Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 560: Oán hận




Hàn Minh Thư ngẩn người, nghẹn họng nhìn trân trối đực mặt ra đó, không thế nào ngờ được Dạ Âu Thần lại...

Tên này là cầm thú sao?

Cô chỉ nói một câu, vậy mà anh lại có phản ứng?

Lại còn kéo cô ngồi lên đùi anh, Hàn Minh Thư khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn Dạ Âu Thần đang ngồi gần sát.

“Sao anh lại không biết xấu hổ đến thế chứ?”

Dạ Âu Thần ghé sát vào người cô, gần như tham lam mà ngửi lấy mùi hương cơ thể trên người cô, giọng nói khàn khàn, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng bỏng.

“Không thể trách tôi được.” Anh vừa nói vừa đến gần cô, môi gần như dán chặt lên cằm cô: “Tôi là một người đàn ông bình thường, đã giữ thân như ngọc vì em suốt năm năm, em lại nói mấy lời như thế để quyến rũ tôi thì đừng trách tôi có phản ứng.”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư sửng sốt.

“Anh, anh nói gì?” Giữ, giữ thân như ngọc suốt năm năm.

Cô trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn Dạ Âu Thần: “Không lẽ suốt năm năm nay anh vẫn luôn không... không...”

Cô không thể nói tiếp câu tiếp theo nữa, nhưng trong lòng Hàn Minh Thư đã vô cùng hoảng sợ.

Nếu bắt một người đàn ông đã từng ăn mặn phải giữ thân như ngọc suốt năm năm, đó gần như là một chuyện không thể nào.

Nhưng Dạ Âu Thần lại làm được, hơn nữa còn nói ra.

“Sao nào?” Dạ Âu Thần nheo mắt, dán đôi môi mỏng lên chiếc cằm mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp: “Em cũng biết tôi có bệnh thích sạch sẽ, em cho rằng tôi sẽ đụng vào người phụ nữ nào khác ngoài em sao?”

Hàn Minh Thư: “...”

Đôi môi hồng nhạt khẽ mấp máy, cuối cùng cũng không nói nên lời.

Cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dạ Âu Thần, cắn môi dưới, có lẽ Dạ Âu Thần đã nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của cô, cười khẽ: “Sao nào? Bị tôi làm cảm động rồi sao? Vậy có phải sẽ tha thứ cho tôi không?”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư lấy lại tinh thần, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh.

“Tôi không tin mấy lời nói vớ vẩn của anh đâu, làm sao một tên đàn ông có thể giữ thân như ngọc suốt năm năm được chứ?”

“Sao lại không được?” Dạ Âu Thần rũ khóe mắt xuống: “Em cũng không phải không biết tình cảnh của tôi.”

“Ai mà biết tình cảnh của anh như thế nào chứ? Nếu năm năm nay anh không đụng vào phụ nữ, vậy anh trải qua như thế nào?”

Dạ Âu Thần: “...”

Năm năm, biết bao nhiêu ngày đêm, sao có thể không cảm thấy cô đơn tịch mịch chứ.

Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm anh, sau đó thấy lỗ tai của Dạ Âu Thần đỏ lên một cách đáng ngờ, nhưng mặt anh vẫn không hề thay đổi, hơi nhếch đôi môi mỏng: “Em cảm thấy tôi còn có thể như thế nào?”

Hàn Minh Thư đứng yên không nhúc nhích, đáy mắt hiện lên chút xấu hổ.

Không ngờ cô lại đi hỏi anh vấn đề này, chẳng phải là đang tự vác đá đập vào chân mình sao?

“Hửm?” Dạ Âu Thần khẽ nâng cằm cô lên, giọng điệu đầy mập mờ.

Hàn Minh Thư cảm thấy hô hấp của cô cũng dần dần trở nên kỳ lạ, hơn nữa nhiệt độ cơ thể càng lúc càng nóng, cứ tiếp tục như thế thì không được. Cô đột nhiên duỗi tay đẩy anh ra rồi đứng bật dậy.

Sau khi đứng dậy, cô lui ra sau vài bước mới miễn cưỡng ổn định bước chân.

Sau đó Hàn Minh Thư mới ý thức được bản thân đã hơi mất khống chế, vì vậy xoay người ổn định lại cảm xúc của bản thân, đợi đến khi cô đã hoàn toàn ổn định lại mới xoay người nói.

“Giữ thân như ngọc cũng được, không thủ thân như ngọc cũng chẳng sao, không liên quan gì đến tôi cả.”

“Vậy sao?” Dạ Âu Thần không có ý định buông tha cho cô, tiếp tục lấn át đến hỏi: “Vậy khi nãy sao em lại căng thẳng?”

Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười, quyết tâm giả chết đến cùng.

“Ai căng thẳng? Sao tôi lại không thấy?”

“Không thấy sao?”

“Đúng vậy.”

Dạ Âu Thần nhướng mày, đứng dậy đi về phía cô.

Có lẽ là vì lúc nãy anh vừa mới nói những lời đó, cho nên Hàn Minh Thư bất giác liếc nhìn về nơi nào đó của anh, phát hiện ra nói vẫn còn chưa trở về như bình thường, mặt cô lập tức đỏ bừng, đột nhiên lui ra sau.

“Anh đừng đến đây.”

