Thi Nam Sênh kéo mở cửa đi vào. Trong phòng vô cùng ấm áp, rất dễ chịu.
Ngồi dựa vào thành giường, vươn tay kéo Thiên Tình ôm chặt vào lòng.
Thiên Tình vốn chỉ ngủ chập chờn, anh vừa mới chạm vào cô đã giật mình tỉnh giấc.
Áp sát vào ngực anh, cô lười biếng hỏi: "Tối qua em sao thế? Sao lại ở đây với anh?"
"Không nhớ gì hết sao?" Thi Nam Sênh vén tóc cô lên, để lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh có chút mệt mỏi. Hình như tối qua cả hai đã phóng túng quá độ rồi.
"Ừm. Chỉ nhớ mang máng." Thiên Tình khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, nhưng mạch suy nghĩ rối hỗn loạn, không nhớ được chuyện gì cả. Càng không nhớ đến sự xuất hiện giữa chừng của Lục Yến Tùng.
"Không nhớ được thì đừng cố nữa." Thi Nam Sênh vỗ nhẹ lưng cô.
Cô vốn đang mệt sắp đứt hơi, nghe anh nói thế nên cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Cứ mặc kệ mọi thứ...Chỉ cần có anh bên cạnh là được rồi.
"Đúng rồi..." Thi Nam Sênh cúi đầu nhìn cô, "Tối qua, trong lễ chúc mừng, em có gặp Thiên Thiên không?"
Thiên Tình không biết tại sao đột nhiên anh lại nhắc tới Bạch Thiên Thiên. Nhưng cũng gật đầu thành thật nói: "Có. Cô ấy đến mời rượu em, nói là muốn chúc mừng em."
Ánh mắt Thi Nam Sênh tối lại. Xem ra Lục Yến Tùng thật sự không nói dối....
"Sao thế? Có chuyện gì vậy anh?" Thiên Tình nhận ra sắc mặt khác thường của anh liền hỏi.
Thi Nam Sênh hoàn hồn sực tỉnh, miễn cưỡng cười lắc đầu: "Đừng nghĩ linh tinh, khi nãy anh nghe Trần Lâm kể lại nên thuận miệng hỏi thôi."
"Ồ." Thiên Tình không chút hoài nghi.
Thi Nam Sênh kéo chăn lên, ôm Thiên Tình vào lòng hỏi, "Hôm nay, công ty có sắp xếp việc cho em không?" Anh hỏi nhưng trong đầu thì đang nghĩ xem mình dùng cách gì để thuyết phục cô hôm nay đừng đi ra ngoài.
Thiên Tình lắc đầu, "Không có. Lăng Phong nói cho em nghỉ một ngày, ngày mai là bắt đầu bận bù đầu luôn ấy."
Không ngờ chuyện thuận lợi như vậy. Thi Nam Sênh thở ra nhẹ nhõm: "Nếu hôm nay không có gì làm, vậy em cứ ở nhà ngủ bù đi. Tối qua chắc mệt lắm hả?"
Nói đến chuyện tối hôm qua, mặt Thiên Tình lập tức đỏ lên, "Tối hôm qua... em..." Nghĩ đến sự chủ động, nhiệt tình của mình, cô sượng sung ngập ngừng nói không nên lời, "Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa..."
Nhìn dáng vẻ xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên của cô, Thi Nam Sênh cảm thấy yêu thương cô vô bờ. Nâng cằm cô lên, híp mắt nhìn cô: "Anh rất thích dáng vẻ đó của em... Nếu không nhờ đêm qua, anh thật không biết, thì ra em cũng nhiệt tình dữ dội đến vậy đâu đấy..."
"Anh đừng ở đó chọc em nữa." Thiên Tình kéo cao chăn lên che mặt mình đi. Mặt cô lúc này ửng hồng như hoa đào nở rộ, trông rất dễ thương.
Cố đè nén sự rung động trong lòng, Thi Nam Sênh kéo cô ra khỏi chăn, "Tiểu yêu tinh, hôm nay ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về, không được đi đâu đấy."
"Anh đến công ty sao?" Hai mắt Thiên Tình ngập nước nhìn anh. Cô không biết ánh mắt mình lúc này quyến rũ biết là bao.
Thi Nam Sênh mềm lòng, thật sự chỉ muốn ở nhà cùng cô. Nhưng mà...Chuyện lần này rất phức tạp cộng với chuyện công ty cũng đang chờ anh giải quyết, "Ừ, công ty có chút chuyện quan trọng cần anh giải quyết."
