Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 33: 33: Lời Cảnh Cáo




Sáng hôm sau Hàn Bách theo đúng hẹn đến Trung tâm thương mại Hà Thành, vừa vào đã thấy Hồ Nhã Tịnh ngồi ở sảnh đợi.



Hai người cứ như vậy đi dạo quanh khu Trung tâm thương mại mất gần một tiếng.



Trong khi đang ngồi nghỉ tại một phòng cafe riêng tại đó Hàn Bách nói: "Hẳn là hôm nay cô hẹn tôi chắc không chỉ để dạo phố thôi?"

"A, đương nhiên là tôi hẹn cô để dạo phố rồi nha" Đáy mắt Hồ Nhã Tịnh khẽ gợn nhưng lại được đè xuống ngay.



"Phải không?" Hàn Bách nhướng mày hỏi lại.



"Đương nhiên rồi" Hồ Nhã Tịnh vui vẻ đáp lại.



"Vậy cảm ơn vì ngày hôm nay nhé, tôi còn có việc, mạo phạm xin về trước" Hàn Bách nói xong có ý muốn đứng lên đi về, thầm nghĩ mình có phải đã hiểu lầm người ta rồi không.





"Đợi đã.." Hồ Nhã Tịnh lên tiếng.



"Còn chuyện gì nữa sao?"

"Rời xa Thiên đi, tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn, chỉ cần cô chịu rời xa anh ấy" Hồ Nhã Tịnh nhìn chằm chằm Hàn Bách nói.





"Ồ tại sao tôi phải nghe cô?" Vừa rồi còn nghĩ trách nhầm cô ta hoá ra là thật, chẳng có ý tốt đẹp gì cả.



"Vì bên cạnh anh ấy chỉ có tôi là người thích hợp nhất"

"Cô đang kể chuyện cười cho tôi sao?" Hàn Bách cười khẩy nói.



"Cô...cô đừng có cố gắng làm gì hai người sẽ không có tương lai đâu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ được gả vào nhà họ Tôn mà thôi, Thiên chỉ là chơi đùa cô thôi, tôi đang giúp cho không bị tổn thương, sớm rút lui đi" Hồ Nhã Tịnh liếc Hàn Bách một cái.



"Cô có thể biết chúng tôi sẽ chia tay sao?" Sắc mặt Hàn Bách dần trở nên sắc lạnh.



"Đương nhiên, không ai có thể hiểu Thiên như tôi cả, anh ấy không yêu cô đâu, nếu như không có cô tôi và Thiên đã sớm là một cặp rồi" Hồ Nhã Tịnh dùng ánh mắt đương nhiên là thế nhìn Hàn Bách chắc nịch nói.



"Vậy cứ cho là lời cô nói đúng đi a, thì tôi vẫn là người ở cạnh anh ý hiện tại à không còn cả tương lai nữa nha" Hàn Bách cười nhưng nụ cười ấy không hề có thiện chí.



"Cô đừng ngoan cố tốt nhất là nên ngoan ngoãn chia tay anh ấy đi, nếu không đừng trách tôi không có tình người"

"Vậy cô cứ không có tình người đi" Hàn Bách dùng bộ dạng trêu đùa đã thành công chọc tức Hồ Nhã Tịnh.



"Đúng là mạnh miệng, hôm nay tôi chỉ nói nhẹ nhàng với cô thôi, còn lần sau thì tôi không chắc" Hồ Nhã Tịnh nói xong tức giận rời đi, người đàn bà đáng ghét dám chọc tức tôi.





Nhìn bóng hình Hồ Nhã Tịnh tức giận rời đi khiến tâm tình Hàn Bách tốt hơn, hoá ra mục đích hẹn cô ra là để cảnh cáo sao, cô nghĩ là tôi sợ chắc, còn nói hai người mới là một cặp sao? cười chết tôi mất, đúng là tốn thời gian mà.



Cũng chẳng có gì làm Hàn Bách liền tới công ty một chuyến, vừa tới đã gặp Lộ Khiết, cô bé vui vẻ tiến lên nói: "Đại tỷ sao chị lại đến đây, không phải chị nói hôm nay sẽ nghỉ sao?"

"Ừ vốn định nghỉ hết buổi sáng nhưng công việc giải quyết sớm hơn dự định nên chị tới"

"Đúng rồi chị Nghiên Dương đã hoàn thành tập thiết kế đầu tiên, em đã để trên bàn làm việc rồi chị có thể lên kiểm tra" Lộ Khiết thấy cô tới lập tức báo cáo công việc.



"Ừ" Hàn Bách nói xong liền đi thẳng lên văn phòng.



Làm nội thất không chỉ đơn giản là cho sản xuất sản phẩm từ bản vẽ mà còn là vấn đề lớn liên quan trực tiếp đến nghệ thuật và thẩm mĩ, trên hết vẫn là dựa vào yêu cầu của khách hàng, đáp ứng mọi nhu cầu về sự cân bằng, sự hài hòa, bao gồm cả quy luật về nhịp điệu, điểm nhấn.




Cô đã gửi bản thiết kế cho tổ sản xuất để làm đồ trưng bày.



Ngoài ra còn phải đào tạo nhân viên chuyên môn để tư vấn nhu cầu cho khách hàng.



Hàn Bách gọi Lộ Khiết vào yêu cầu cô bé giao bản thiết kế cho tổ sản xuất, chỉ cần sản xuất 3 bản chia ra, cô sẽ trưng bày mỗi trụ sở một bản.



Về phần thiết kế ban đầu Hàn Bách xem không hiểu lắm cô vốn không biết về chuyên ngành này, nhưng xem kĩ lại nhiều lần cảm thấy cũng ổn nên phê duyệt, về cô nhất định phải tìm thầy học thêm về nội thất mới được, chứ với tình hình này khó mà quản lý công ty.





Buổi tối sau khi ăn cơm xong Hàn Bách liền tiến vào phòng làm việc của Tôn Mặc Thiên mượn máy tính của anh để tìm thêm tư liệu về lớp học nội thất, đang chăm chú tìm kiếm không hề nhận ra Tôn Mặc Thiên đã đứng bên cạnh từ lúc nào, vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải một bầu ngực rắn chắc: "Anh vào từ khi nào vậy?"

"Anh ở đây đã lâu rồi" Tôn Mặc Thiên đưa tay vuốt ve khuân mặt của Hàn Bách nói.



"Anh yêu, em muốn nhờ anh một việc" Hàn Bách im lặng chăm chú nhìn Tôn Mặc Thiên.



Nội tâm Tôn Mặc Thiên chợt nổ tung vì câu nói kia của Hàn Bách, anh sững lại vài giây rồi cúi người kề sát mặt cô hỏi: "Em gọi anh là gì cơ?"

"Anh...anh yêu" Hàn Bách hơi hoảng vì anh đột nhiên áp sát như vậy, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, tim Hàn Bách đập dồn dập.



Ngay khi Hàn Bách vừa nói ra hai từ kia, Tôn Mặc Thiên bỗng vui mừng khôn xiết, lập tức cúi xuống hôn Hàn Bách...!

...!

- *DO ÍT TT QUÁ NÊN MÌNH SẼ NGỪNG RA CHAP TẠM THỜI NHA.