Dạ Âu Thần không dừng bước: “Không phải không căng thẳng sao? Vậy sao bây giờ em lại căng thẳng?”

Hàn Minh Thư thật sự không dám nhìn thẳng vào anh, lui ra sau vài bước, anh vẫn tiếp tục bước lên, cô đành phải lui tiếp ra xa, Dạ Âu Thần vẫn luôn đến gần, cuối cùng... không ngờ cô lại bị ép đến sát góc tường, Dạ Âu Thần giơ tay đè lên trên vách tường chặn đường của cô.

“Còn chạy không?”

Nhìn Dạ Âu Thần đang cản trước mặt, Hàn Minh Thư chớp mắt, hơi cạn lời, cũng đã lấy lại tinh thần.

Cô đang làm cái quái gì thế???

Chơi trò chơi gia đình với Dạ Âu Thần sao? Đã xảy ra chuyện lớn như thế, vậy mà anh lại còn có hứng thú đứng đây trêu chọc cô?

Hàn Minh Thư cảm thấy vô cùng thất vọng về bản thân, tự giễu cợt nói: “Không chạy, dù sao cũng không chạy được, rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi thừa nhận tôi căng thẳng, được chưa? Tôi cũng tin những gì anh nói, vậy bây giờ anh đã có thể đi rồi chứ?”

“Không.” Dạ Âu Thần mím môi, lạnh lùng nói: “Chỗ của em cũng không an toàn, tôi phải ở lại.”

Hàn Minh Thư: “?”

“Em cũng đã nhìn thấy mấy người khi nãy rồi, bọn họ sẽ đến nữa, em không sợ sao?”

“Bây giờ tôi đã về nhà bình an, vì sao phải sợ?”

“Cho nên tôi giúp em, ngược lại em muốn đuổi tôi ra khỏi nhà?”

Hàn Minh Thư đã hiểu, anh muốn ăn vạ ở đây không chịu đi nữa, nghĩ đến lúc nãy đúng là anh đã giúp cô, hơn nữa lúc nãy anh còn nói muốn thỏa mãn dạ dày của anh, chắc là định ăn chực ở nhà cô.

Nghĩ thế, cuối cùng Hàn Minh Thư chỉ đành lạnh lùng nói: “Anh đứng yên ở đây chờ, tôi đi nấu cơm, ăn cơm xong thì anh lập tức cút xéo ngay cho tôi.”

Nói xong, Hàn Minh Thư cũng không quan tâm anh có phản ứng gì, lập tức xoay người đi vào phòng bếp.

Mà Tiểu Nhan đang đứng ở cầu thang cũng đã quay về phòng cô từ lâu rồi, nếu không cô sợ cô sẽ nhìn thấy mấy hình ảnh bị cấm nào đó, đến lúc đó mắt bị nổi mụt lẹo thì không hay.

Nghĩ nghĩ, Tiểu Nhan dùng tay nâng cằm hơi rầu rĩ.

Thật ra trong khoảng thời gian này cô cũng đã nhìn thấy rất rõ những gì Dạ Âu Thần trả giá cho Minh Thư, trông có vẻ như anh thật sự muốn bắt đầu lại một lần nữa cùng Minh Thư.

Nhưng lúc trước Minh Thư đã gặp phải những tổn thương đó ở nước M, đó cũng là ác mộng đối với Tiểu Nhan, cô không hy vọng Minh Thư lại phải sống những ngày tháng như thế.

Cho nên cho dù đến tận bây giờ cô đã cảm thấy Dạ Âu Thần đang rất thật lòng thì cô vẫn rất hận Dạ Âu Thần.

Bởi vì năm đó, Minh Thư vì chuyện của anh, suýt chút nữa đã...

Suýt chút nữa đã chết.

Nghĩ đến đây, trong đầu Tiểu Nhan lại hiện lên những hình ảnh lúc trước.

Hơn nửa đêm, cô ngồi trong phòng trọ khóc lóc gọi điện thoại cho bác sĩ, căng thẳng đến độ không nói nên lời, bác sĩ ở đầu dây bên kia cũng rất sốt ruột, cuối cùng bảo cô đọc địa chỉ, sau đó chạy đến khám cho Minh Thư.

Lúc đó Minh Thư vẫn luôn gặp phải ác mộng.

Cô cứ luôn sống trong cảnh tưởng tượng của bản thân, bác sĩ bảo là do cô quá đau lòng, hơn nữa chuyện khi còn nhỏ làm cô bị ảm ảnh, có lẽ là hai lần đả kích to lớn đã làm cô cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống này, cho nên đầu óc sẽ rơi vào trạng thái tự ảo tưởng, sau đó tự thôi miên bản thân, thường xuyên không thể tỉnh lại.

Tóm lại dáng vẻ đó, lúc trước đã làm Tiểu Nhan cảm thấy rất hoảng sợ.

Sau đó cô mất rất nhiều thời gian để trị liệu, còn mời bác sĩ tâm lý đến dẫn dắt cô, mãi dến mấy năm nay cô mới từ từ khỏe lại giống một người thường.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lại rất tức giận, nắm chặt nắm đấm định chạy xuống lầu.

Cô không cho phép Dạ Âu Thần lại tiếp tục làm Minh Thư bị tổn thương!!