Thiên Tình yếu ớt mỉm cười gật đầu: "Vậy anh mau đi đi, em ở đây ngủ một giấc."
"Một mình em không sao chứ?" Thi Nam Sênh có chút không yên lòng.
"Không sao mà. Anh đi đi. Đừng để trễ nãi công việc."
Thi Nam Sênh gật đầu: "Trưa anh sẽ về đưa em đi ăn cơm. Trước khi anh chưa về đừng có đi lung tung. Anh có thể về bất cứ lúc nào đấy."
Thiên Tình cảm thấy hôm nay anh rất kỳ lạ. Coi cô con nít vậy, không ngừng dặn cô cô đừng đi bậy.
Có điều...Cảm giác này rất ngọt ngào...
"Em đảm bảo sẽ không đi đâu lung tung hết." Sợ anh không yên lòng, cô còn nghịch ngợm giơ tay lên thề.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, Thi Nam Sênh liền bật cười. Cúi đầu hôn lên môi cô, như thấy còn chứ đủ, vì vậy ngay sau đó...nụ hôn được kéo dài miên man...
Hôn đến khi hô hấp cả hai trở nên nặng nề, Thi Nam Sênh mới chịu buông Thiên Tình ra.
***
Biệt thự của Lục Yến Tùng, đây là lần đầu tiên Vãn Tình tới đây.
Xuyên qua tán cây ngô đồng um tùm mới đến được nhà anh.
Vãn Tình bấm chuông xong lặng lẽ đứng sang một bên.
Sau khi nghe Thi Nam Sênh nói cho nghe toàn bộ chân tướng, trong lòng cô chẳng còn cảm xúc gì ngoài lạnh lẽo.
Đợi không bao lâu...
Cánh cửa lớn chợt 'loảng xoảng' giòn vang, rồi được mở ra.
Vãn Tình đẩy cửa, chậm rãi đi vào.
Còn chưa đi vào, Vãn Tình đã cảm thấy một ánh mắt sáng quắc từ phía lầu hai không xa phóng tới chỗ mình. Trong lòng chợt căng thẳng.
Dù không ngẩng đầu lên Vãn Tình cũng đoán được anh đang nhìn mình.
***
Cửa bên trong không khóa. Cô cứ thế đẩy cửa đi vào.
Lúc này Lục Yến Tùng cũng đang từ trên lầu đi xuống.
Hôm nay anh...Khác hẳn với Lục Yến Tùng cô từng gặp.
Anh mặc chiếc áo phông cổ chữ V sậm màu, lồng ngực rắn chắc lộ ra, nhìn vào rất có nét quyến rũ.
Tầm mắt Vãn Tình chỉ thoáng dừng trên người anh, rồi lập tức dời đi. Ánh mắt tăng thêm phần sắc lạnh.
"Hiếm khi nào em chủ động tới tìm tôi. Có việc gì sao?" Dáng vẻ của anh như vừa mới ngủ dậy, mệt mỏi vuốt vuốt tóc, ngồi xuống ghế sofa. Đôi chân thon dài lười biếng bắt chéo. Lúc hỏi cũng không thèm nhìn cô chỉ cầm điểu khiển bật ti vi lên.
"Tin tức sáng nay anh đã xem chưa?" Vãn Tình vốn muốn hỏi anh mục đích thật sự tiếp cận mình, nhưng lời ra khỏi miệng lại là những lời này. Chuyện của Thiên Tình quan trọng hơn.
"Tin tức gì?" Lục Yến Tùng đã biết mà còn vờ hỏi. Bấm chuyển kênh liên tục sau đó đột nhiên chuyển sang kênh tin tức.
Sau khi thấy những hình ảnh trên ti vi, anh hơi nheo mắt lại. Rồi đưa mắt nhìn sang Vãn Tình, "Là mấy tin tức giải trí này à?"
Vãn Tình cũng nhìn lên ti vi...Quả nhiên, trên màn hình chính là hình ảnh của anh, Thiên Tình và Thi Nam Sênh.
"Hình chụp đẹp đấy." Lục Yến Tùng thản nhiên nhận xét.
Dáng vẻ như không thèm để ý, giống như người trên màn ảnh kia không phải anh ta vậy.
