Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3042




Chương 3042

Cô ngồi bên cạnh giường nắm chặt lấy tay của anh, mũi đỏ ửng lên.

“Thành Trung…Hôm nay, em đã làm sai rồi, em khiến tất cả mọi người đều lo lắng cho mình. Nhưng mà em thật sự không hề nghĩ tới cái chết, em còn phải chờ anh tỉnh lại, chờ ngày cả nhà chúng †a được đoàn tụ. Em…hôm nay em cũng nói rất nhiều câu làm tổn thương người khác, em biết tất cả những việc này đều là ngoài ý muốn, không thể trách Kỷ Nguyệt Trâm, cũng không thể trách ai được. Nhưng mà…nhưng mà em lại không thể khống chế được lại nói ra những lời như thế, Kỷ Nguyệt Trâm không về cùng, chắc chắn là cô ấy đang giận em”

“Làm thế nào bây giờ? Em phải làm gì bây giờ? Nếu như có anh, chắc chắn anh sẽ nói cho em biết em phải làm gì, em sẽ không hoang mang thế này. Anh luôn góp ý cho em, bây giờ…bây giờ trong đầu em thật sự là trống rỗng, không có gì cả…”

Cố Thành Trung vẫn như cũ, yên lặng nằm ở trên giường.

Âm thanh duy nhất đáp lại cô là tiếng dụng cụ kêu “tít tít”.

Cô biết, Cố Thành Trung không thể trả lời mình, nhưng cô vẫn luôn hy vọng.

Nhưng mà sau khi nói ra những suy nghĩ ở trong lòng, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô thay quần áo, để tránh cho vết thương bị dính nước nên đeo thêm một đôi găng tay bằng nhựa dẻo, sau đó gọi mọi người cùng nhau dọn dẹp vệ sinh, khử trùng.

Rèm cửa ở cả tầng trên và tầng dưới được kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào làm cho cả căn nhà tràn ngập ánh sáng ấm áp.

Cô thở dài một hơi, thời gian gần đây mọi người đều nghĩ cô bị ốm, không thể làm việc là bởi vì biểu hiện của cô thật sự đã làm cho người ta thất vọng.

Chỉ cần cô lấy lại tinh thần, lo cho gia đình này, như thế bọn họ mới có tin rằng cô có thể chăm sóc tốt cho Thành Trung, cũng có thể nuôi dạy con cái thật tốt.

Thoáng cái đã đến giữa trưa, mồ hôi chảy ra ướt đâm hết áo cô, nhưng như vậy lại khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Bọn trẻ cũng giúp cô làm những việc mà chúng có thể làm được.

Xong xuôi, cô tắm rửa thay quần áo.

Cô ngồi thật lâu trên giường nhìn số điện thoại của Kỷ Nguyệt Trâm, lưỡng lự không biết có nên gọi hay không.

Cuối cùng cô vấn lấy hết dũng khí gọi đi.

Lần thứ nhất không có ai nghe máy.

Lần thứ hai điện thoại trực tiếp bị người ta tắt đi.

Cô mặt dày gọi cuộc thứ ba, cuối cùng thì cũng có người nghe máy.

Người ở đầu dây bên kia không nói gì, cô đành lên tiếng trước: “Nguyệt Trâm, tớ biết tớ sai rồi, là do tớ ngu ngốc nên mới nói ra những lời làm cậu tổn thương, cậu tha lỗi cho mình được không. Tớ làm bữa tối, sẽ nấu những món mà cậu thích ăn, cậu có thể về ăn tối với tớ không?”

“Cậu…cậu không trách tớ?” trong điện thoại vang lên giọng nói của Kỷ Nguyệt Trâm kèm theo tiếng thút thít.

“Xin lỗi cậu, tớ sai rồi, trừ khi mẹ tớ cả đời này chỉ ở trong nhà không đi đâu, nếu không cho dù cậu không về thì bọn họ cũng sẽ làm đủ mọi cách để tìm ra sơ hở, dù thế nào thì cũng phải ra ngoài mà, chẳng qua là do trùng hợp ra ngoài cùng lúc với cậu thôi. Cậu…Có thể tha lỗi cho tớ không? Về nhà ăn cơm với tớ được không?”

“Ừ, tớ về ngay đây, sau này nếu cậu còn nói những lời tuyệt tình như vậy thì tớ sẽ không thèm làm bạn với cậu nữa.”