Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 297




Chương 298

Giọng nói của Từ Uyển Nhan càng ngày càng nhỏ, cô ta không hiểu Tân Dương có ý gì, không phải là muốn cứu cô ta ra ngoài sao?

 

Bưng cái bản mặt kiêu ngạo ấy đến cho ai xem chứ? Liệu có phải là vì ngoại hình của cô ta bây giờ quá xấu xí?

 

Cuối cùng, Tân Dương cũng chịu mở miệng, giọng nói của anh ta vẫn êm tai như vậy, nhưng không hiểu sao lại khiến cho Từ Uyển Nhan sợ hãi một cách khó hiểu.

 

“Nói xong chưa?”

 

Tân Dương rút tay ra khỏi tay của Từ Uyến Nhan, sau đó chậm rãi đứng lên.

 

Anh ta giơ tay lên, Từ Uyển Nhan vốn còn đang nghĩ rãng anh ta sẽ nhẹ nhàng xoa mặt mình, nhưng một giây sau, tiếng bạt tai bất ngờ vang lên, trong kinh ngạc, mặt Từ Uyển Nhan đã bị đánh đến sưng tấy.

 

Cô ta đứng im ở tư thế vừa bị tát Tất cả những điều này đều là sự thật.

 

Anh Dương vậy mà lại đánh cô ta?

 

Bầu không khí ngưng trệ một hồi, Từ Uyển Nhan quay đầu lại, trên mặt đỏ bừng rơi đẫm lệ, hoảng sợ kêu lên một tiếng: “Anh Dương…”

 

Tân Dương khinh thường khịt mũi, vỗ võ cánh tay phải vừa mới chạm vào Từ Uyển Nhan, con chim ưng chờ con mồi đã lâu rốt cục cũng đã lộ ra nanh vuốt.

 

Anh ta lắc đầu: “Có lẽ em sẽ thích gọi cái tên cũ của anh hơn.

 

“…Cái gì?” Từ Uyến Nhan vốn đã ngây ngốc hoàn toàn, vô thức hỏi.

 

Tân Dương khẽ thở dài, nở một nụ cười mê hoặc Từ Uyển Nhan như thường ngày, nhưng vẻ mặt anh ta lúc này lại khiến cô ta lạnh đến thấu xương.

 

Anh ta chậm rãi trả lời câu hỏi của Từ Uyển Nhan: “… Đường Hàn Khiết”

 

‘Vừa nghe thấy ba chữ này, hai tròng mắt của Từ Uyển Nhan đột nhiên co rút lại, sắc mặt cô ta ngay lập tức trở nên đỏ bừng, cô ta không thèm quan tâm đến hình tượng của mình, liều mạng lắc đầu lùi về phía sau.

 

“Không…không! Anh ta, sao anh biết cái tên này? Em…anh Dương, anh đã nghe ai nói cái gì? Đừng tin! Bọn họ đều đang lừa gạt anh đấy! Bọn họ vu oan cho em!”

 

Đường Hàn Khiết nhìn dáng vẻ hấp hối giấy dụa của cô ta, chỉ cảm thấy thật nực cười, anh ấy chậm rãi thở ra một hơi, như thể đã nôn ra hết nỗi nhục không thể vạch trần bộ mặt thật của cô ta đeo bám trong lòng suốt bao nhiêu năm qua.

 

Từ Uyển Nhan nhìn thấy dáng vẻ kia của anh ấy, dường như bị đả kích nặng nề rồi nghĩ đến điều gì đó.

 

Những điều trùng hợp xảy ra trong biệt thự trước đó làm cho cô ta sợ hãi, những thói quen nói chuyện và chuyện mờ ám…những thứ kia…không phải trùng hợp sao?