"Sáng sớm em đã tới tìm tôi, lẽ nào em đang ghen với em gái mình à?" Anh hỏi ngược lại, trong giọng nói chợt mang theo vẻ hứng thú.
Vãn Tình thoáng sửng sốt, sau đó rũ mắt nhìn anh: "Tôi đến đây...Là muốn nhờ anh giúp Thiên Tình."
Lục Yến Tùng cũng không cảm thấy gì kinh ngạc. Sở dĩ tối qua anh nói cho cô biết đáp án là đã lường trước hôm nay cô sẽ tới tìm anh.
Anh không lên tiếng, chỉ hơi nghiêng người nhìn như chiếu tướng vào Vãn Tình. Không biết có phải mình bị ảo giác hay không, nhưng sao anh cảm thấy...Vãn Tình hôm nay có gì đó khang khác với thường ngày.
Bình thường, cô luôn cho anh sắc mặt tức giận và lạnh lùng. Nhưng hôm nay chỉ có sự dửng dưng lạnh lẽo...
"Anh thấy đấy, tất cả tin tức hiện nay đều gây bất lợi cho Thiên Tình. Nhưng anh cũng biết, Thiên Tình vốn không phải người như vậy. Nếu như anh có thể ra mặt, giải thích rõ ràng chuyện tối hôm qua, nói ra Bạch Thiên Thiên mới là chủ mưu, nhất định có thể sẽ cứu được Thiên Tình." Vãn Tình càng nói càng tỏ ra sốt ruột, ánh mắt hy vọng nhìn Lục Yến Tùng.
Mà khuôn mặt điển trai của Lục Yến Tùng vẫn không chút thay đổi.
Vãn Tình không nói thêm nữa, chỉ đứng nhìn anh. Dường như đang hồi hộp mong chờ đáp án của anh.
Một lúc lâu sau...
Cuối cùng Lục Yến Tùng cũng thong thả mở miệng: "Sao tôi phải đứng ra giúp cô ta? Xì căng đan của tôi đã đếm không xuể rồi, thêm hay bớt đi một cái đối với tôi cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Tại sao tôi phải vì một người từng từ chối lời mời của tôi để đắc tội với một nhân vật nổi tiếng như Bạch Thiên Thiên?" Anh hừ một tiếng, nhìn Vãn Tình nói tiếp: "Đề nghị của em, quả thực rất nực cười đấy!"
Vãn Tình mím môi, cô cũng không cảm thấy bất ngờ khi bị anh thẳng thừng từ chối như vậy. Cụp mắt nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo không gì bằng của anh, chậm rãi nói: "Tôi biết anh vốn không muốn tôi và Thiên Tình có được cuộc sống vui vẻ, nhưng hủy hoại Thiên Tình như vậy, liệu sự thù hận trong lòng anh có thật sự được cởi bỏ xuống không?"
Những lời Vãn Tình nói khiến Lục Yến Tùng giật mình trong chốc lát. Trên khuôn mặt đẹp trai thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ bang hoàng.
Chỉ bấy nhiêu đã đủ Vãn Tình để hiểu được...Thi Nam Sênh không nói dối cô. Lục Yến Tùng quả thật vì sự thù hận kia nên mới tiếp cận cô...
Bước một bước tới gần anh, Vãn Tình nói tiếp: "Chỉ cần anh giúp Thiên Tình vượt qua cửa ải khó khăn này, cho dù nỗi hận của anh có lớn lao đến mấy, tôi cũng cam tâm tình nguyện gánh lấy. Mong đừng ai làm tổn hại đến Thiên Tình."
Lúc này khoảng cách giữa hai người khá gần...Cho nên Lục Yến Tùng có thể nhìn thấy rất rõ vẻ mặt cô lúc này.
Đó là sự...Kiên quyết, không chùn bước...
Hóa ra cô ấy đã biết hết mọi chuyện rồi. Chẳng trách sao mình lại cứ cảm thấy Cảnh Vãn Tình hôm nay rất khác với mọi ngày.
"Ai nói cho em biết?" Anh lạnh giọng hỏi. Bàn tay đặt trên gối siết chặt.
"Chuyện này nào có quan trọng gì chứ, không phải sao?"
Nếu cô không muốn nói, anh cũng không ép, chỉ hừ lạnh rồi nói: "Có phải chỉ cần tôi chịu ra mặt, chuyện gì em cũng đồng ý với tôi?"
