Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 30: 30: Về Tôn Gia




Ăn xong Hàn Bách quay về phòng nghỉ ngơi, bận bịu cả nửa ngày, đầu cô bây giờ rất đau chỉ muốn đi ngủ một giấc.



Vừa nằm xuống cái cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Hàn Bách ngủ không lâu thì có một hơi thở quen thuộc phả vào mặt, cô khẽ nhíu mày mở mắt ra thấy gương mặt quen thuộc của Tôn Mặc Thiên đập vào mắt, thấy anh nằm xuống cạnh mình liền trở thân lăn vào lòng anh nhắm mắt tiếp tục ngủ.



Thấy hành động này của Hàn Bách, Tôn Mặc Thiên vui vẻ cười rồi ôm lấy thân thể nhỏ bé vào lòng, nâng mặt cô lên, phủ lên đôi môi hồng hào của cô.



Hàn Bách đang ngủ bị anh quấy nhiễu nhưng vẫn vòng tay ôm lấy anh đón nhận, hai người cứ như vậy, mãi cho đến khi Hàn Bách không thở nổi nữa trừng mắt nhìn Tôn Mặc Thiên thì anh mới buông ra.



Sau vài giây hít thở Hàn Bách hỏi anh: "Anh về khi nào vậy?"

"Anh vừa về" Tôn Mặc Thiên vẫn giữ nguyên ánh mắt đắm đuối nhìn cô.



"Giờ là mấy giờ rồi?" Hàn Bách nói xong định ngồi dậy với điện thoại xem đồng hồ, nhưng vừa mới ngóc đầu dậy đã bị anh dí xuống, kéo vào ngực, định đẩy anh ra lại nghe thấy anh nói: "Giờ mới 4 giờ"

"Đã 4 giờ rồi sao, phải dậy thôi" Hàn Bách nghĩ mình mới ngủ một chút mà đã 4 giờ rồi.



Nói xong đẩy anh ra muốn xuống giường nhưng lại lần nữa bị anh ôm lấy ấn xuống.



Khẽ lắc cánh tay đặt trên bụng mình nói: "Dậy thôi"

"Để anh ôm em một chút" Tôn Mặc Thiên không mở mắt ra mà cứ ôm Hàn Bách như vậy rồi thả lỏng chìm vào giấc ngủ.





"..." Đang định đẩy anh ra nhưng thấy anh nhắm mắt thở đều nên thôi.



Mãi đến hơn 6 giờ hai người mới có thể thu dọn về nhà chính.



Trên đường về Hàn Bách hỏi: "Bà nội có sở thích và tính cách như thế nào vậy anh? Em nên tặng gì cho bà đây?"



"Em tặng gì bà cũng sẽ thích"

"Dẻo miệng, em đang hỏi thật đấy" Hàn Bách huých anh một cái.



"Anh đang nói thật mà, nếu là em tặng gì bà cũng sẽ thích thôi" Bị huých nhưng Tôn Mặc Thiên lại tỏ ra rất vui vẻ.



"Làm sao anh có thể biết? Em còn chưa gặp bà lần nào"

"Em yên tâm đi bà cũng giống như mẹ thôi" Tôn Mặc Thiên một tay lái xe tay còn lại nằm lấy tay cô.



Hàn Bách nhìn Tôn Mặc Thiên chăm chú, người ta nói không sai mà, đàn ông đẹp trai nhất là khi tập trung làm việc cả khi lái xe, cực kì có sức hút, Thiên nhà cô đẹp trai chết mất.



Đột nhiên nghĩ đến gì đó cô bỗng hỏi anh: "Anh vẫn còn trẻ như vậy mà họ đã muốn anh lập gia đình sao?"

"Họ đã có ý định đó từ ba năm trước rồi"

"Sao lại vậy?" Hàn Bách khó hiểu hỏi, thường thì độ tuổi đó vẫn là độ tuổi ăn chơi làm sao lại nghĩ chuyện lập gia đình sớm vậy.



"Cũng bởi họ thấy những người tầm tuổi anh họ ít nhiều cũng có vài người phụ nữ, con anh thì không, chỉ chuyên chú vào công việc, họ nghĩ anh bận quá nên muốn tìm vợ giúp anh, liên tiếp nhét phụ nữ cho anh" Tôn Mặc Thiên từ tốn giải thích.



