Đêm khuya thanh vắng, tiếng mưa lách tách, ánh đèn điện lờ mờ trong nền trời tối tăm.
Ngồi bên ghế sô pha, Cố Y Lạc dựa đầu vào bờ vai săn chắc của Lục Triết Tiêu, hai người họ im lặng một lúc lâu rất lâu.
Sau một thoáng chần chừ, Lục Triết Tiêu đột nhiên hỏi: “Y Lạc, em có trách anh không?”
Cô lắc đầu, những bắp thịt săn chắc trong lồng ngực anh cũng theo đó mà rung lên.
“Sao em lại trách anh được, em lại cảm thấy tự hào vì mẹ đã không cứu nhầm người. Nếu như ngày ấy mẹ bỏ lỡ đi một người vừa đẹp trai vừa tài giỏi, có khả năng giải cứu cả vũ trụ như anh thì mới phải hối tiếc. Hơn nữa, nhờ có mẹ cứu anh bây giờ em mới gặp được một người đàn ông tuyệt vời như này chứ!”
Lời cô nói run run, có lẽ một phần vì xúc động, một phần vì vui mừng.
Ít ra cô biết được mẹ mình không hi sinh một cách oan uổng.
Cứu sống anh, chính là cứu sống một nhân tài, mẹ có thể được xếp vào hạng mục anh hùng. Chí ít cũng là anh hùng trong lòng cô.
Đêm ấy là một đêm rất dài, họ ngồi cạnh nhau, thao thức rất lâu, nói đủ thứ chuyện xưa cũ.
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng họ bắt đầu xuất phát quay trở về thành phố, bởi vì Cố Y Lạc có cảnh quay sớm.
Đang trong lúc vội vã, Cố Y Lạc định bước xuống xe liền bị Lục Triết Tiêu níu tay lại, anh ghé sát tai cô thì thầm: “Đêm qua mất ngủ, sáng sớm lái xe cả quãng đường dài, bây giờ anh mệt lắm! Em truyền cho anh chút năng lượng đi.”
Cố Y Lạc nén lại, dịch người ngồi gọn trên ghế, ngón tay tinh nghịch chạm lên sống mũi anh: “Từ bao giờ mà anh trở nên õng ẹo vậy hả?”
Bất chợt anh ưỡn người ôm chầm lấy cô, giọng nói ra vẻ không nỡ xa: “Từ khi bên em đó, chính em dạy hư anh thì bây giờ phải chiều chuộng chứ!”
Mặt sát mặt, sống mũi chạm nhau, họ từ từ chạm môi, cái chạm môi nhẹ nhàng nhưng đầy phấn khích.
Ánh nắng dịu êm ban mai giọi vào, phe phất niềm hạnh phúc, toả sáng thêm nụ cười ngọt ngào.
“Được rồi… em đi trước đây.”
Phim trường sớm mai ồn ào, tấp nập, tiếng thử máy, thử mic, thử loa, thử giọng, tất cả cuộn lên một không gian hỗn độn.
Nhưng Cố Y Lạc lại thấy yêu quý nơi này…
Nơi mang tới cho cô niềm vui, thoả sức khám phá giới hạn của bản thân.
Cô cũng chẳng biết mình yêu nghiệp diễn từ bao giờ, nhưng chính nghề đã se duyên với cô, nâng bước cô mỗi lúc một trưởng thành, tạo cho cô một sức mạnh vô hình, cho dù khó khăn, trắc trở vẫn không bao giờ chịu lùi bước.
Một mình suy nghĩ rồi tự cười ngốc.
Dante vừa tới, vỗ nhẹ lên vai Cố Y Lạc hỏi: “Nghĩ gì mà ngây người ra thế?”
Cô lắc đầu: “Không có gì, chỉ là không hiểu vì sao mình lại chọn làm diễn viên thôi! Còn anh, sao anh chọn nghề này.”
Dante cười, nụ cười ôn nhu, ánh mắt sáng trong nhìn cô: “Nghề chọn tôi, chứ tôi không chọn nghề.”
“Vậy sao cái hôm anh ngỡ mình mất nghề lại buồn tới thế?”
“Không biết, có thể là do lúc đó tôi trót yêu nghề này mất rồi.”
Bệnh viện vốn đã u ám nay lại càng thêm hiu quạnh, mọi người đều vây kín trước sân, trên tầng cao một cô gái đang mặc bộ đồ bệnh nhân, ngơ ngẩn đứng chông chênh, chỉ cần sẩy chân một cái rơi xuống thì lập tức mất mạng.
Cố Y Lạc vừa tới liền nhận ra người đó chính là Cố Hiểu Đồng vội vã chạy lên tầng thượng.
Khung cảnh hỗn loạn lại càng hỗn loạn thêm.
Giọng ông bà Cố khóc đến thất thanh, không ai dám bước tới gần Cố Hiểu Đồng nửa bước.
Trên tầng cao trống gió, chỉ cần một luồng gió nhẹ đủ để thổi bay tất cả mọi thứ.
Cố Y Lạc quay sang nói Lục Triết Tiêu: “Anh chú ý họ một chút, Cố Hiểu Đồng giao cho em.”
