"Một người nữa? Là ai?"
Đình Hạo Nguyên hơi nhíu lại hai hàng mày kiếm đen dày, chỉ trong một thời gian còn chưa tới 30 phút mà anh đã phải đi qua hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác do chính những người thân mình ban tặng.
"Dạ cô chú ơi, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ!"
Lúc này, từ trong bếp một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, trên người vẫn còn là chiếc tạp dề bước ra. Giọng nói trong trẻo của cô đã thu hút ánh mắt của Đình Hạo Nguyên, và khi được gặp anh phía cô gái ấy cũng đã thoáng chút bất ngờ.
Hai ánh mắt giao nhau, một bên là mắt phượng lạnh lùng, bên còn lại là cái nhìn ấm áp đầy tình cảm dành cho người đàn ông đối diện.
Sau vài giây để nhận ra nhau, Đình Hạo Nguyên là người dời tầm mắt đi trước.
"Con xem đó là ai? Có phải là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ với con hay không?"
Lý Mạn Ngôn không giấu nổi nét mặt vui mừng, bà bước tới chỗ cô gái vẫn còn dè dặt đứng đó, nhẹ nhàng nắm tay dẫn đến chỗ của Đình Hạo Nguyên để cô ngồi xuống cạnh anh.
Bầu không khí đột nhiên lắng xuống, ai nấy đều im lặng nhường lại không gian trò chuyện đôi trai gái.
Vài giây lẳng lặng trôi qua, cô gái bẽn lẽn nhìn người đàn ông bên cạnh mình, sau đó thanh âm dịu dàng khẽ vang lên:
"Hạo Nguyên, anh vẫn còn nhớ em chứ?"
Câu hỏi của cô gái đã kết thúc từ lâu nhưng phía nam nhân ấy vẫn chẳng chút hồi âm, ngược lại anh còn di chuyển sang một vị trí khác cách xa cô gái.
Anh nhìn qua mẹ mình, điềm đạm lên tiếng:
"Mẹ giới thiệu đi."
Thoáng chốc tất cả mọi người đều trở nên lúng túng trước màn ứng xử của Đình Hạo Nguyên, đặc biệt là phía cô gái đã không thể che đi nét mặt có phần e ngại làm Lý Mạn Ngôn nhất thời bối rối, bà đi sang ngồi bên cạnh cô gái, nắm tay cô rồi mới nhẹ giọng cất lời an ủi.
"Chắc là lâu quá không gặp nên tiểu Nguyên tạm thời vẫn chưa nhớ ra con thôi, để cô nhắc là nó nhớ ra ngay á mà."
Nói xong bà liền nhìn qua Đình Hạo Nguyên nghiêm túc tiếp lời:
"Đây là Trác Lâm, con gái của bác Trác Hải Luân, bạn thân của ba con. Con bé từ nhỏ đã rất thân thiết với con mà con không nhớ thật à?"
"Nếu con nhớ không lầm thì giữa con và cô ấy chỉ gặp qua một vài lần. Sau đó thì cô ấy qua Mỹ, chắc cũng gần 10 năm rồi không gặp. Một người chỉ giao tiếp có vài lần thì sao con nhớ được."
Đình Hạo Nguyên tỏ rõ thái độ lạnh nhạt trước mặt tất cả mọi người vì anh thừa biết lý do mẹ anh đưa cô gái này cùng quay về là gì.
"Cái thằng này, con có cần ăn nói thẳng thừng tới vậy không? Không sợ Trác Lâm nó buồn à, lớn từng này tuổi rồi mà vẫn không biết cách nói chuyện với phụ nữ hay sao?"
"Mẹ nói đúng rồi đó anh hai, anh hơi quá lời rồi đó..."
Đình Mẫn Giao cũng khẽ giọng đồng tình với Lý Mạn Ngôn.
Lúc này Trác Lâm mới lên tiếng để xua đi bầu không khí ngột ngạt.
"Không sao không sao, Hạo Nguyên chỉ nói đúng sự thật thôi mà, dù gì cũng lâu rồi không gặp, anh ấy không nhớ ra con cũng là lẽ thường tình, mọi người đừng vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà làm mất hòa khí."
Trác Lâm nhìn Đình Mẫn Giao rồi nhìn sang Lý Mạn Ngôn, cô cười tươi vui vẻ như không hề nghĩ ngợi gì rồi nói tiếp:
"Bữa tối con nấu xong rồi, mọi người dùng bữa thôi ạ, kẻo thức ăn nguội mất ngon."
"Mọi người cứ ăn trước, con lên phòng tắm cái đã. Lát nữa sẽ ăn sau."
Mọi người còn chưa kịp nói gì thì Đình Hạo Nguyên đã bỏ lại một câu lạnh nhạt rồi đi thẳng lên lầu trước những gương mặt ngỡ ngàng xen lẫn bất lực, chỉ có Trác Lâm là đượm buồn hơn hẳn.
