Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 631: Giữa hai chúng ta, đã bao giờ có sự tin tưởng chưa?




Đương nhiên Dạ Âu Thần không buông tay cô ra.

Trong lòng biết nếu lúc này để cô đẩy mình ra, vậy thì anh muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn.

Thế là anh chăm chăm ôm chặt eo cô, cho dù cô làm gì với mình đều thờ ơ, không có buông cô ra.

Thẳng cho đến khi Hàn Minh Thư ầm ĩ đến mệt mỏi, ngừng lại, nghiến răng nhìn chòng chọc anh, Dạ Âu Thần mới thở dài một hơi.

"Tôi đột nhiên ra nước ngoài là vì bên đó có hợp đồng rất quan trọng."

Hàn Minh Thư nhìn anh, không nói tiếp, có điều ánh mắt kia rõ ràng là không tin.

Dạ Âu Thần chỉ có thể tiếp tục giải thích: "Hội nghị họp tương đối lâu, với cả em cũng biết khoảng cách trong nước đến nước ngoài thế nào, sau đó tôi nhanh chóng đi chọn quà cho em, đi suốt đêm để về."

Nói xong, anh liền nhích lại gần, để cho cô nhìn thấy tơ máu trong mắt mình.

"Ngay cả mạng tôi cũng đều có thể cho em, em còn nghi ngờ tôi có người phụ nữ khác à? Minh Thư, rốt cuộc thì đầu óc em... có cấu tạo thế nào vậy?"

Anh khẽ thở dài một hơi, cúi thấp mình ôm chặt lấy.

"Năm năm đều giữ mình như ngọc vì em, bệnh sạch sẽ ở kiếp này trừ em ra thì không ai trị được hết cả."

Hàn Minh Thư bị anh ôm, cơ thể nhỏ nhắn không nhúc nhích được chút nào, gần như không thay đổi vì anh. Dạ Âu Thần cảm thấy khó hiểu, thế là từ từ rời khỏi cơ thể cô nhìn xem.

"Hay là không muốn tin tưởng tôi?"

Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm anh, cười mỉa mai.

"Lời tâm tình đúng là dễ nghe, thật không biết năm năm này cậu Dạ học từ đâu, mà có thể hiểu được nhiều lời dễ nghe như vậy. Cũng không biết trong lòng nghĩ gì, có giống như lời nói ngoài miệng của anh không."

Dạ Âu Thần: "..."

"Đêm qua, chung chăn gối với ai?"

Dạ Âu Thần nhíu mày: "Có phải hôm nay em gây sự hơi vô lý không?"

Cô cố tình gây sự?

Hàn Minh Thư trừng to mắt, đột nhiên ý thức được, mình đã không còn bất kỳ quan hệ gì với anh, thế này thì đúng là cố tình gây sự thật.

Thế nhưng mà... cô chính là muốn cố tình gây sự đấy, làm sao?

Bây giờ cô nhìn người trước mặt này, nghĩ đến việc đêm qua anh ở chung phòng với những người đàn ông khác, có khả năng còn làm ra loại chuyện kia, cô liền cảm thấy buồn nôn không thôi.

"Anh cút cho tôi!"

Cô đột nhiên mắng to: "Trở về nước ngoài mà ôm ấp tình yêu của anh đi."

Mới đầu Dạ Âu Thần cho là cô nghi ngờ, sau đó là thăm dò và chế giễu, nhưng bây giờ liền cảm thấy không bình thường, nếu như chỉ là dò hỏi bình thường thì sao cô lại nổi giận đến thế này?

Chẳng lẽ?

Cảnh tượng đêm qua phút chốc hiện lên trước mặt Dạ Âu Thần.

Là hình ảnh Đoan Mộc Tuyết cầm điện thoại di động của anh ngồi trên ghế sô pha, khi ấy khóe môi của cô ta mang theo vẻ cười đắc ý, nhìn như là thắng trận rồi.

Mà lúc Đoan Mộc Tuyết nhìn thấy anh ra, ánh mắt còn hiện lên vẻ bối rối, có điều cũng nhanh chóng trấn định lại, đưa điện thoại cho anh gọi.

Chẳng lẽ...

Dạ Âu Thần nheo mắt lại, trong mắt đều là vẻ nguy hiểm.

Người phụ nữ kia nhân lúc mình tắm rửa đã lén vào phòng, dùng điện thoại của anh làm chuyện xấu?

Cho nên, Hàn Minh Thư mới nổi giận như vậy?

Anh và Đoan Mộc Tuyết chẳng có quan hệ gì cả, cho dù Hàn Minh Thư không biết, anh cũng không sợ để cho cô biết.

Cho nên nghĩ đến những khả năng sau này, Dạ Âu Thần liền lập tức nói: "Đêm qua có người gọi điện cho em à?"

Hàn Minh Thư: "..."

Không ngờ anh còn nói đến chuyện này, cô cười giễu một tiếng: "Anh nói xem ai gọi tới cho tôi?"

"Phụ nữ?" Dạ Âu Thần không chút do dự lên tiếng.

