Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 37: 37: Cái Giá Phải Trả Cho Người Dám Đánh Chủ Ý Lên Hàn Bách




Hàn Bách không ngờ Tôn Mặc Thiên lại có mặt ở đây, liền tiến lên hỏi anh: "Sao anh lại tới đây?"

"Không yên tâm để em ở đây nên anh tới" Tôn Mặc Thiên nắm lấy tay Hàn Bách dịu dàng nói, sau đó ánh mắt sắc lạnh quét qua người đàn ông đang ngồi trên ghế: "Ông nhắc lại lời nói ban nãy của bản thân"

"Ha hoá ra là một cặp à? Cô Hàn còn trẻ đẹp lại tài giỏi như vậy hà cớ lại đi theo một tên nhãi như vậy?" Vũ Tuấn Lai khinh bỉ liếc Tôn Mặc Thiên.



Hiển nhiên nhân vật nhỏ bé như ông ta không biết đến Tôn Mặc Thiên là đúng rồi.



Tần Minh đứng bên cạnh khẽ toát mồ hôi hột, người đàn ông này không muốn sống nữa hay sao? Dám ăn nói như vậy trước mặt Tôn tổng.



Chậc chậc hắn chết chắc rồi.



"Xem ra Vũ tổng đây là người vô học" Tôn Mặc Thiên lạnh lùng nói.



"Mày nói ai vô học hả? Có biết tao là ai không?" Vũ Tuấn Lai bị nói là vô học liền nổi giận quát lớn.



"..." Ông không nghe thấy Tôn tổng chúng ta gọi ông là Vũ tổng sao? Điếc hả? Cỡ như ông không đáng để Tôn tổng để vào mí mắt.





Tần Minh khẽ than, thầm chửi trong lòng.



Thấy Tôn Mặc Thiên không nói gì, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo ấy, sau lưng ông ta không khỏi có một tầng mồ hôi mỏng, mẹ nó cái khí thế này làm sao mà thằng nhãi này có được, cố gắng giữ bình tĩnh cho bản thân rồi Vũ Tuấn Lai lên tiếng mỉa mai: "Cô Hàn đi theo tên này không có tương lai đâu, theo tôi tôi sẽ coi như vụ này chưa từng sảy ra, cũng sẽ nâng đỡ công ty của cô Hàn"



"Với hạng người như ông thì có vứt đi cũng không ai thèm đâu, còn nữa ông là người đã có vợ con làm ra những việc như thế này không thấy hổ thẹn với họ hay sao? Vợ ông mà biết thì ông còn có mặt mũi đối mặt với bà ấy?" Hàn Bách cảm nhận sát khí của người đàn ông bên cạnh như sắp bùng nổ bèn cười lạnh nói.



"Con mụ vô dụng ấy có biết thì cũng chỉ dám im lặng mà thôi, cô ngoan ngoãn phục vụ tôi tôi sẽ...ặc..." Vũ Tuấn Lai còn chưa nói hết câu đã bị một bàn tay lạnh lẽo tóm chặt cổ ông ta.



"Ông chán sống rồi à?" Tôn Mặc Thiên lạnh lẽo nói, lời nói đơn giản nhưng khiến đối phương ngạt thở, ánh mắt sắc lạnh nhìn ông ta như nhìn một đống rác khô, anh chỉ cần dùng lực một chút liền có thể đưa ông ta sang thế giới bên kia.



"...ặc...mày...bỏ tao ra..." Mặt Vũ Tuấn Lai đỏ bừng lên vì thiếu oxi, gân xanh trên trán nổi hết lên, từng hột mồ hôi lặng lẽ chảy xuống.




Thằng nhãi này ăn gì mà khoẻ thế.



"Thiên, đừng gây án mạng" Hàn Bách thấy Vũ Tuấn Lai sắp không thở được nữa liền ôm lấy tay Tôn Mặc Thiên ngăn anh lại.



"Cắt lưỡi ông ta" Tôn Mặc Thiên lạnh lùng buông lỏng tay nói với vệ sĩ phía sau rồi ôm lấy Hàn Bách rời khỏi.



