thể nhớ bắt đầu từ khi nào, trong thế giới rộng lớn này, chỉ có nơi có Đường Hoa Nguyệt mới khiến Hoắc Anh Tuấn cảm thấy như ở nhà.
Màn đêm buông xuống, Hoắc Anh Tuấn lại lẻn vào lưới an toàn của thị trấn nhỏ này, anh không tìm ra được ai sống ở đây, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp thô sơ và hữu quả nhất ——Mỗi thành phố, bất kể lịch sử dài hay ngắn, sẽ có lịch sử địa phương riêng.
Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng tìm chỗ đặt những kho báu này, hóa ra nó được giấu kín ở một viện bảo tàng nhỏ!
Điều này còn đáng để kiểm tra hơn nữa, Hoắc Anh Tuấn và La Cơ Vị Y, mỗi người mặc đồ đen, đi vào cửa sổ bảo tàng lúc nửa đêm.
Hoắc Anh Tuấn đang nhìn những đồ vật kỷ niệm đặt ở hai bên lối đi với vẻ thiếu hứng thú, liền nghe thấy La Cơ Vị Y kinh hãi hét lên: “Sếp Hoắc!”
Hoắc Anh Tuấn cũng sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một bóng người đen kịt chiếu xiên trên mặt đất trong phòng trưng bày hình tròn cuối hành lang.
Từ góc nhìn của họ, không thể nhìn thấy người đó đang ở đâu, nhưng xét từ cái bóng của người đó, đó hẳn là một người đàn ông vạm vỡi Vẻ mặt của Hoäắc Anh Tuấn lập tức trở nên căng thẳng, tay phải ấn vào sau thắt lưng, hô hấp chậm lại, bước chân nhanh chóng âm thầm lướt về phía trước.
Khoảnh khắc xông vào phòng trưng bày, cái bóng cho thấy hình như người này đang cầm cái gì đó ở trên tay.
Cả không gian yên lặng không có bất kì âm thanh nào khác, Hoắc Anh Tuấn gần như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Cái bóng đó không phải của con người, nhưng nó còn đáng sợ hơn con người – đó là một bức tượng người đàn ông có chiều dài toàn diện, cực kỳ chân thực.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy cả người cứng đờ, tim đập thình thịch, muốn lớn tiếng chửi thề, trên đời này làm sao lại có chuyện quái gở, vớ vẩn như vậy?
Thật là nực cười quá đi!
Tại sao trong bảo tàng tư nhân của thị trấn này lại có một bức tượng giống hệt Hoắc Thừa Vọng?
Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng thở một hơi, sau đó đặt đồ vật trong tay xuống.