Vãn Tình nhìn anh. Nghĩ đến mỗi lần anh chiếm đoạt cô đều chỉ vì lòng thù hận, trái tim bỗng thắt lại đau đớn. Cô mím môi nói: "Chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ đồng ý..."
"Bán mình, được không?" Anh hỏi, đáy mắt mang ý cười.
Sớm đoán được anh sẽ đưa ra yêu cầu này, nhưng khi nghe tận tai Vãn Tình vẫn không tránh khỏi giật mình. Nhưng ngay sau đó, cô lắc đầu cương quyết cự tuyệt, "Tôi không làm được!"
Lục Yến Tùng không hề tức giận, chỉ thu lại ý cười trong đáy mắt. Đột nhiên anh đứng dậy, thoáng cái đã bước tới gần cô.
Cảm giác được sự nguy hiểm, Vãn Tình cảnh giác lùi về phía sau một bước, lại bị Lục Yến Tùng bỗng chốc ôm chằm lấy eo cô.
"Được thôi. Nếu không chịu bán thân, vậy thì bán trái tim em nhé! Anh nặng giọng nói ra câu này, cúi đầu kề môi mình sát môi cô. Nhìn cô bằng ánh mắt mênh mông sâu thẳm, nhìn rất lâu mà không hề chớp mắt.
Vãn Tình mở to mắt, dường như không hiểu dụng ý của anh.
Một giây sau, anh liền giải thích sự nghi hoặc trong cô, "Yêu tôi, em có làm được không?"
Lời anh vừa thốt ra khiến Vãn Tình vô cùng khiếp sợ. Giây phút đó, chỉ có thể ngỡ ngàng nhìn mặt của Lục Yến Tùng mỗi lúc càng kề sát mặt mình, vẻ mặt thể hiện lòng tham lam chiếm hữu cực mạnh.
Cô đã nghĩ đến vô số yêu cầu mà Lục Yến Tùng có thể đưa ra, nhưng...Cô trăm triệu lần không ngờ được Lục Yến Tùng lại có yêu cầu này.
"Thế nào? Không làm được sao à?" Phản ứng của cô khiến vẻ mặt Lục Yến Tùng lạnh lùng hơn. Bàn tay dùng sức bóp chặt cằm cô, nâng mặt cô cao lên để đối diện với mình. Vẻ mặt của anh như có phần không cam lòng. Còn có sự chua xót... khó diễn tả bằng lời.
Khi mở miệng nói tiếp, giọng nói đã khản đặc đi: "Nếu không làm được, thì đừng ở trước mặt tôi..."
"Tôi muốn biết lý do." Vãn Tình ngắt lời anh. Ánh mắt của cô từ đầu đến cuối luôn nhìn thẳng vào mắt anh, dường như muốn xuyên qua đó để nhìn thấu tận sâu nơi đáy lòng anh.
Lời của cô khiến Lục Yến Tùng sửng sốt. Bởi vì trước khi hỏi cô câu đó, anh căn bản không nghĩ tới nguyên nhân mình nói thế là gì. Chỉ hỏi theo bản năng tự nhiên mà thôi.
Bây giờ, anh lại không dám suy sét tường tận xem tại sao mình hỏi cô như vậy nữa. Chẳng lẽ bởi vì...Bản thân thật sự khao khát có được tình yêu của Cảnh Vãn Tình?
"Bởi vì, chỉ khi tôi thật lòng yêu anh, anh mới dễ dàng khiến tôi bị tổn thương?" Vãn Tình nào biết hiện giờ tâm tư anh đang xáo trộn không có lối thoát, nên chỉ suy đoán theo cách nghĩ của mình.
Nhưng đáp án này lại khiến cho Lục Yến Tùng như trút được gánh nặng. Hai hàng lông mày giãn ra, anh gật đầu, khôi phục lại vẻ lạnh lùng: "Đúng vậy, phải khiến em yêu tôi, rồi tôi sẽ vứt bỏ em."
Đúng vậy! Chính là lý do này! Mặc niệm dối lòng chuyện anh muốn có được tình yêu của cô.
Có loại đàn bà nào mà mình chưa từng gặp qua, sau cứ phải khao khát chỉ muốn có được cô chứ? Chuyện này đúng thật là hoang đường mà.
"Sao? Làm được không?" Lục Yến Tùng nhướn mày hỏi lại.
Vãn Tình khẽ mỉm cười, nụ cười ấy như đang cười nhạo anh sao quá ấu trĩ.