Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1610




“Đừng tỏ vẻ đáng yêu, con không phải nói sẽ đem bạn trai về cho mẹ xem hả? Giờ thì sao? Đi ra ngoài lâu như vậy, đến bóng dáng còn không thấy. Có phải lại chạy trốn rồi không?”

nghĩ tính toán gì mẹ đều biết rõ đấy”

“Được rồi được rồi, dừng tại đây về nói nhé, con cúp máy trước đây.’ Cúp điện thoại xong, Giang Tiểu Bạch bất đắc dĩ thở ra một hơi, nhìn về phía Tiêu Túc: “Đã nói với anh là mẹ tôi rất khó đối phó phải không? Bà ấy quá tỉnh ý, nên chúng ta phải luôn hỗ trợ nhau”

Tiêu Túc mặc dù đang lái xe, nhưng anh ta tự nhiên cũng để ý tới cuộc nói chuyện của Giang Tiểu Bạch với mẹ cô, sau khi nghe cô nói những lời này, anh ta liên hỏi: “Cô muốn hỗ trợ như thế nào?”

“Khi đến trước mặt mẹ tôi, chúng ta phải biểu hiện thân mật một chút!” Giang Tiểu Bạch nói.

Nghe vậy, Tiêu Túc không khỏi nhíu mày. Đúng lúc tới trước đèn đỏ, Tiêu Túc dừng xe lại, Giang Tiểu Bạch nhìn thấy lông mày hắn nhíu lại, nhẹ nghĩ tính toán gì mẹ đều biết rõ đấy”

“Được rồi được rồi, dừng tại đây về nói nhé, con cúp máy trước đây.’ Cúp điện thoại xong, Giang Tiểu Bạch bất đắc dĩ thở ra một hơi, nhìn về phía Tiêu Túc: “Đã nói với anh là mẹ tôi rất khó đối phó phải không? Bà ấy quá tỉnh ý, nên chúng ta phải luôn hỗ trợ nhau”

Tiêu Túc mặc dù đang lái xe, nhưng anh ta tự nhiên cũng để ý tới cuộc nói chuyện của Giang Tiểu Bạch với mẹ cô, sau khi nghe cô nói những lời này, anh ta liên hỏi: “Cô muốn hỗ trợ như thế nào?”

“Khi đến trước mặt mẹ tôi, chúng ta phải biểu hiện thân mật một chút!” Giang Tiểu Bạch nói.

Nghe vậy, Tiêu Túc không khỏi nhíu mày. Đúng lúc tới trước đèn đỏ, Tiêu Túc dừng xe lại, Giang Tiểu Bạch nhìn thấy lông mày hắn nhíu lại, nhẹ có một mặt đáng yêu như vậy? Tiêu Túc hơi nheo mắt lại.

Thật ra, đối với Giang Tiểu Bạch mà nói, cô ấy bình thường chỉ là không muốn tỏ ra đáng yêu mà thôi, nhưng bảo cô ấy trở nên đáng yêu thì có gì mà cô không thể làm chứ? Dưới ngòi bút của cô ấy nắm giữ vô số loại tính cách nhân vật, tất cả chỉ phụ thuộc vào việc cô có muốn làm hay không thôi. Chẳng qua, bản tính cô ấy vốn như vậy, cho nên không thèm ra vẻ.

“Có được hay không anh nói một câu đi mà.

Lúc trước khi anh say xỉn trong khách sạn, có một gã ở quầy bar muốn ném anh ra ngoài đường, nhưng tôi đã không chút ngần ngại đưa anh về.

Đến hơn nửa đêm, anh giữ lấy tay tôi hại tôi phải cùng với anh ngủ một đêm, lúc đó còn gần gũi hơn bây giờ nữa!”

Thấy cô nhắc đến chuyện tối hôm đó, Tiêu Túc chỉ cảm thấy ấn đường khẽ đau. Tối đó thực sự là anh kéo tay người ta không chịu buông, khiến cho một cô gái như cô phải ngồi trên sofa ngủ, sau đó chân còn tê rần cả lên.

Mà sau khi anh tỉnh dậy, lại còn trách nhâm Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Túc cảm thấy hơi áy náy, vậy nên đành phải đồng ý.

“Tôi biết rồi”

Giang Tiểu Bạch thấy anh đồng ý, trong mắt liền hiện lên ý cười.

Biết ngay là anh sẽ đồng ý. Xem ra anh vẫn cảm thấy rất áy náy với cô. Vốn dĩ chỉ là nhắc bừa một tiếng, không ngờ lại có hiệu quả tốt đến vậy.

Rất nhanh họ đã đến nhà họ Giang.

Lúc Giang Tiểu Bạch và Tiêu Túc xuống xe, Giang Tiểu Bạch vẫn luôn nói lảm nhảm bên tai anh.

“Những điểu tôi nói với anh anh đều nhớ kĩ rồi chứ? Sinh nhật của tôi, bạn bè của tôi, còn có một Am SỐ::..

Tiêu Túc dùng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc để nhìn cô.

“Cô cảm thấy tôi có thể nhớ nhiều thứ như vậy trong một khoảng thời gian ngắn ư?”

Giang Tiểu Bạch lập tức im lặng.

“Anh nói cái gì? Anh không nhớ một chút gì cả?” Tiêu Túc không trả lời, nói thật anh đúng là không nhớ gì cả, bởi vì anh không có chút hứng thú với cuộc sống, sinh nhật,cung hoàng đạo…của một người không mấy thân thiết. Vì vậy,lúc Giang Tiểu Bạch nói những điều đó anh hoàn toàn không để tâm, chỉ nhìn cô ríu ra ríu rít.

Những lúc như vậy, anh liền liên tưởng đến một cô gái khác.

Tiểu Nhan…

Nghe nói cô cùng Hàn Thanh đi du lịch, hiện tại, cô chắc chắn đang rất hạnh phúc nhỉ?

Cuối cùng cũng được đền bù xứng đáng rồi.