Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 22: 22: Bất Ngờ Dọn Về




Tề Y Nhi ngồi đối diện thấy Hàn Bách cầm điện thoại cười tủm tỉm nghi ngờ hỏi: "Nhắn tin với ai mà em vui thế?"

"Dạ là bạn em" Nghe thế cô ngẩng lên từ màn hình điện thoại trả lời.



"Chỉ là bạn bình thường thôi sao?" Tề Y Nhi quan sát biểu cảm của Hàn Bách nãy giờ, đoán ra ba bốn phần rồi nhưng vẫn muốn hỏi.



"Đúng...đúng ạ"

"Em chắc chứ?" Tề Y Nhi chống tay lên cằm, ánh mắt sâu xa nhìn Hàn Bách cười nói.



"..." Hàn Bách tịt ngôn không nói được gì mất mấy giây, đang định chối tiếp thì thấy ánh mắt kiên trì của Y Nhi nê đành phủ nhận: "Được rồi không giấu chị được, là bạn trai em"

"Thật hả? Hai đứa quen nhau từ khi nào? Tên gì? Nhà ở đâu?" Tề Y Nhi mắt sáng lên nhìn cô.



"...Là thật, anh ấy là Tôn Mặc Thiên, nhà ở khu Bạch Liên Vạn Thự, bọn em quen nhau từ lúc em vẫn còn bên Mỹ" Hàn Bách từ từ nói cho Tề Y Nhi nghe.



"Tôn Mặc Thiên..." Nghe cái tên này có chút quen quen, Tề Y Nhi nhẩm lại cái tên này, nhưng cũng không để ý lắm chỉ gật đầu cười, có người bên cạnh sẽ giúp con bé vui vẻ hơn.





Lát sau Hàn Bách ăn xong gọi một xuất cơm đem về, nói với Tề Y Nhi một tiếng rồi nhắn tin cho anh là mình sắp đến.



Vừa lái xe đến cửa công ty cô đã thấy trợ lý Tần của đứng sẵn ở đó, cô cũng đã rừng gặp qua người này vài lần là trợ lý cấp cao duy nhất bên cạnh anh.



Nhờ có trợ lý Tần mà Hàn Bách lên thẳng văn phòng của anh một cách dễ dàng, lúc đi có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào người khiến cô có chút không thoải mái.



Trợ lý Tần mở cửa văn phòng cho Hàn Bách đi vào rồi đóng cửa đi về phòng làm việc.



Vào trong cô thấy anh đang ngồi ở bàn vi tính ánh mắt nhìn thẳng vào cô cười, Hàn Bách hơi ngây người sau đó đi lại bộ sofa ở đối diện bàn làm việc đặt cơm lên nói: "Anh lại ăn cơm đi, ăn xong rồi làm tiếp" Vừa nói vừa mở hộp cơm ra.



"Ừ" Tôn Mặc Thiên nói rồi tiến lại chỗ Hàn Bách ngồi xuống cạnh cô.



Hàn Bách lấy đũa gắp thức ăn đưa đến trước mặt Tôn Mặc Thiên nói: "Anh ăn thử đi"

Tôn Mặc Thiên há miệng ra ăn, thấy anh ăn Hàn Bách hỏi: "Sao, có ngon không?"

"Ừm ngon lắm"

"Vậy anh mau ăn đi" Hàn Bách đưa đũa cho Tôn Mặc Thiên.



"Em đút cho anh" Tôn Mặc Thiên không nhận lấy đũa mà nhìn cô nói.



"Hả..?" Gì vậy? Sao lại kêu cô đút?

"Em đút cho anh" Tôn Mặc Thiên lặp lại một lần nữa.



"Anh...!được rồi, há miệng" Hàn Bách đang tính nói anh tự đi mà ăn nhưng nghĩ thế nào lại quyết định đút cho anh.




Cuối cùng cũng ăn xong Tôn Mặc Thiên gọi người vào dọn rồi tự nhiên ôm lấy Hàn Bách.





"Sao vậy?" Tự nhiên thấy anh ôm cô hơi ngạc nhiên hỏi.



"Không sao" Tôn Mặc Thiên ghé đầu vào cổ cô thì thầm.



Vài phút sau anh lại nói: "Tiểu Bách...em dọn về ở với anh đi"

"Dạ...như vậy không hay lắm đâu" Dọn về với anh ư? Cô cũng muốn nhưng hai người cũng mới yêu thôi như vậy không thích hợp lắm.



"Có gì mà không thích hợp, anh muốn thấy em mỗi ngày"


"Như vậy có nhanh lắm không?" Dù sao hai người cũng chỉ mới bên nhau được gần 3 tháng.



"Không nhanh"

"Ừm, vậy để em về nói với ông nội một tiếng" Nếu ông đồng ý thì cô sẽ chuyển đi.



"Ừ"

- -----------


Khi về Hàn gia, Hàn Bách vào nhà thấy ông đang ngồi đánh cờ với bác cả(bố Y Nhi), bèn tiến lại ngồi cạnh ông chào: "Ông nội, bác"

"Về rồi đấy à" Ông Hàn ngẩng lên nhìn cô rồi lại cúi xuống đánh cờ tiếp.





Bác cả chỉ cười rồi gật đầu.



"Vâng, ông ơi lát nữa con có chuyện muốn nói với ông"

"Được được" Ông Hàn vẫn tập trung đánh cờ.



"Vậy ông với bác chơi đi con lên phòng trước" Hàn Bách nói rồi đứng lên đi về phòng.



Ông Hàn chỉ xua xua tay.



Đêm muộn tại phòng Hàn Võ, Hàn Bách nói chuyện mình muốn chuyển ra riêng ở, bạn đầu ông Hàn không đồng ý vì không có ai chăm sóc nếu ở riêng, sau đó Hàn Bách nói là mình ở với bạn trai cái người trong bữa tiệc mừng thọ của ông nên mãi ông mới đồng ý.



Sau hôm mừng thọ đó ông đã đi điều tra kĩ về người tên Tôn Mặc Thiên này, mọi thứ đều ổn, lại còn chưa có mối tình nào.



Sau khi được ông nội đồng ý Hàn Bách gọi điện cho Tôn Mặc Thiên, anh nói sáng mai sẽ qua đón cô..