Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 566: Đau lòng rồi




Trong lúc mơ màng, hình như Hàn Minh Thư nghe thấy tiếng Dạ Âu Thần, nên mới miễn cưỡng mở mắt ra cố gắng nhìn đối phương, quả nhiên cô loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh.

Nhưng giờ khuôn mặt điển trai đó đang tràn đầy tức giận và lo lắng.

Cô lo lắng nhìn anh, một lúc sau mới lên tiếng: “Dạ Âu Thần? Sao… sao anh lại tới đây? Chẳng phải tôi bảo anh đi rồi à?”

Lúc nói, ngay cả hơi thở của cô cũng nóng hổi.

Dạ Âu Thần đè nén lửa giận trong lòng mình, một tay ôm cô vào lòng, rồi đi vào nhà đóng cửa lại.

Thấy anh đi vào, Hàn Minh Thư nhất thời không vui, rồi ầm ĩ, đẩy anh ra.

“Anh vào đây làm gì? Mau ra ngoài đi!”

Dạ Âu Thần phớt lờ cô, chỉ lạnh mặt ôm cô đi vào trong, anh chỉ ôm cô thế này, đã có thể cảm nhận được thân nhiệt cực kỳ cao của cô.

“Anh mau đi ra ngoài, nhanh lên!”

“Em đừng ầm ĩ nữa!” Dạ Âu Thần quở trách một câu, rồi cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.

Hàn Minh Thư ngừng lại, có lẽ là bị ánh mắt lúc nãy của anh dọa sợ, nên ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, rồi càng ầm ĩ hơn.

“Dạ Âu Thần, anh dựa vào cái gì? Chẳng phải tôi bảo anh đi rồi ư, anh còn tới đây làm gì? Anh tưởng anh theo đuổi sát sao tôi như thế, thì tôi sẽ tha thứ cho mọi hành động của anh năm đó à?”

Lúc nói mấy câu này, Hàn Minh Thư gần như hét lên, hét xong cô thở hổn hển, cả người mất hết sức lực.

Nhưng cô vẫn muốn đẩy Dạ Âu Thần ra.

Dạ Âu Thần bị cô ầm ĩ như thế thì dứt khoát bế cô lên, rồi đi vào phòng.

Hàn Minh Thư tiếp tục giãy giụa trong ngực anh, nhưng cô đâu đủ sức để địch lại Dạ Âu Thần, nên bị anh bế lên lầu, rồi đặt xuống chiếc giường lớn mềm mại.

Dạ Âu Thần đứng thẳng dậy quan sát xung quanh, rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Anh vốn định nhúng ướt khăn bằng nước lạnh để hạ nhiệt cho Hàn Minh Thư trước, nhưng vừa bước vào phòng tắm đã nhìn thấy bộ đồ cô ném trong sọt lúc cô tắm tối qua.

Nội y ren màu đỏ được ném ở trên cùng, Dạ Âu Thần vừa bước vào phòng đã nhìn thấy ngay.

Rồi… anh bỗng hơi nóng máu.

Nhớ đến tối qua, anh đích thân cởi áo ngực này, giờ…

Không đúng…

Dạ Âu Thần bỗng hoàn hồn, giờ Hàn Minh Thư còn đang sốt, thế mà anh còn đứng đây nghĩ bậy bạ?

Dạ Âu Thần thầm khinh thường chính mình, rồi nhanh chóng vắt khô khăn mặt đã nhúng nước lạnh, không ngờ vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Hàn Minh Thư đã bò dậy, đang định đi ra ngoài.

Dạ Âu Thần biến sắc, bước tới kéo cô lại, giọng điệu hơi khó chịu.

“Em định đi đâu?”

Hàn Minh Thư sốt đến mơ màng, nên nói thẳng: “Tôi rời khỏi nơi có mặt anh.”

Câu nói này đã làm sắc mặt Dạ Âu Thần nhất thời thay đổi, anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, cảm thấy có lẽ cô sốt cao nên ăn nói lung tung, cuối cùng đành phải dịu giọng nói: “Cho dù em muốn rời đi, cũng phải đợi hạ sốt rồi hẵng đi được không?”

Hàn Minh Thư nghiêng đầu, nhìn anh nghi ngờ.

“Nếu tôi hạ sốt, anh sẽ cho tôi đi đúng không?”

“Đợi em hạ sốt rồi hẵng nói.”

Không đợi cô phản ứng lại, Dạ Âu Thần đã kéo cô tới bên giường, bắt cô nằm xuống giường lần nữa, rồi mới đắp khăn lạnh lên trán cô.

Sau đó Dạ Âu Thần mới gọi điện, bảo Lang An chở bác sĩ tới đây ngay.

Lang An đang ăn cơm trong công ty, thì Dạ Âu Thần lại gọi điện ra lệnh cho anh.

Anh nhất thời cảm thấy mạng già của mình sắp không còn nữa rồi, hai ngày nay anh ấy liên tục ra lệnh cho anh, anh cũng luôn cố gắng chấp hành.

Nhưng hình như Dạ Âu Thần cảm thấy anh là người máy, nên liên tục ra lệnh.