- ---------------
Cùng lúc này tại một thị trấn nhỏ, trong ngôi nhà đơn sơ có một gia đình cũng đang quây quần bên mâm cơm ấm cúng.
Suốt cả năm dài đằng đẵng, Bội San mới được về thăm nhà một lần, thế nên Lưu Bình hay là Hà Tuyết đều vô cùng vui mừng.
"Tiểu San, con ăn nhiều thêm đi. Phải ăn thì mới có sức khỏe."
Trên bàn ăn chỉ toàn những món đạm bạc nhưng cứ hết Hà Tuyết rồi tới Lưu Bình, họ lần lượt gắp hết món này đến món kia cho Bội San đến nổi đầy ắp cả một chén, phần của Bội Sam bên cạnh cũng không khác là bao.
"Ba mẹ cũng ăn đi, đừng gắp mãi cho con. Con đâu phải là người ngoài đâu mà sợ con khách sáo chứ."
Bội San cũng gắp lại cho mẹ mình một miếng thịt, gắp cho ba một miếng cá, cô nhìn hai người thân trân quý nhất của mình mỉm cười ôn nhu.
"Không phải ba mẹ xem con như người ngoài mà là muốn chăm sóc cho con và bảo bảo nhiều hơn một chút, con gái lấy chồng rồi đâu có được sung sướng như lúc ở với ba mẹ."
Khi Hà Tuyết nói ra những lời sau cùng thì âm giọng lại chợt nghẹn ngào, xúc động. Khiến tâm trạng của Bội San bỗng chốc nặng nề.
"Đang vui bà lại nhắc đến chuyện này làm gì, tiểu San nó có chồng cũng được ăn uống đầy đủ chứ có thiếu thốn gì đâu mà bà lo, mau ăn đi kìa. Tiểu San, con đừng để ý đến mẹ con làm gì, bà ấy hở chút là xúc động như trẻ con á mà, ăn cơm đi con."
Lưu Bình lên tiếng xua đi bầu không khí nặng nề, bữa ăn lại tiếp tục diễn ra nhưng tâm trạng của mỗi người đều không còn được vui vẻ như lúc đầu nữa.
"Ba mẹ... thật ra con..."
Thái độ bất thường của Bội San khiến Hà Tuyết và Lưu Bình chợt lo âu, cả hai đều buông đũa xuống, lo lắng nhìn cô...
"Tiểu San, có chuyện gì vậy con? Có phải ở Tô gia, bọn họ ức hiếp con không?"
Hà Tuyết hai mắt đỏ hoe nhìn đứa con gái duy nhất của mình, thật ra hôm nay khi thấy một mình cô và Bội Sam quay về thì trong lòng bà đã cảm giác được có chuyện gì đó không hay giữa cô và Tô Tử Anh nhưng bà lại không dám hỏi vì sợ Bội San không được thoải mái, lúc này thấy cô thế này thì bà lại càng lo hơn.
Bội Sam vốn đã rất hiểu chuyện nên lúc này hoàn toàn hiểu rõ vấn đề đang xảy ra là gì, cô bé giương ánh mắt long lanh nhìn sang mẹ mình, khẽ chạm vào bàn tay ấm áp ấy như âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Nhận được sự khuyến khích và động viên của con gái, Bội San cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Cô mỉm cười với bé con rồi mới quay qua đối diện với ba mẹ mình, nhẹ giọng cất lời: . Đam Mỹ Sắc
"Thật ra... hôn nhân của con chẳng trọn vẹn được bao lâu cả. Sau khi kết hôn một tuần thì tụi con đã ly dị. Hiện giờ tiểu Sam đang sống cùng với con, cuộc sống mới của hai mẹ con rất ổn nên ba mẹ cứ yên tâm nha!"
Lưu Bình và Hà Tuyết đều bất ngờ trước những gì Bội San vừa nói, nhưng rất nhanh sau đó họ đã có thể đón nhận chuyện ấy một cách dễ dàng.
"Không sao, sống chung không hợp thì chia tay, giải thoát cho nhau cũng tốt. Ba mẹ chỉ mong con và tiểu Sam vui vẻ, bình an là được rồi."
"Ba con nói đúng rồi đó, có thể buông bỏ những thứ khiến bản thân mình mệt mỏi là một chuyện tốt. Trên đời này còn rất nhiều đàn ông, con gái của ba mẹ xinh đẹp thế này còn sợ không tìm được người mới phù hợp hơn sao."
Hà Tuyết vui vẻ nói xong thì gắp cho Bội San một miếng cá sau đó lại tiếp lời.
"Được rồi, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại. Mau ăn cơm thôi, thức ăn nguội hết rồi đây này."
Cứ thế cả gia đình lại vui vẻ dùng cơm, một bữa ăn ấm áp mà ai ai cũng hằng mong ước.
Riêng với Bội San thì hôm nay nỗi lòng đè nặng trong cô cuối cùng cũng được trút xuống.
Trên đời này còn gì hạnh phúc bằng khi có những người thân luôn yêu thương, thông cảm và thấu hiểu mình đâu chứ!!!