Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 46: Hố bùn nguy hiểm




Quay trở về căn nhà thuê cũ, Cố Y Lạc ngồi sập xuống giường, tâm trạng rối bời, không ngừng suy nghĩ về cái ôm xa khuất giữa Lục Triết Tiêu và Chu Tuyết Sương.

Ánh mắt đờ đẫn, buồn rầu, nhìn xa xa, khoé mi ướt nhoè, thật sự cô kìm không nổi thứ cảm xúc tạp phức này.

Tiếng gọi từ phía cửa, Cảnh Sở Minh dắt tay Bảo Bảo đi vào: “Cô Cố chắc là cô đói rồi phải không? Tôi có mua ít đồ ăn cho hai mẹ con rồi đây.”

Vội vã gạt đi giọt nước mắt ướt nhoè, Cố Y Lạc hơi sụt sịt: “Cảm ơn.”

“Sao thế?”- Cảnh Sở Minh lưỡng lự hỏi.

Cố nở nụ cười trên bờ môi, Cố Y Lạc lắc đầu: “Không có, bụi bay vào mắt thôi.”

Dọn thức ăn lên bàn, mùi hương nồng xông vào từng khoang mũi, nhưng cô lại chẳng hề có chút hứng thú nào cả.

Tiễn Cảnh Sở Minh xong, cô quay về phòng, ngồi thơ thẩn một mình rất lâu, mặc dù đã xa nhưng kỉ niệm vẫn còn đó, thứ khiến cô khó gỡ bỏ nhất có lẽ chính là những ngày vui vẻ của ngày hôm qua.

“Không được, không được, chuyện mình ở bên anh ấy là điều không thế.”- Cô nghĩ.

Cố lấp đầy những kí ức, trải dài đi khoảng trống, có lẽ cô cần thời gian để từ bỏ thói quen hiện tại.

Mặc dù chỉ là thời gian ngắn cạnh nhau nhưng thói quen và kỉ niệm dường như đã in hằn trong suy nghĩ Cố Y Lạc, cô càng cố thay đổi thì càng nhớ rất rõ, càng cố quên đi thì nó lại ồ ạt hiện lên.

Không lẽ cô đã thật sự lún chân quá sâu vào hố bùn này? Hố bùn mà cô biết trước sẽ rất nguy hiểm.

Trong đêm khuya yên tĩnh, tối mịt chỉ còn lại khe khẽ tiếng thở dài đằng đẵng, đầy bất lực.

Phòng ngủ Lục Triết Tiêu vẫn sáng đèn, lặng mình châm điếu thuốc ngồi cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn về xa xa thành phố.

Điếu thuốc tàn bên ly cà phê cạn, lúc ấy tâm trạng của con người chắc là áp lực và mệt mỏi biết bao nhiêu.

Anh thật sự không biết nên làm cách nào để giải thích rõ ràng được với cô, để tiến đến gần cô thêm một lần nữa.

Anh hoàn toàn rũ bỏ đi lớp vỏ lạnh lùng, thay vào đó là vẻ đầy day dứt và đau khổ, cùng sự tuyệt vọng vô cùng tận.

Vốn dĩ cứ tưởng mọi chuyện đang đi đúng hướng hoá ra chỉ cần lạc một nhịp cũng có thể chệch đường quay.

Anh không biết sẽ phải nói như thế nào với Chu Tuyết Sương để cô ấy không bị tổn thương, càng không có cách nào để bào chữa những hiểu nhầm bên phía Cố Y Lạc.

Tình thế anh hiện giờ chẳng khác gì một đám bèo trôi, lênh đênh giữa dòng sông vừa dài vừa rộng, rồi lại mắc kẹt giữa đám bụi rậm bên bờ: thoát ra không được mà ở lại không xong.

Thương trường anh là hổ chiến, tình trường anh là thỏ con.

Đêm tối lờ mờ, làn khói thuốc bay phập phồng trong không gian, đám này lên cao thì có đám khác nhả ra.

Tâm trạng anh hiện tại cũng lơ lửng, chẳng khác đám khói kia là bao.

Mới sáng sớm Lục Minh Trí đã vội vã chạy tới tìm anh hai, vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, liếc về phía bàn đặt bên cửa sổ một đống tàn tro lăn lóc.

“Anh… Sao anh hút nhiều thuốc tới vậy? Có chuyện gì sao?”

Lục Triết Tiêu không nhìn em trai mà hỏi lại ngay: “Em tới có việc gì?”

Lục Minh Trí tỏ vẻ nghiêm trọng: “Bố mẹ gọi anh về nhà, em nghe đâu là bàn về việc cưới vợ cho anh thì phải. Anh định sẽ như nào?”

Đứng dậy khỏi ghế, Lục Triết Tiêu thay đồ: “Về biệt thự chính.”

Lục Minh Trí há hốc miệng: “Anh định làm theo ý mẹ thật sao?”

Không đáp lời mà Lục Triết Tiêu lạnh lùng bước đi, em trai đành im miệng chạy theo phía sau.

Thấy con trai quay về ông bà Lục cười như nông dân được mùa thóc: “Ơn giời, cuối cùng con trai tôi cũng chịu về đây rồi.”

Liếc nhìn tâm trạng không vui của anh hai, Lục Minh Trí đành giải vây: “Con cũng về mà sao mẹ chỉ chào đón mình anh ấy.”

“Rồi sẽ đến lượt con sớm thôi.”

Ý mẹ là sao?

Sẽ tới lượt con cưới vợ theo sắp xếp của mẹ.

