Bữa tối tuy diễn ra trong bộ mặt vui vẻ nhưng đằng sau là một vụ án “ngầm”, ánh mắt ba con Bảo Bảo nhìn người đàn ông Dante kia vẻ không ưa, nhất là khi anh ta nhìn Cố Y Lạc.
Dante vui vẻ hỏi: “Y Lạc, đây là con trai cô sao?”
Cố Y Lạc gật đầu: “Phải, nó là Bảo Bảo.”
Anh ta quơ tay định xoa đầu Bảo Bảo thì thằng bé nhanh mắt tia thấy liền tránh né đi.
“Chỉ có ba mới được xoa đầu con thôi!”
Dante hụt hẫng thu tay, nhếch mép môi khẽ cười ngượng.
Lục Triết Tiêu làm hành động tương tự, Bảo Bảo lại nhìn anh cười niềm nở, chỉ chừng đó đủ để Dante hiểu ai là người ba mà Bảo Bảo nhắc tới.
Bữa ăn kết thúc quá sớm, Lục Triết Tiêu và Dante bắt tay vẫn không ngừng hiềm khích nhau, ánh mắt như muốn thu phục cả thế giới vậy.
Ghé sát bên bờ vai Cố Y Lạc, Lục Minh Trí thì thầm vừa đủ hai người nghe thấy: “Chị dâu, hai người đó sao vậy? Có phải là vì chị không?”
Cố Y Lạc cười nhạt rồi lắc đầu: “Không biết…”
Chắc chắn là có liên quan đến chị dâu, anh hai đâu phải là người dễ bộc lộ trạng thái cảm xúc ra mặt như vậy.
Sức mạnh tình yêu đúng là không đơn giản.
Lục Minh Trí tự nghĩ, tự rùng mình ớn lạnh.
Quay trở về biệt thự, Lục Triết Tiêu quay sang nói với con trai: “Bảo Bảo, con về phòng trước đi. Bố mẹ có điều muốn nói.”
Thằng bé ngoan ngoãn rời đi nhưng cố nén lại nấp bên mép cầu thang lén nghe.
Lục Triết Tiêu ngồi xuống cạnh Cố Y Lạc, ho nhẹ hai tiếng lấy giọng, rồi nói: “Lần sau, nếu như em đi với anh ta phải có người thứ ba đi cùng hoặc là phải gọi cho anh ngay lập tức.”
Cố Y Lạc ngơ ngác nhìn lên, làm ra vẻ vô tội: “Em và anh ấy chỉ là một người bạn cũ. Bọn em đã từng gặp nhau ở Mỹ, chứ không hề có gì cả.”
“Kể cả vậy…”
“Ò…”
Chống tay trên ghế sô pha, Lục Triết Tiêu ưỡn người sát về phía Cố Y Lạc, cúi sát bên tai cô thì thầm: “Anh không muốn có bất cứ người đàn ông nào tiếp cận em cả.” Lời nói vừa dứt anh di chuyển chầm chậm đặt nụ hôn nhẹ lên bờ môi mỏng manh quyến rũ của cô.
“Anh ghen đúng không?”- Cố Y Lạc hỏi lại.
“Anh ghen, đang ghen đó.”- Lục Triết Tiêu cười, nhẹ giọng đáp.
Đôi tay cô ôm lấy cổ anh, thuận thế nhớn người hôn lên môi anh, đáp lại: “Em biết rồi…”
Mặt anh có thể vẫn là băng đá nhưng trái tim anh từ khi gặp em đã tan chảy đi lớp băng tuyết lạnh lẽo ấy, dần lấp đầy hiện trạng máu thịt.
Khi nhìn thấy người mình yêu bên cạnh người khác, trái tim như ngừng bơm máu đi nuôi cơ thể khiến thân thể anh cứng ngắc, chỉ muốn lập tức xông tới mà bóp chết người đó.
Cho dù anh là người kìm nén cảm xúc tốt đến đâu khi nhìn người mình yêu vui vẻ bên cạnh người khác cũng không cách nào giữ được trạng thái bình ổn ấy.
Mấy ngày liên tục ở ngoài phim trường, tranh thủ hai tiếng nghỉ ngơi Cố Y Lạc quay về công ty dự cuộc họp định kì hằng năm.
Cuộc họp kết thúc Chu Tuyết Sương gọi cô: “Y Lạc, chờ lát. Tôi có chuyện muốn nói.”
Hai cô gái đi lên tầng thượng, bám tay vào thành tường, ánh mắt nhìn về xa xa, vẻ nghĩ ngợi.
Một lúc lâu sau, Chu Tuyết Sương lên tiếng hỏi: “Gần đây cô bận lắm sao?”
Cố Y Lạc quay sang mỉm cười đá xóc ngược lại: “Là cô đang quan tâm tôi sao?”
Chu Tuyết Sương cười nhạt, khoanh tay trước ngực, giọng nói kiêu sa: “Cô đừng tưởng bở, chỉ là tôi không muốn anh Tiêu phải lo lắng thôi!”