Hàn Minh Thư sững sờ: "Anh thừa nhận rồi?"

Nhìn biểu cảm của cô, Dạ Âu Thần cũng đoán được đại khái bảy, tám phần, anh hừ lạnh một tiếng: "Người phụ nữ kia là đối tác của em gái, khách sạn được đối phương sắp xếp, cô ta trộm thẻ phòng lẻn vào."

"Có ý gì?"

Dạ Âu Thần tóm được cổ tay cô, đôi mắt màu mực nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm thấp.

"Ý là, đêm qua có người gọi điện cho em, cho dù cô ta nói gì thì đều là giả."

Hàn Minh Thư: "..."

Trầm mặc nửa ngày, Hàn Minh Thư lại cười khẩy lần nữa.

"Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh? Nước ngoài xa xôi, tôi lại không có mặt ở hiện trường, đương nhiên là anh nói cái gì mà chả được."

Những lời này đúng là đau lòng, sau khi nói xong, Hàn Minh Thư liền trông thấy sắc mặt Dạ Âu Thần khẽ đổi, đáy mắt cũng u ám đi.

"Em không có chút tin tưởng nào với anh à?"

Tin tưởng?

"Giữa hai chúng ta có sự tin tưởng khi nào?"

Bầu không khí lâm vào sự im ắng quỷ dị.

Đương nhiên Hàn Minh Thư biết anh đang suy nghĩ điều gì, anh cảm thấy mình không tin tưởng anh, vậy cô sẽ nói lại chuyện năm năm trước, để anh suy nghĩ cho rõ ràng.

Năm đó anh cũng không tin tưởng mình đến thế nào.

"Trước giờ đều chỉ có anh nghi ngờ tôi." Hàn Minh Thư yên lặng nói, giọng nói vậy mà có chút tỉnh táo vào lúc này: "Bây giờ đến phiên tôi nhỉ? Dạ Âu Thần, đừng quá tự kiêu, không phải chuyện gì anh cũng đều nắm giữ trong tay được đâu. Tôi sớm đã không còn là Thẩm Cửu năm năm trước, không vì muốn được ở trong nhà họ Dạ mà trải qua cuộc sống nơm nớp lo sợ. Không còn nhẫn nhục bị tất cả nhân viên trong công ty anh chế giễu, cũng không là kẻ ngốc cho dù biết trong lòng anh không có tôi mà vẫn ở bên cạnh."

"Cô ấy chết rồi, đã sớm chết rồi. Năm năm qua, cho đến bây giờ anh vẫn chưa nhìn rõ à? Từ khi gặp lại đến nay, anh vẫn luôn ra vẻ muốn quay lại với tôi, thế nhưng anh có nghĩ tới chưa? Tổn thương mà năm đó tôi phải nhận là như thế nào? Năm đó anh đối xử với tôi ra sao? Dựa vào cái gì mà anh nói gặp tôi, tôi cứ nhất định phải đứng đội mưa ở cổng, chờ anh đến ngất xỉu? Dựa vào cái gì, anh bảo tôi tin là tôi nhất định phải tin?"

"Tôi chỉ biết là, lúc tôi gọi điện thoại cho anh, là một người phụ nữ nhận. Có hiểu nhầm gì trong chuyện này, tôi cũng không muốn điều tra, anh đường đường là tổng giám đốc Dạ, ra nước ngoài họp, ở khách sạn mà bị người ta dễ dàng cầm được thẻ phòng như vậy à, tôi thực sự không thể tin được."

Cô đẩy anh ra, chỉ để lại cho Dạ Âu Thần cái bóng lưng.

"Hàn Minh Thư bây giờ có tôn nghiêm, nếu như anh không thể cam đoan cho tôi cảm giác hạnh phúc và cảm giác an toàn tuyệt đối, vậy thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Vĩnh viễn đừng."

Lời này vừa lạnh lùng lại quyết liệt.

Chờ đến khi Hàn Minh Thư bước vào phòng nghỉ, Dạ Âu Thần còn chưa lấy lại tinh thần được.

Cho đến khi anh tỉnh táo lại, mới ý thức được một cuộc điện thoại đêm qua đã thay đổi hoàn toàn cục diện, sắc mặt anh lập tức xanh xám, hai tay rũ xuống nắm chặt thành quyền.

Đoan Mộc Tuyết!

Sau khi về đến phòng nghỉ, Hàn Minh Thư tựa vào ván cửa nhẹ nhàng thở hổn hển.

Nỗi kích động trong lòng vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại, vừa rồi cô nói lời quyết liệt với Dạ Âu Thần như vậy, chắc hẳn trong lòng anh cũng hiểu, nếu như không giải quyết được chuyện của bản thân thì đừng tới tìm cô nhỉ?

Không tìm cũng tốt, dù sao cô phải ứng phó hai anh em này cũng mệt lắm rồi, trước khi nói với bé Đậu Nành chuyện nhân ba, xem ra cô phải tìm một cái cớ để nói rõ với thằng bé.

Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi.

Cuộc sống này...