Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 583: Lý do lừa tôi




Hai người đùa giỡn trong văn phòng một lúc, rồi tiếp tục làm việc, rất nhanh đã tới giờ tan tầm.

Lúc gần tới giờ tan tầm, Hàn Minh Thư mới chợt nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng.

Vì Tiểu Nhan và bé Đậu Nành muốn tới nhà họ Hàn, nên Hàn Đông sẽ tới công ty cô, để đón Tiểu Nhan, rồi mới đi đón bé Đậu Nành.

Nhưng chiều nay Dạ Âu Thần cũng muốn tới đây đón Hạ Minh Thư.

Nếu trùng thời gian, có lẽ bọn họ sẽ chạm mặt nhau.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhất thời biến sắc, nói thẳng chuyện này với Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan nghe xong thì cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cô nhìn đồng hồ, rồi hốt hoảng nói: “Nhưng giờ chỉ còn lại 10 phút nữa, chúng ta có nói gì cũng chẳng kịp nữa rồi, làm sao đây?”

Hàn Minh Thư cắn môi nói: “Hết cách rồi, không thể để Dạ Âu Thần tới đây, bằng không anh tớ sẽ phát hiện ra...”

Có lẽ hậu quả sẽ hơi tồi tệ.

“Vậy chúng ta phải làm sao đây? Hay cậu gọi cho anh ta, bảo anh ta tới đón trễ một chút?”

“Như vậy chỉ làm anh ta tưởng tớ đang tăng ca, rồi càng tới đón sớm hơn.”

“...”

Hàn Minh Thư ngẫm nghĩ một lúc, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, Tiểu Nhan tò mò hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Tớ tan làm trước.”

“Tan làm trước? Vậy cậu...”

“Tớ sẽ tới thẳng công ty đối phương.”

Tiểu Nhan trợn tròn mắt: “Vậy có kịp không?”

“Không kịp, nên trên đường đi tớ sẽ gọi cho anh ta, tranh thủ bảo anh ta đậu xe ở nơi khác để đón tớ.”

Hàn Minh Thư làm rất nhanh, thoáng chốc đã nhét hết đồ đạc của mình vào túi xách, vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu lại nói với Tiểu Nhan: “Công việc còn lại tớ giao cho cậu đó, thật ra cũng chẳng có gì, cậu nhớ chú ý một chút.”

“Ừm.”

Trong thang máy không có sóng, nên Hàn Minh Thư dứt khoát đi cầu thang bộ, đồng thời gửi tin nhắn cho Dạ Âu Thần.

Gửi xong, cô càng bước nhanh hơn, lúc đi tới tầng ba thì điện thoại bỗng đổ chuông.

Hàn Minh Thư thấy Dạ Âu Thần gọi tới, thì hơi chột dạ nghe máy.

“Chuyện gì thế?”

“Em đang ở đâu?” Nghe giọng Dạ Âu Thần có vẻ hơi lo lắng, Hàn Minh Thư nghi ngờ chớp mắt: “Tôi, tôi đang ở siêu thị, chẳng phải tôi mới gửi tin nhắn nói với anh rồi à?”

“...”

Đối phương im lặng một lúc, rồi hơi tức giận trách mắng: “Chẳng phải tôi đã nói, em đừng đi ra ngoài một mình sao? Em không nghe hiểu lời tôi nói à?”

Anh bỗng trở nên hung dữ như vậy làm Hàn Minh Thư không phản ứng kịp: “Tôi, tôi chỉ muốn tới đây mua chút đồ.”

“Mua đồ? Em không thể đợi tôi đón em tan làm rồi cùng đi mua à?”

Hàn Minh Thư chớp mắt, bỗng nhận ra mình không mang theo chìa khóa, đành phải quay ngược lại đi lên lầu.

Cô vừa đi vừa nói: “Tôi chỉ chợt nhớ ra nên đi mua thôi, tôi cũng không phải người tàn phế, đâu cần chuyện gì cũng dựa vào anh mới làm được?”

Đối phương bỗng cười khẩy thành tiếng.

“Vây nếu em gặp nguy hiểm thì sao? Hả?”

Hàn Minh Thư đi lên hai tầng thì hơi mệt, nên lúc nói không khỏi thở dốc: “Đó cũng là chuyện riêng, số mệnh của tôi... được chưa?”

Hình như Dạ Âu Thần định nói gì đó, nhưng chợt im lặng một lúc, rồi mới hỏi: “Giờ em đang ở đâu?”

Cái gì?

Trong lòng Hàn Minh Thư thấp thỏm, ánh mắt cũng chột dạ xoay tròn.

“Chẳng, chẳng phải tôi đã nói tôi đang ở siêu thị à? Sao anh lại hỏi nữa?”

“Không đúng, xung quanh em không có âm thanh gì, hơn nữa còn có tiếng vọng lại, em còn đang thở dốc nữa.”

Hàn Minh Thư thầm chửi thề.

Sao cô lại quên bén đi chuyện này? Âm thanh lớn nhất trong cầu thang là tiếng vọng lại, lúc hai người im lặng, thì tiếng bước chân vọng lại sẽ giống như ai đó đang đi theo bạn.