"Hả? Vậy anh..?" Họ liên tục nhét phụ nữ vậy không phải anh đã...!

"Khi đó anh nhìn thấy phụ nữ là thấy phiền, họ mang tới người nào anh liền đuổi người đó đi, có lúc họ còn nghĩ anh là...!khụ khụ" Nói đến đó Tôn Mặc Thiên thật sự không muốn nói ra hai chữ "đồng tính" kia.



"Nghĩ anh là gì?" Hàn Bách vẫn chưa hiểu anh đang ám chỉ cái gì.



"Nghi ngờ anh không có hứng thú với phụ nữ mà...!thôi bỏ đi vậy" Tôn Mặc Thiên thật sự không thể thốt ra nổi.



"Họ nghi anh gay???" Hàn Bách nghiêng đầu hỏi anh.




"..." Lúc này mặt anh đen như đáy nồi.



"Phụt...haha, làm gì có gia đình nào như nhà anh lại đi nghi con mình gay" Hàn Bách ôm bụng cười lớn.





"..." Biểu cảm lúc này của anh chắc hẳn mọi người cùng hiểu rồi, thật sự bất lực!!! Phải xem lại nữa trừng trị cô thế nào.



Không lâu sau hai người đã có mặt tại nhà chính của Tôn gia, đó là một căn biệt thự vừa có chút cổ kính lại mang nét hiện đại với tone chủ đạo là màu trắng, ở đây rất rộng, có một đài phun nước ở chính giữa, bên trái là sân vườn trồng đi loại hoa cỏ, bên phải là hồ bơi và khu ăn uống ngày cạnh.



Vừa xuống xe đã thấy quản gia và vài người giúp việc đứng đón bọn họ.



"Thiếu gia, tiểu thư mừng Hai người trở về" Quản gia cung kính khom người, rồi làm động tác mới nói: "Mời mọi người vào trong, lão phu nhân đang đợi"

Anh gật đầu một cái rồi dắt tay Hàn Bách đi vào nhà.



Vào đó có thấy ngoài Tôn lão phu nhân và ba mẹ Tôn Mặc Thiên ra thì còn có 3 người nữa, trong đó Hàn Bách nhận ra cô một người là có gái trẻ tuổi đang ngồi cạnh Tôn lão phu nhân chính là có gái được gọi là "Thanh mai trúc mã" với người đàn ông của cô tên Hồ Nhã Tịnh.




Còn hai người con lại thì theo như suy đoán của Hàn Bách thì họ chắc là ba mẹ của Hồ Nhã Tịnh.



"Bà nội, ba mẹ chúng con mới về" Tôn Mặc Thiên lên tiếng chào.



Hàn Bách cũng theo anh chào hỏi mọi người.



Tất cả đồng loạt quay ra khi nghe thấy tiếng của hai người họ.




Lý Cẩm Nhạc đứng lên đi ra nói: "Hai đứa về rồi à, mau lại đây".



Hai người theo Lý Cẩm Nhạc lại chỗ mọi người.





"Thằng nhóc thối này, bao lâu rồi mới chịu về thăm bà già này" Tôn lão thái hậm hực nhìn Tôn Mặc Thiên trách móc.



"Bà nội, là con sai" Tôn Mặc Thiên biết bà chỉ trách đùa liền cúi đầu nhận sai.



"Bà à, anh Thiên anh ấy bận bịu công việc quá nên chắc không thể về thường xuyên được đâu ạ" Người lên tiếng là Hồ Nhã Tịnh.



"Nó thì bận cái gì chứ chẳng qua là không muốn tới thăm bà già này thôi" Tôn lão thái liếc mắt khinh bị nhìn Tôn Mặc Thiên.



"Nào có nội, oan cho con quá"

Tôn lão thái hừ một tiếng rồi quay xang Hàn Bách: "Bé con, cháu là Hàn Bách sao?"

"Vâng ạ, con chào bà" Hàn Bách lễ phép cúi đầu chào.



"Ôi chao khách sáo như vậy làm gì mau qua đây với ta nào" Tôn lão thái vẫy vẫy tay với Hàn Bách.



"Hai đứa đừng đứng đó nữa mau qua đây ngồi đi" Tôn Lâm cũng lên tiếng.



Hai người nhanh chóng được kéo đến ngồi cạnh Tôn lão thái..