Cái này thì thôi, con không cần.

Bà Lục kéo tay Lục Triết Tiêu đi về phòng khách, vừa hớn hở rót trà vừa hỏi: “Con trai con năm nay cũng đã gần ba mươi, có phải nên lấy vợ rồi không?”

Thấy con trai không có bất cứ phản ứng gì bà Lục nói tiếp: “Con thấy Tuyết Sương thế nào? Mẹ thấy con bé cũng được.”

Lục Triết Tiêu vẫn không nói gì, ngồi im bất động như một khúc gỗ, không có lời nào lọt vào tai anh.

“Ái dà… Con nói gì đi chứ! Sao cứ để mình mẹ tự nói tự nghe thế này.”- Bà Lục hơi giận.

Lục Minh Trí bào chữa: “Mẹ à… Dạo này anh ấy thật sự mệt mỏi, mấy chuyện này hay là chúng ta để nói sau đi.”

Cái liếc mắt đáng sợ và quyền lực từ bà Lục khiến con trai thứ im bặt.

Cuối cùng Lục Triết Tiêu đã có chút phản ứng, ngước mắt nhìn lên rồi nói: “Con và Tuyết Sương là chuyện không thể. Con chỉ xem cô ấy như đứa em gái thôi!”

Bà Lục đương nhiên không dễ dàng từ bỏ, kéo từ trong tủ ra xấp ảnh dày, niềm nở nói: “Không sao, mẹ đã chọn lọc cho con mấy cô gái phù hợp với gia thế gia đình mình rồi. Con xem qua đi.”

Ánh mắt không hứng thú Lục Triết Tiêu nhìn mấy bức ảnh trên tay mẹ, giọng nói vẫn lạnh: “Mẹ, chuyện này tạm thời con không muốn nói tới.”

Chỉ đành cất mấy bức ảnh về vị trí cũ, bà Lục hỏi con trai: “Hay là con có thích cô gái nào thì cứ dẫn về đây bố mẹ duyệt cho, nếu được sẽ lập tức cho hai đứa kết hôn.”

Có vẻ như bà Lục đã nóng lòng tìm con dâu lắm rồi, giục liên tục như thế cơ mà.

“Con trai, con trả lời đi.”- Bà Lục nóng ruột vô cùng.

“Sau này có dịp nhất định là con sẽ dẫn về.”- Dứt lời Lục Triết Tiêu đứng dậy rời khỏi, không cái ngoái đầu nhìn lại.

Riêng Lục Minh Trí bị mẹ giữ lại hỏi: “Con mau nói thật cho mẹ biết có phải người anh con thích là cô gái lần trước mẹ gặp ở biệt thự không?”

Vẻ khó xử như muốn cầu xin mẹ buông tha: “Mẹ à… Việc đó anh hay chưa cho phép con không dám nói, dù gì cũng là chuyện riêng của anh ấy. Nhưng mẹ đừng lo nhất định anh ấy sẽ dắt một cô dâu xinh đẹp, tài giỏi, nấu ăn ngon tới gặp mẹ. Vậy nha, con đi trước đây.”

Chỉ chờ cơ hội Lục Minh Trí chuồn còn nhanh hơn chồn.

Ông Lục tuy không tham gia cuộc trò chuyện nhưng đứng ở sau rèm cũng đã nghe thấy hết, thở dài từ trong bước ra: “Cái thằng này không biết nó đang quen loại con gái nào mà lại không dám đưa về ra mắt chứ.”

Bà Lục trấn an tinh thần: “Ông nói cái gì vậy? Chắc chắn đứa con gái lọt vào mắt xanh con trai chúng ta không thể tầm thường được.”

Nhấp ly trà nóng, ông Lục trút ra lo lắng: “Chỉ sợ cô gái đó có vấn đề nó mới không dám dẫn về nhà ra mắt, nếu không sao phải dấu kĩ như vậy.”

Hình như ông Lục nói cũng có lí, bà Lục dần bị thuyết phục.

Quay trở về công ty đầy vẻ mệt mỏi, chán chường, Lục Triết Tiêu ngả đầu sau ghế sô pha thở dài.

Chuyện công việc dù có khó thế nào cũng chưa bao giờ dồn anh vào thế bị động như lúc này.

Cố Y Lạc vừa quay xong, đang ngồi bên góc tường cũ, một chân xếp gọn lên, chân còn lại treo lơ lửng, suy nghĩ mông lung, không để ý.

Từ đâu một Cố Hiểu Đồng lù lù xuất hiện, sao cứ hễ cô gặp chuyện là lại chạm mặt ả ta, ả khoanh hai tay trước ngực, nói đầy vẻ chế giễu: “Sao bị anh đại gia bỏ rơi rồi à? Cũng đúng một dẻ rách như cô người ta chơi chán thì bỏ thôi.”

Đang thừa cơn giận trong người, Cố Y Lạc trừng mắt nói: “Dẻ rách mà tâm hồn phẳng còn hơn kẻ bên ngoài tỏ ra thanh cao mà bên trong lại rách nát, tồi tàn. Cô nghĩ cái dáng vẻ ngây thơ ấy của cô có thể qua mắt được tất cả mọi người sao, sớm muộn gì người ta cũng sẽ biết hết cả thôi.”

“Cô…”- Cố Hiểu Đồng giận giữ.

“Sao? Định làm gì? Cắn tôi à… Tới đây mà cắn đi.”- Vẻ mặt đầy tự tin và kiêu ngạo, không nề hà bất cứ thứ gì của Cố Y Lạc khiến ả ta lùi bước.