Tổng Tài Bá Đạo Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 17:




**Chương** **17**


Sáng hôm sau, Trần Giai Kỳ tỉnh lại khá sớm, cô ra ban công đứng hóng gió. Ưng Khải Phong đang ngủ, bỗng thấy thiếu thiếu gì đó, cậu mơ màng tỉnh dậy.

"Đâu mất rồi?" Cậu tự hỏi.

Cậu ngồi dậy, lấy một cái áo choàng tắm mặc vào, thấy bóng dáng cô lấp ló sau màng cửa. Cậu mỉm cười. Bước đến ôm cô từ sau.

Cô biết chắc đó là cậu nên không phản kháng gì.

"Sao em không ngủ thêm chút nữa? Ra đây làm gì? Lạnh lắm" Cậu vùi đầu vào vai cô, hít một hơi.

Cô im lặng.

"Anh biết em vẫn còn giận. Anh muốn có được em là vì anh yêu em, không phải vì dục vọng. Anh không cầu xin em tha thứ, chỉ muốn em hiểu cho anh" Cậu luyên thuyên nói, cô đứng nghe mà muốn bật cười. Nhưng không, cô phải thử cậu thêm một chút mới được.

Cô vẫn im lặng, chẳng thèm đáp lại cậu câu nào. Đợi chờ câu trả lời của cô mà không thấy, cậu xoay người cô lại đối diện mình.

"Tin anh, được không?"

"Nói dối!" Mắt cô ngấn nước.

"Anh nói thật! Anh đã thích em ngay lần mình gặp nhau trên máy bay, lúc xuống máy bay anh định cho người điều tra tung tích của em, nhưng không ngờ trái đất này lại tròn như vậy, em lại là bạn thân của chị dâu anh!" Cậu gấp gáp nói, cậu rất xót khi thấy cô khóc. Từ sâu trong ánh mắt cậu, cô thấy được sự chân thành.

"Thật không?" Cô muốn hỏi lại để chắc chắn với quyết định của mình.

"Chắc như đinh đóng cột!"

Cô mỉm cười. "Tạm tin anh". Cô ngừng một chút rồi nói tiếp. "Đêm qua... anh không dùng bao... nhỡ có thai thì sao đây?"

"Mình cưới nhau đi" Khi cậu thốt ra từ này khiến cô vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên.

"Có nhanh quá không..."

"Không nhanh, anh còn muốn em sớm hơn nữa cơ. Lấy anh nhé?"

Cô nghĩ chuyện này có phần hơi vội vàng, nhưng nghĩ lại, lần đầu của cô đã bị cậu lấy mất, nếu cô không lấy cậu thì cả đời này chắc không ai lấy cô nữa. Vả lại, cô cũng phải lòng cậu mất rồi.

"Ừm" Cô gật nhẹ đầu. Cậu vui mừng như điên lên, nhúng nhảy khắp nơi. Cô không ngờ cậu lại trẻ con như vậy.

"Cảm ơn em, Kỳ Kỳ" Cậu hôn cô.

\[...\]

"Hai người quyết định rồi sao?" Ưng Triết Hạo và Lâm Thiên Duyên lấy làm ngạc nhiên.

"Phải, bọn em quyết định rồi" Khải Phong nói. Giai Kỳ cũng gật đầu.

Triết Hạo, Thiên Duyên nhìn nhau nở một nụ cười.

"Vậy em trai à, em có nghĩ đã đến lúc đưa Giai Kỳ về nhà ra mắt ba mẹ rồi chứ?" Triết Hạo nói.

"Em đã nghĩ rồi, sẽ đi ngay bây giờ" Khải Phong nắm tay Giai Kỳ.

"Vậy mau đi đi, chúc hai người may mắn. Chúng tôi muốn nhận thiệp cưới từ hai người lắm" Thiên Duyên nói.

"Sẽ nhanh thôi chị dâu. Bọn em đi luôn đây"

"Được, Giai Kỳ à, cố lên! Ba mẹ chồng của chúng ta rất dễ tính đó" Thiên Duyên cổ vũ, tiếp thêm sự tự tin cho Giai Kỳ.

"Ừm, cảm ơn cậu, Thiên Duyên" Giai Kỳ bật cười.

Đợi bọn họ đi xa, Thiên Duyên hít một hơi sâu rồi thở ra, đôi lông mày kiều diễm hơi nhíu lại.

Triết Hạo thấy vậy liền hỏi. "Sao thế? Em đang lo lắng gì à?"

Cô nhìn anh, ánh mắt nghi hoặc. "Sao em thấy cứ giống chuyện của chúng ta thế nào ấy nhỉ?" Ngưng một chút cô nói tiếp. "Anh cũng cướp lần đầu tiên của em, sau đó chúng ta cũng lập tức kết hôn. Nhưng khác một điều là Giai Kỳ thì tự nguyện, còn em lúc đó vẫn còn chút phân vân"

Anh bật cười nhìn cô. "Ngốc!" Anh véo nhẹ mũi cô, bình thản nói tiếp. "Khải Phong và anh là anh em, dĩ nhiên cách chiếm đoạt phụ nữ cũng giống nhau rồi"

Cô nhìn anh. "Đúng là đáng ghét!" Cô nhanh chân chạy đi.

"Ơ kìa, vợ, vợ à, thân dưới của anh lại đói rồi, vợ mau cho nó ăn đi" Anh nũng nịu chạy theo.

Hai anh em nhà này, đến cả cái tính biến thái vô sỉ thích làm nũng vợ cũng giống y như nhau!

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

\- Nếu có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.

\- Đọc xong nhớ cho mình một like nha! ♡