**Chương 11**
Bà bà lão đứng kế bên nói vào.
"Đúng rồi đó cô gì ơi, cậu này nãy giờ đang đỡ tôi để chen qua đám người này, với lại tay cậu ấy cũng cầm theo rất nhiều đồ đạc, không có rảnh tay để sờ mông cô đâu"
Trần Giải Kỳ nghe vậy thì hơi đỏ mặt, cô trách lầm người này thật rồi sao, cô cúi đầu xin lỗi.
"Tôi... xin lỗi, thật sự xin lỗi anh"
"Thôi không sao, cũng chỉ là hiểu lầm, lần sau cô phải tìm hiểu sự việc trước rồi hãy gây sự cũng chưa muộn" Ưng Khải Phong nói.
"Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ rút kinh nghiệm, xin lỗi anh" Cô nói rồi gấp gáp tìm chỗ của mình ngồi vào.
«Ôi trời ơi! Đúng là mất mặt chết đi được!» Cô tự vả vào mặt mình.
Trần Giai Kỳ xoay ra, lại là cậu? Cậu được xếp ngồi cạnh cô sao? Trời ơi, đúng là nhục càng thêm nhục mà.
Trần Giai Kỳ cười ngượng. "Anh... ngồi ở đây sao?"
"Phải, lại gặp cô rồi" Ưng Khải Phong nói.
Cậu cười một cái.
«Cũng đẹp trai đấy chứ?» Cô nghĩ.
"Nè" Cậu gọi cô.
"Sao nhìn tôi dữ vậy?" Cậu quơ tay trước mặt cô.
"À không, không có gì" Cô xua tay.
"Cô là người Trung Quốc sao?" Anh hỏi.
"Phải, anh cũng vậy nhỉ?"
"Ừ"
\[ Kết thúc kể chuyện \]
Giai Kỳ đã ngủ một giấc khi nằm trên máy bay mà không biết 'ai đó' đã chăm chú ngắm cô mãi đến khi cô thức dậy. 'Ai đó' nhếch môi cười.
Trở lại thực tại.
"Ra là vậy" Ưng Triết Hạo nói.
"Xem ra hai người cũng có duyên đấy chứ?" Lâm Thiên Duyên nói.
"Vậy sao?" Ưng Khải Phong và Trần Giai Kỳ đồng thanh nói. Họ nhìn nhau ngạc nhiên.
Lâm Thiên Duyên nhìn Ưng Triết Hạo, nháy mắt với anh một cái. Anh hiểu ý của cô, liền gật đầu.
Sau khi ăn xong.
"Em và Giai Kỳ phải về nhà mẹ một chút. Anh và Khải Phong cứ về nhà trước đi" Lâm Thiên Duyên nói.
"Để anh đưa em đi" Ưng Triết Hạo nói.
Lâm Thiên Duyên mỉm cười. "Không cần đâu, anh đưa Khải Phong về nhà gặp hai bác đi, em tự về được, anh không cần lo"
"Thôi cũng được, về đến nhà thì gọi cho anh"
"Ừm" Cô mỉm cười gật đầu.
Ưng Khải Phong nhìn anh trai mình.
«Anh ấy thật sự đã khác xưa. Trước kia, anh ấy là người rất lạnh lùng, không bao giờ chịu gần phụ nữ, mà bây giờ lại bám dính lấy chị dâu như vậy. Chị dâu đúng là rất tài giỏi!» Ưng Khải Phong nghĩ.
Trước khi đi, Triết Hạo không quên đặt một nụ hôn lên môi Thiên Duyên, ngọt ngào hết phần thiên hạ. Chờ họ đi khuất xa, Trần Giai Kỳ lấy lại vẻ nghiêm túc, nhìn Lâm Thiên Duyên.
"Lúc nãy cậu nói có chuyện muốn nói riêng với mình, cậu nói đi"
Trần Giai Kỳ nói. "Chuyện mình muốn nói với cậu, có liên quan đến Giang Vĩ Thành"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- Nếu có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
\- Đọc xong nhớ cho mình like sao nha! ♡