Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh!

Chương 61: 61: Vì Em Xứng Đáng




"Hạo Nguyên, anh khóc sao?"

Lúc Bội San quay mặt lại thì vô tình nhìn thấy Đình Hạo Nguyên lấy tay lau lau trên mí mắt nên cô liền hốt hoảng chạy về phía anh, dùng hai tay áp vào hai gò má và thẳng thắn nâng khuôn mặt tuấn tú ấy lên.

Bắt gặp mi mắt của Đình Hạo Nguyên ươn ướt còn đỏ nữa, cứ như vừa rơi nước mắt làm Bội San càng thêm căng thẳng, giọng cô run run mà cất lên câu hỏi:

"Sao anh lại khóc? Em đã nói gì sai hở?"

Đình Hạo Nguyên nhìn gương mặt bối rối của cô gái mà ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó, sau vài giây không biết anh đã nghĩ ra được chuyện gì mà liền thay đổi biểu cảm chỉ trong một cái chớp mắt.

Vừa rồi còn ngây ra như đang không hiểu chuyện gì thoáng chốc liền biến thành nét mặt buồn bã, ánh mắt chợt lạnh nhạt đi vài phần.

Sau đó anh vẫn lẳng lặng không nói gì mà nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay mềm mại đang giữ yên trên gò má mình, hờ hững buông xuống.

"Em từ chối tình cảm của tôi rồi thì còn quan tâm tới tôi làm gì."

Lần này lại tới lượt Bội San đần mặt ra, cô nhíu mày suy nghĩ những gì người đàn ông kia vừa nói...

Cái gì mà tôi với em? Đang yên đang lành tự nhiên Đình Hạo Nguyên lại xưng hô lạnh nhạt như thế... Còn cái gì mà từ chối tình cảm? Cô đã nói từ chối anh khi nào? Sao cô lại không biết không nghe thấy mà tên đại ma đầu kia lại nói như thế?

Có nghĩ thế nào thì Bội San vẫn không thể nghĩ ra là bản thân đã nói gì sai mà lại khiến Đình Hạo Nguyên không vui, còn tỏ thái độ hờn dỗi với cô... Càng nghĩ lại càng rối nên cô liền thẳng thắn hỏi lại cho rõ ràng.

"Hạo Nguyên, anh nói gì vậy? Em từ chối tình cảm của anh khi nào?"

Đình Hạo Nguyên ngay lập tức quay mặt lại nhìn Bội San với nét mặt đang chịu nhiều ấm ức, anh cầm chiếc nhẫn lên giơ thẳng đến trước mặt cô rồi hậm hực đáp trả:

"Em trả cho anh."

"Em đã suy nghĩ kỹ."

"Em không hối hận."

Anh lập lại đúng ba câu đầu tiên lúc Bội San bước vào đã nói thì lúc này cô mới hiểu ra vấn đề.

Hóa ra là anh đã hiểu lầm nên mới có trạng thái bất ổn như thế, lần đầu tiên thấy "núi băng" Đình Hạo Nguyên giận dỗi, ấm ức khiến Bội San không thể nhịn cười.

Thấy người phụ nữ "đáng ghét" kia không ngừng che miệng cười tủm tỉm làm tâm tình của Đình Hạo Nguyên càng thêm tệ, anh đặt chiếc nhẫn xuống bàn, quay trở lại làm việc, quyết định không quan tâm tới cô gái vô tâm vô tình kia nữa.

Biết mình đã đi hơi quá trớn nên cô liền ngưng cười, biểu cảm tinh nghịch nhanh chóng chuyển sang nét nghiêm túc.

"Hmm..."

Cô khẽ hắng giọng để lấy lại tâm tình bình ổn sau trận cười vui vẻ, sau đó động thái tiếp theo là âm thầm lặng lẽ chui vào lòng người đàn ông đang hờn dỗi kia, dịu dàng "vuốt lông" cho chú mèo hoang đang trong cơn phẫn nộ.

"Có phải anh hiểu lầm ý của em rồi không?"

"Tiểu San San, từ khi nào mà em biết đùa giỡn vậy? Nhưng anh không muốn đùa với em những chuyện thế này."

Có vẻ như Đình Hạo Nguyên vẫn chưa hạ hỏa trong người xuống, anh gắt gao đặt tay lên vòng eo thon thả của cô gái, thẳng tay nhấc cô đứng dậy, sau đó anh né qua một bên. Mắt phượng lại tập trung vào bản kế hoạch trên bàn nhưng thật ra thì trong lòng anh đã loạn thành một đống hỗn độn.