“Ừm…”- Cố Y Lạc gật đầu.
Lưỡng lự trong chốc lát, Chu Tuyết Sương nói tiếp: “Tôi sắp trở lại Mỹ rồi, sẽ không làm phiền tới hai người nữa. Tôi hi vọng cô sẽ chăm sóc tốt cho anh Tiêu.”
Cố Y Lạc ngạc nhiên, trố mắt nhìn Chu Tuyết Sương trong chốc lát rồi lại quay sang hướng thành phố tấp nập, khẽ thở dài khe khẽ.
“Cô gây chuyện xong rồi định bỏ chạy sao?”
Chu Tuyết Sương bật cười, thoải mái đáp lại:
“Giờ thì tôi biết tại sao anh Tiêu lại thích cô rồi?”
Mỉm cười thân thiện, Cố Y Lạc dành cho Chu Tuyết Sương cái nhìn âu yếm: “Rồi cô cũng sẽ có người hợp với mình thôi! Nhất định.”
Gió xuân phe phất, hơi lành lạnh, thổi tung bay mái tóc phập phồng của hai cô gái.
Họ không nói với nhau câu nào nữa nhưng lòng nhẹ nhõm hẳn.
Có lẽ… chỉ khi con người ta học cách buông bỏ những thứ đáng buông thì sẽ cảm thấy an yên và nhẹ nhàng hơn.
Sau tất cả, theo sự chuyển mình của thời gian rồi sẽ có cái nhìn khác đi cho cuộc đời chính mình. Họ dần phải học cách chấp nhận, đương đầu, bình thản bước qua.
Một đêm xuân rực rỡ, Lục Triết Tiêu đứng bên khung cửa sổ, anh ngắm nhìn thành phố xa xa, đèn đường rực rỡ, hoa lệ. Cuộc sống về đêm cũng tấp nập không khác gì ban ngày cả.
Anh nâng ly cà phê nhấp môi, lan man suy nghĩ tất cả những chuyện đã qua.
Một tiếng gõ cửa khiến anh thoát ra khỏi suy nghĩ hiện tại, Lục Minh Trí cầm trên tay xấp tài liệu, nhìn anh trai bằng vẻ lưỡng lự, đầy lo lắng.
“Anh hai…”
Lục Triết Tiêu quay đầu, giọng điềm tĩnh lạ lùng: “Minh Trí… sao thế?”
Lục Minh Trí run run đặt xấp giấy trên tay xuống bàn, giọng nói hơi lạc đi: “Đây là tất cả tài liệu mà anh bảo em điều tra về giấc mơ kì lạ ấy. Địa điểm lần trước anh nói đích thực rất giống những gì anh miêu tả.”
Sáng sớm, Lục Triết Tiêu quay về quê cũ từ lúc sương còn chưa tan hết.
Anh liếc nhìn xung quanh, cảnh vật tuy không hoàn toàn giống như trong giấc mơ của anh nhưng nó thật sự khiến anh cảm giác quen thuộc đến lạ lùng.
Nhắm mắt, cố gắng bắt ép bản thân nhớ ra điều gì đó nhưng quả thực anh chẳng có chút kí ức gì cả.
Lục Triết Tiêu lặng lẽ ngồi bên đường ray tàu lâu rất lâu, quên khuấy đi thời gian.
Thấm thoát màn đêm đã buông xuống, anh vẫn không một chút phản ứng lại, ánh mắt sụp xuống, lơ đãng, đờ đẫn nhìn mặt đất mùn vàng nhàn nhạt.
Bóng tối phủ kín, Lục Triết Tiêu bước chân dậy định rời đi, tiếng loa xe lửa từ xa réo lên từng hồi như thúc giục, nó thu hút đôi mắt anh, ánh đèn xa xa dần rõ, nó chiếu vào anh, khiến thần trí anh bỗng chốc hoảng loạn.
“Không, đừng, đừng…”
Đầu đau như búa bổ, Lục Triết Tiêu ngã xuống mặt đất, anh mơ hồ nhìn thấy một thứ ánh sáng mờ nhạt, bên tai văng vẳng tiếng khóc của một cô bé, cái đâm bất ngờ vào một người phụ nữ mặc đầm trắng tinh, máu me loang lổ chảy xuống, nhuốm màu đỏ rực cả con đường ray xe lửa.
Cảm giác này… chính là nó đã xuất hiện trong giấc mơ của anh bao nhiêu năm qua.
Chẳng lẽ tất cả những gì trong giấc mơ đều là thật…
Tiếng còi xe lửa vẫn rú, rú lớn, vang lên chấn động cả không gian yên tĩnh.
Ánh đèn nhoè đi đôi mắt phập phồng sợ hãi của Lục Triết Tiêu, bất ngờ anh nhìn thấy rất rõ, cái chết của người phụ nữ kia, và cả cô gái đang khóc ấy.
Anh đã nhớ ra… nhớ ra tất cả… mọi thứ như mới xảy ra ngày hôm qua.