Lang An hơi buồn bực, nên lên tiếng kháng nghị ngay: “Cậu Dạ, tối qua tôi đã giải quyết công việc suốt đêm rồi, sáng sớm nay lại vội vàng tới công ty, giờ mới được ăn cơm, tôi đã đói cả ngày trời rồi, anh có thể chờ tôi ăn xong bữa cơm này rồi hẵng đi được không?”

Nói xong, đầu bên kia im lặng.

Như một tĩnh lặng chết chóc.

Lang An gần như có thể cảm nhận được hơi lạnh truyền tới từ đầu bên kia, nên lấy điện thoại ra, nhìn tên boss trên màn hình điện thoại, nhất thời khóc không ra nước mắt.

Rốt cuộc là do anh lớn mạnh hay ăn phải gan hùm mật gấu?

Sao lại nói những lời này với boss của mình?

Nghĩ đến đây, Lang An run rẩy để điện thoại lại bên tai, rồi thay đổi thái độ 180 độ.

“Xin lỗi cậu Dạ, anh cứ xem như chưa nghe thấy những lời lúc nãy đi, dù anh có nghe thấy cũng không phải do Lang An tôi nói. Lúc nãy anh căn dặn gì thế, tôi sẽ đi làm ngay, bác sĩ đúng không? Không thành vấn đề, giờ tôi sẽ chở bác sĩ đến đó.”

Tút tút…

Anh vừa cam kết xong, thì đối phương đã dập máy chẳng thương tiếc.

Nghe thấy tiếng máy bận trong điện thoại, Lang An căm hận nhấn nút khóa màn hình, rồi cất điện thoại vào túi, anh lại nhìn bữa trưa ngon lành ở trước mặt, vẫn cảm thấy nuối tiếc, nên dùng sức ăn mấy miếng, gắp mấy miếng thịt cho vào miệng, rồi mới luyến tiếc đứng dậy.

15 phút sau, Lang An mới dẫn bác sĩ tới nhấn chuông cửa nhà Hàn Minh Thư.

Lúc Dạ Âu Thần mở cửa ra, sắc mặt đã u ám, không vui hỏi: “Sao cậu tới chậm thế?”

Sắc mặt Lang An khẽ thay đổi, hơi khổ sở nói: “Cậu Dạ, tôi đã lái như bay tới đây rồi.”

Dạ Âu Thần mím môi, không muốn so đo với anh ta nữa, nên xoay người dẫn Lang An và bác sĩ cùng lên lầu.

Lang An đi sau cùng, lặng lẽ quan sát căn nhà. ngôn tình hài

Đây là nhà do mợ chủ mua bằng tiền của mình ư? Còn là nhà hai tầng, hơn nữa trông cách thiết kế trang trí cũng rất đẹp mắt.

Xem ra năm năm nay, mợ chủ thật sự thay đổi rất nhiều.

Bác sĩ vừa tiến vào phòng, đã vội chữa trị cho Hàn Minh Thư.

Trước đó cô còn có chút sức lực đấu võ mồm với Dạ Âu Thần, bảo anh cút đi các kiểu, anh nhẹ nhàng dỗ dành cô một hồi lâu, có lẽ sau đó cô sốt đến khó chịu, nên mơ màng ngủ thiếp đi.

Bác sĩ đo nhiệt độ cho Hàn Minh Thư trước, rồi nhíu mày nói: “Cô ấy sốt hơi cao, giờ tôi sẽ truyền nước cho cô ấy, nếu cứ để cô ấy sốt thế này sẽ ảnh hưởng đến não bộ.”

“Làm phiền bác sĩ rồi, ông nhất định phải chữa khỏi cho cô ấy.” Lang An đứng bên cạnh cười nói.

Dạ Âu Thần luôn đen mặt, hai tay khoanh trước ngực, đứng dựa vào tường bên cạnh, lúc thấy bác sĩ đâm kim tiêm vào cổ tay trắng nõn của Hàn Minh Thư, mi mắt anh khẽ giật một lát.

Có lẽ trong cơn mê, Hàn Minh Thư cũng cảm nhận được cơn đau, nên khẽ nhíu đôi mày thanh tú, nhưng không tỉnh lại.

Dạ Âu Thần hơi đau lòng, hầu kết lăn lên lăn xuống, khàn giọng nói.

“Ông nhẹ tay một chút.”

Bác sĩ sửng sốt, rồi mới nhận ra là anh đang nói mình, nên tươi cười đáp: “Thằng nhóc cậu cũng biết đau lòng cho bạn gái à, nhưng châm kim là thế, làm gì có nặng nhẹ, dù gì cũng phải truyền nước biển mới nhanh khỏe được.”

Cuối cùng cũng truyền nước biển cho Hàn Minh Thư, Dạ Âu Thần ngồi bên cạnh trông chừng, còn Lang An thì đi tiễn bác sĩ.

“Bác sĩ, mợ chủ nhà chúng tôi sao rồi?”

“Đợi cô ấy hạ sốt sẽ ổn thôi.”