Thua keo này ta bày keo khác, Bội San đã quyết định Đình Hạo Nguyên sẽ là tình yêu tiếp theo trong đời mình rồi thì cô nhất định không bỏ lỡ, huống chi anh chỉ đang hiểu lầm ý của cô muốn truyền đạt mà thôi nên càng không thể từ bỏ như thế được.

Nghĩ là làm, ngay sau đó Bội San lại tiến tới. Lần này cô không vòng vo giải thích nữa mà đi thẳng vào việc chính.

Cô mạnh dạn đóng bản kế hoạch anh đang xem lại và rồi một lần nữa lại yên vị trên cặp đùi săn chắc, hai tay bắt đầu vòng qua cổ người đàn ông, giây tiếp theo là bờ môi non mềm thẳng tiến tới áp đảo đôi môi ngọt ngào phía đối diện.

Đầu tiên cô gái nhấp từng cái nhẹ nhàng trên cánh môi của người đàn ông, sau đó mới hòa quyện vào bờ môi quyến rũ ấy, bắt đầu dùng lưỡi tấn công khoang miệng một cách thành thạo.

Đây đã là lần thứ hai Bội San chủ động tấn công Đình Hạo Nguyên, hai nụ hôn hai kiểu cách hoàn toàn khác nhau. Đây là lợi ích khi yêu một người phụ nữ từng trải sao?

Cả hai cùng nhau trải qua một nụ hôn nồng nhiệt, trước khi rời khỏi khuông miệng đầy mật ngọt kia Bội San không quên tinh nghịch cắn nhẹ vào môi anh một cái, khiến Đình Hạo Nguyên phấn khích đến tê dại.

Sau khi hai đôi môi tách ra, Bội San nghiêng đầu nhìn nam nhân đối diện khẽ mỉm cười.

"Nụ hôn thay cho lời giải thích. Đâu có ai đi chủ động cưỡng hôn một người mà mình không có tình cảm đâu chứ."

Đình Hạo Nguyên dùng ánh mắt sâu sắc nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ, môi mỏng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười tuyệt mỹ. Anh lại lần nữa đặt tay lên eo Bội San, nhưng lần này là kéo thân hình mảnh khảnh ấy áp sát vào cơ thể cường tráng của mình.

Khoảng cách giữa hai khuôn mặt giờ đây chỉ còn cách nhau khoảng chừng hai cen-ti-met nữa thôi là môi lại chạm môi.

"Vậy tại sao lại trả nhẫn? Em chê nó không đủ đẹp?"

Thanh âm trầm ấm của người thanh niên khẽ khàng vang lên, đến cả hơi thở ngạt ngào hương thơm của anh, Bội San cũng cảm nhận được rõ ràng.

Cô cong môi mỉm cười trước, sau đó là dùng ngón trỏ đặt lên môi Đình Hạo Nguyên rồi đẩy khuôn mặt tuấn dật ấy ra xa.

"Chính vì nó quá đẹp, không chỉ vậy mà nó còn quá đắt tiền nên em mới phải trả lại cho anh."

Nói xong những lời ấy, Bội San chuyển tầm mắt nhìn ra hướng cửa sổ rồi mới tiếp lời:

"Đối với em tình yêu xây dựng từ sự gắn kết, cảm thông và chia sẻ quan trọng nhất là mức độ hiểu nhau chứ không phải độ dày của ví, độ to của kim cương càng không phải vì địa vị của ai đó mà bất chấp đến gần để tiếp cận."

Giờ đây Đình Hạo Nguyên mới tỏ tường mọi chuyện, tảng đá đè nặng trong lòng, nỗi buồn trong anh đã có thể trút xuống. Anh cong môi mỉm cười mãn nguyện, sau đó với lấy chiếc nhẫn trên bàn, tay còn lại thì nâng bàn tay mềm mại của cô gái lên, chậm rãi đeo chiếc nhẫn lấp lánh ấy vào ngón tay ở giữa.

Khi chiếc nhẫn đã vào đúng vị trí, anh dịu dàng đặt lên mu bàn tay trắng mịn một nụ hôn ngọt ngào thể hiện sự trân quý vô hạn.

Đôi mắt phượng lại hiện lên những tia ấm áp, dạt dào tình cảm dành trọn cho người phụ nữ, anh nâng tay đeo nhẫn của cô lên cao một chút để cô có thể nhìn thấy rồi ôn nhu cất lời.

"Nó đắt, vì em xứng đáng!"

Nói xong, anh bắt đầu tiến tới khuôn mặt kiều diễm, trao cho người con gái cao quý ấy một nụ hôn ngọt ngào, tất cả tình yêu chân thành của anh

đều đặt hết vào nụ hôn nồng nhiệt này!!!