Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 368




Chương 369

 

Lần trước đi xem mắt với mẹ ở trong quán cà phê rõ ràng là lần đầu cậu gặp Hoắc Anh Tuấn!

 

Nhưng sự kiện ở trường mầm non và lần trước người dắt em gái sang nhà bên gặp ông ngoại đều là anh lớn!

 

Vậy là đã gặp anh lớn hai lần còn chỉ gặp cậu một lần, cậu không chịu thua đâu!

 

Lần này nói chuyện với Hoắc Anh Tuấn vậy xem như hai anh em cậu hoà nhau rồi!

 

Tròng mắt đen láy xoay tròn, Cận Thành phùng mồm đi sang nhà Hoắc Anh Tuấn.

 

Hoắc Anh Tuấn vui lắm luống cuống tay chân. Cận Thành nhảy qua anh đi qua ngồi xuống bậc tam cấp Hoắc Anh Tuấn mới ngồi mút kẹo mút tự nhiên.

 

“Ấy mặt đất hơi lạnh, con muốn ngồi thì ngồi lên đùi bố đi?” Bé hai nhìn anh và thấy ý kiến đó không tồi. Hoắc Anh Tuấn xấu xa không thương mẹ cậu, vây nên cậu kéo Hoắc Anh Tuấn ngồi xuống rồi ngồi vào lòng Hoắc Anh Tuấn mà không hề khách sáo.

 

Cận Thành không muốn bắt chuyện với Hoắc Anh Tuấn trước. Cậu không có gì để nói, Hoắc Anh Tuấn nói trước: “Ông ngoại con mới bị bác con đón rồi”

 

“À con biết, mẹ bảo với bọn con là nếu muốn gặp ông ngoại, mẹ và bác sẽ đưa bọn con đi.” Trái tim Hoắc Anh Tuấn lại bị giày xéo.

 

Tất cả họ đều biết… Họ mới là người một nhà.

 

Bé hai thấy Hoắc Anh Tuấn không trả lời nên ngoảnh đầu nhìn anh kỳ lạ. Thấy cái mặt buồn bã của anh là mút kẹo chậm hơn: “… Này, chú làm sao thế?”

 

Hoắc Anh Tuấn lấy lại tinh thần: “Không sao, ông ngoại con… rất yêu mẹ và bác con, ông là một người cha tốt. Chắc là ông ngoại con đi rồi sẽ không về nữa”

 

Cận Thành trợn mắt: “Thế chú buồn cái gì? Ông có phải bố chú đâu! Không lẽ chú không có bố à?” Hoắc Anh Tuấn sững người, sao cái thằng nhỏ này lại làm người ta câm nín thế nhỉ?

 

Nhưng nói đúng mà… Bố như Hoắc Trình Viễn có cũng như không có.

 

“Có thể xem là như vậy” Một lúc yên lặng, Hoắc Anh Tuấn cho một câu trả lời lấp lửng.

 

Bé hai chỉ định mỉa mai Hoắc Anh Tuấn theo thói quen chứ không ngờ mình lại chọc đúng nỗi đau của người ra, tự nhiên cậu cũng hơi ngại.

 

Hoá ra Hoắc Anh Tuấn nhớ bố nên mới ngồi một mình đáng thương ngoài cửa… Haizz, Cận Thành thở dài, tự nhiên thấy người lớn cũng mệt mỏi ghê. Buồn không được khóc, vui không được cười hả hê. Tóm lại làm trẻ con vẫn sướng nhất!

 

Bé hai lấy một cái kẹo mút vị sữa bò bảy màu vô cùng to khác ra… Không được, cái này đắt lắm mà cũng cũng rất hiếm, siêu thị dưới chân núi rất hay cháy hàng. Khó lắm hôm nay cậu mới cướp được hai cái, cậu không nỡ cho hết đâu!

 

Nhưng mà khi buồn cần đồ ngọt để an ủi mà! Cận Thành đấu tranh hồi lâu và đã lấy một cái kẹo cam dúm dó ra khỏi túi quần.

 

Cái kẹo này ở đâu ra thế? Mà thôi cậu không nhớ được!

 

Hoắc Anh Tuấn chắc chắn không dám chê đồ cậu cho đâu!

 

Cận Thành chớp mắt, dúi cái kẹo vào tay Hoắc Anh Tuấn nói như ông cụ non: “Ăn đi, ăn là hết buồn!” Hoắc Anh Tuấn bị trôi hồn theo hành động nhỏ bé này thật, anh nhìn thằng bé trong lòng mà bỗng thấy ấm lòng.

 

Đúng là con trai ngoan của nah có khác! Dù cứ trợn mắt lạnh lùng nhưng thật ra vẫn thương anh lắm!