Không ngờ cô lại bỏ quên chuyện này.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư khẽ ho một tiếng để che đi sự hỗn loạn trong lòng, rồi giải thích: “Tôi đang đi lên cầu thang bộ trong siêu thị, thang máy hư rồi, nên tôi đi cầu thang bộ có gì sai?”

“Ồ.” Dạ Âu Thần cười khẩy: “Tốt nhất em nên ngoan ngoãn đứng trước cửa công ty đợi tôi, nếu tôi không nhìn thấy em ở đó, tôi sẽ lật tung công ty của em lên.”

Câu nói này cực kỳ uy hiếp, Hàn Minh Thư nghe vậy thì hơi tức giận, quát lại ngay: “Anh dám!”

“Em cử thử xem.”

Hàn Minh Thư: “...”

Cô cắn môi mình, tức đến mức dậm chân, tên Dạ Âu Thần này thật sự có bản lĩnh làm người khác tức điên máu, cuối cùng cô không thể làm gì được, chỉ mắng một câu: “Vậy tùy anh, anh thích lật thế nào thì lật.”

Rồi cô ngắt cuộc gọi của Dạ Âu Thần ngay.

Cô định đi siêu thị, để xem anh không tìm thấy cô sẽ lật tung công ty cô đến đâu?

Cô không tin anh thật sự dám xuống tay với công ty cô, nếu anh thật sự dám làm thế, chắc chắn cô sẽ không tha cho anh.

Hàn Minh Thư quay về văn phòng, thở hổn hển mở cửa ra.

Tiểu Nhan mở to mắt nhìn cô ngạc nhiên: “Minh Thư, sao cậu lại quay về?”

Hàn Minh Thư đen mặt đi vào, cầm chìa khóa trên bàn lên nói: “Tớ quên cầm chìa khóa, giờ tớ sẽ đi ngay.”

Cô đi được hai bước thì bỗng ngừng lại nói: “Bỏ đi.”

“Sao thế? Chẳng phải cậu định tới tìm anh ta trước à?”

Hàn Minh Thư không kể lại chuyện trong cầu thang bộ lúc nãy cho Tiểu Nhan biết, cô thật sự muốn đối đầu với Dạ Âu Thần, nhưng ngẫm lại thì thấy rất vô vị, nếu anh không nhìn thấy cô ở dưới tòa nhà công ty, có lẽ anh thật sự sẽ lật tung công ty của cô lên.

Vậy chẳng phải cô tự rước lấy tội à?

Nên cô thôi.

Chuyện gì nên tới cũng sẽ tới, cô đang trốn tránh cái gì?

“Bỏ đi, để mặc số phận an bài đi.”

Hàn Minh Thư cất chìa khóa vào trong túi, rồi nằm xuống ghế sofa, nghỉ ngơi.

Cô leo lên mấy tầng, nên giờ đã mệt sắp chết rồi.

Tiểu Nhan: “...”

Cô sửng sốt mấy giây, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó nói với Hàn Minh Thư: “Vậy tớ đi xuống trước, cậu ở đây một lát rồi hẵng xuống.”

“Ừm.”

Tiểu Nhan vừa rời đi, thì văn phòng lại trở nên yên tĩnh, Hàn Minh Thư nhớ lại những lời Dạ Âu Thần đã nói trong điện thoại lúc nãy, tức đến mức hừ lạnh, rồi cởi giày nằm cuộn tròn trên ghế sofa.

Tên khốn Dạ Âu Thần!

Đồ nhỏ mọn!

Cô thầm mắng anh, nhưng cô không biết giờ người cô đang thầm mắng, đã lái xe chạy như bay đến công ty cô.

Mặc dù Hàn Minh Thư thấp thỏm lo sợ, nhưng cô thừa nhận mình vẫn là người nhát gan, không dám xuống lầu đối mặt, mà chỉ có thể nằm cuộn tròn trên sofa trong văn phòng.

Chờ đợi kết quả cuối cùng của sự việc.

Quả nhiên, dù đã trôi qua 5 năm, cô vẫn... nhát gan như thế.

Thậm chí cô còn không có can đảm để đối mặt.

Cô không biết mình đã nằm cuộn tròn bao lâu, thì cửa văn phòng bỗng bị người khác mở ra, rồi tiếng bước chân trầm ổn vang lên trong văn phòng.

Bóng người cao lớn nhanh chóng đi tới chỗ cô.

Hàn Minh Thư đang nằm cuộn tròn từ từ ngẩng đầu ra khỏi khuỷu tay, đập vào mắt cô là một khuôn mặt điển trai nhưng cực kỳ lạnh lẽo.

Người đàn ông lạnh lùng cúi người xuống trước mặt cô, rồi vươn tay bóp cằm cô, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm.

“Tôi cho em một phút để giải thích lý do em lừa tôi.”

Hàn Minh Thư: “...”

Môi cô mấp máy, cuối cùng chỉ có thể nói: “Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.”