Chân mon men bước gần tới, nhịp tim Cố Y Lạc dâng cao chưa từng có, thi thoảng lại bị ánh mắt Cố Hiểu Đồng làm cho run sợ.
“Hiểu Đồng… Đừng dại dột. Mau xuống đây đi.”
Cô nhìn thấy rất rõ cái run bần bật của Cố Hiểu Đồng, mặt mày tái mét, miệng bặm chặt, muốn nói gì đó nhưng không thốt thành lời.
Cố Y Lạc nín thở, thi thoảng lại nhếch từng bước chân nhẹ, miệng luôn nói mấy lời khiến lí trí Cố Hiểu Đồng sao nhãng để dễ dàng tiếp cận.
“Hiểu Đồng, có chuyện gì từ từ rồi nói, xuống đây trước đi.”
Đôi mắt hoe đỏ Cố Hiểu Đồng liếc nhìn Cố Y Lạc, miệng cười như không cười, giọng nói bị cảm xúc bóp nghẹn: “Có phải chị tới đây để cười nhạo tôi không hả?”
“Không có, ai dám cười em chứ! Dù gì em cũng là em gái chị, sao chị lại cười em được.”
Một cú nhảy ưỡn người, Cố Y Lạc dùng sức vừa đủ kéo Cố Hiểu Đồng xuống, cả hai ngã nhào ra đất, lăn tròn mấy vòng đau đớn.
Thân thể cô râm rỉ cơn đau, vết trầy xước chảy máu, mặt mày hơi nhăn nhó, đôi lông mày cũng nheo lại.
Lần đầu tiên, Cố Thúc Tịnh buông tiếng hỏi thăm tới Cố Y Lạc: “Con không sao chứ!”
Lời nói ấy khiến Cố Y Lạc bất chợt ngưng lại, ánh mắt hoe đỏ rưng rưng lệ, cô liếc sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, hơi nghẹn ngào.
Có lẽ suốt hai mươi mấy năm trong cuộc đời, đây là lần đầu tiên Cố Y Lạc được chính tai mình nghe thấy lời tử tế từ người ba, bao năm qua cô vẫn luôn miệng nói hận ông nhưng thực chất là chờ đợi, đợi tới một ngày ông chịu nhìn nhận cô, chịu thừa nhận cô là con gái ông ấy.
Nếu như hôm nay cô không cứu Cố Hiểu Đồng một mạng liệu rằng ông có chịu mở miệng gọi một chữ “con” hay không?
“Không sao.”- Cô dứt lời, thuận theo sự dìu đỡ của Lục Triết Tiêu mà đứng dậy.
Cố Thúc Tịnh đau đáu quay đầu giõi theo bóng lưng Cố Y Lạc dần khuất.
Bây giờ nghĩ lại, cả đời ông chưa từng làm được việc gì cho con gái, chỉ đem lại khổ đau cho nó.
Vừa bước chân ra khỏi phòng thay băng, Cố Y Lạc dừng bước, chăm chăm nhìn người đàn ông trung niêm trước mặt. Nhất thời cô cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Cố Thúc Tịnh chầm chậm bước tới, khoé mi đỏ ngầu nhìn cô, giọng nói thất thanh: “Ba có thể nói chuyện với con một lát không?”
Nắm chặt đôi tay, Cố Y Lạc gồng mình, cố kìm cảm xúc, cô giữ thái độ điềm tĩnh mà đáp lại: “Nếu như chỉ để nói lời cảm ơn đã cứu Cố Hiểu Đồng thì thôi đi.”
“Không phải, ba muốn nói chuyện của con.”- Cố Thúc Tịnh quay sang Lục Triết Tiêu: “Cậu có thể lánh mặt một lát được không?”
Hành lanh bệnh viện càng về tối càng thưa thớt người qua lại, cơn gió thổi qua cũng đủ khiến người ta lạnh đến sống lưng.
“Có chuyện gì ông nói nhanh đi.”
Cố Thúc Tịnh bị nước mắt làm cho nghẹn ngào, giọng nói trĩu nặng: “Ba đã biết hết sự thật rồi, là ba hiểu nhầm mẹ con, cũng làm nhiều việc có lỗi với con. Ba xin lỗi, thành thực xin lỗi con.”
Cố Y Lạc bị mấy lời đó làm cho nghẹn ứ, liên tục nuốt nước bọt vào trong, giọng cô run run đáp lại: “Bây giờ ông nói mấy lời xin lỗi đó có ích gì nữa. Ông có biết từ ngày ông bỏ mẹ con tôi lại đêm nào bà ấy cũng khóc hay không? Thậm chí một năm liền mẹ phải uống thuốc an thần vì không ngủ được. Cho dù là vậy nhưng mẹ vẫn luôn căn dặn tôi, đừng hận ông, cũng đừng oán trách ai cả, tất cả là do mẹ tự chọn lựa. Sau chừng ấy năm bà ấy nhận được gì? Một lời xin lỗi tử tế từ ông cũng không thể nghe thấy nữa rồi.”