Trên đường đi ra Tôn Mặc Thiên vẫn trầm mặc lạnh lùng như hồi nãy, chỉ có điều trong mắt đã bớt sát khí lại, Hàn Bách chỉ biết im lặng để anh ôm rời khỏi, vừa lên xe Hàn Bách nói: "Thiên, bình tĩnh lại một chút, đừng tức giận như vậy, lời của kẻ hạ nhân không đáng để ý"

"Xin lỗi, anh vẫn đang bực" Tôn Mặc Thiên lạnh lùng nói.



Dám mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi, chê mình sống lâu quá rồi đúng không?

"..." Hàn Bách im lặng không nói gì đột nhiên nhoài người ra hôn một cái lên môi Tôn Mặc Thiên.




"Như vậy đã thoải mái hơn chưa?"

Tôn Mặc Thiên dừng động tác khởi động xe, quay người giữ lấy đầu Hàn Bách tách hàm răng cô ra rồi độc chiếm khoang miệng Hàn Bách, cánh tay di chuyển dần xuống thân thể cô.





Dây dưa mãi đến khi cảm nhận Hàn Bách không thở được nữa mới lấy tay đẩy Tôn Mặc Thiên ra nói: "Đừng nháo, đang ở trên xe"

Tôn Mặc Thiên bị đẩy thì hừ nhẹ nói: "Tiểu yêu tinh, tạm tha cho em"

"Vâng vâng cảm ơn Tôn đại nhân" Hàn Bách cười nói đưa tay sửa soạn lại quần áo.



Hai người về đến Bạch Liên Vạn Thự liền ăn ý người trước kẻ sau đi tắm sau đó ôm nhau ngủ tới sáng.



Hôm sau Hàn Bách tới công ty từ sớm, đang điều chỉnh lại kế hoạch thì Diệp Tử Kì tiến vào cười nói: "Thủ đoạn của ai kia nhà cậu thật ghê gớm"

"Có chuyện gì vậy?" Hàn Bách không hiểu hỏi.



"Chuyện của Vũ Hợp đó, đừng nói là cậu không biết nha" Diệp Tử Kì ngồi xuống đối diện Hàn Bách nói.



"Chuyện gì cơ?" Hàn Bách nhíu mày, hôm qua trở về cô cũng không để ý chuyện gì xảy ra, chỉ biết Vũ Tuấn Lai bị cắt lưỡi.



"Bên ngoài nói rằng Vũ Tuấn Lai bị cắt lưỡi hiện tại đang cấp cứu tại bệnh viện, Vũ Hợp thì bị lỗ nặng, gánh nợ lớn, trực tiếp phá sản, vợ thì đòi ly hôn, ai đó nhà cậu chơi lớn nha" Diệp Tử Kì hưng phấn đem mọi chuyện biết được nói ra.




"Cậu nói thật chứ?" Hàn Bách bất ngờ, cô không nghĩ Tôn Mặc Thiên lại làm tới mức đó, thủ đoạn như vậy...chậc chậc...quá nguy hiểm.



Chỉ một lời nói mà khiến con người ta thê thảm.





"Đương nhiên rồi"

"Chuyện bản vẽ sao rồi?" Hàn Bách nhớ tới công việc bèn hỏi.



"Đương nhiên là thành công rồi, mới uy hiếp chút ít đã thành công" Diệp Tử Kì tự tin kể.



"Vậy được" Hàn Bách thở nhẹ nói.



Sau khi Diệp Tử Kì đi rồi, Hàn Bách lấy điện thoại ra nhắn cho Tôn Mặc Thiên "Anh yêu à cảm ơn anh nhiều lắm nhaa" kèm theo đó là một icon moa moa.



Bên kia Tôn Mặc Thiên đang trao đổi với đối tác thì nhận được tin nhắn lướt qua liền thấy là cô bèn ra hiệu đối phương tạm dừng rồi mở ra xem, khi xem xong đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tâm trạng nháy mắt đã trở về mùa xuân.



Cảnh tượng này khiến cho đối tác bên cạnh không khỏi ngẩn người, chuyện quái gì đang sảy ra vậy? Tôn Mặc Thiên cười?

Tần Minh bên cạnh khẽ đồng cảm, tâm trạng của bọn họ anh đã từng trải qua rồi, riết cũng quen nên thấy rất bình thường, từ khi Tôn tổng có người yêu thì cảm giác căng thẳng trong công việc của bọn họ giảm đi không ít dường như thái độ anh dễ dàng hơn..