Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1609




“Chính xác!”

Ngay sau đó, Giang Tiểu Bạch giống như kiểm tra hộ khẩu, đem tất cả già trẻ lớn bé trong gia đình Tiêu Túc toàn bộ tra hỏi một hồi, hỏi xong Giang Tiểu Bạch lại nói cho Tiêu Túc tình hình trong gia đình mình.

Cả người Tiêu Túc như chìm sâu trong sương mù, cứ vậy mà để Khương Tiểu Bạch điều khiển.

Sau khi hai bên đã hiểu rõ tình hình của nhau, Giang Tiểu Bạch lại nói: “Đúng rồi, hai chúng ta còn thiếu tên gọi thân mật”

“Tên gọi thân mật?”

Hai mắt Tiêu Túc liền giật giật liên tục, suy nghĩ của cô gái này đúng thật là, có lẽ cậu thật sự không nên đồng ý với cô.

“Phải rồi!”

Giang Tiểu Bạch hai tay ôm lấy hai má, dáng vẻ tựa hồ đang khổ não suy nghĩ. Tiêu Túc thấy cô đang suy nghĩ nên mặc kệ cô, bưng ly cà phê chậm rãi nhấp một ngụm.

“Tôi nghĩ ra rồi! Hay là tôi gọi anh là Túc Túc bé nhỏ!”

“Phụt” Cà phê mà Tiêu Túc chưa kịp nuốt xuống cứ như vậy bị phun ra.

Giang Tiểu Bạch vẻ mặt trở nên xấu xa tinh nghịch tránh đi, nghiêng đầu hỏi: “Anh thấy Túc Túc bé nhỏ không ổn hả? Vậy thì … Tiêu Túc bé nhỏ?”

“Khụ khụ…’ Tiêu Túc ho khan một tiếng rồi dùng tay lau cà phê dính ở khóe môi, sau đó tức giận ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Bạch. Giang Tiểu Bạch lập tức phục hồi vẻ mặt vô tội: “Cái nào anh cũng không thích hả? Vậy thì … không gọi tên nữa, gọi là anh yêu ơi được không? Honey? Cục cưng? Người yêu bé nhỏ? “

Cô ấy cứ vậy một mình nói huyên thuyên, khuôn mặt của Tiêu Túc có thể dùng đen như đít nồi để hình dung.

“Cô không thấy càng như vậy sẽ càng đáng nghỉ sao?” Tiêu Túc thực sự chịu không nổi mấy tên gọi nghe nổi da gà kia, chỉ có thể lớn tiếng ngắt lời cô.

Hở?

Là như vậy hả? Giang Tiểu Bạch bình thường viết rất nhiều bản thảo, luôn cảm thấy khi yêu đương nên có một vài tên gọi thân mật, nhưng lại sơ ý bỏ qua những gì tình huống bình thường nên có.

Bị Tiêu Túc nhắc nhở như vậy, Giang Tiểu Bạch cũng cảm thấy được mấy tên gọi mình nghĩ ra có vấn đề.

“Vậy anh nói đi, phải làm sao?”

“Trực tiếp gọi tên là được rồi” Tiêu Túc nhẹ giọng nói.

“Chỉ gọi tên thôi? Vậy thì … Tôi gọi anh là Tiêu Túc? Anh gọi tôi là Giang Tiểu Bạch?” Giang Tiểu Bạch bĩu môi, bất mãn kêu lên “Tôi thấy như vậy cứ kỳ kỳ sao ấy… hay là …vẫn gọi…

“Gọi tên thôi” Tiêu Túc dứt khoát ngắt lời cô, kiên quyết không để cô suy nghĩ lung tung nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cô ra ngoài bao lâu rồi, việc giả làm bạn trai này đến ngày hôm nay mới tiến hành hả?”

Vừa dứt lời, điện thoại di động của Giang Tiểu Bạch vang lên, cô liếc nhìn số người gọi, khóe miệng giật giật: “Xem cái miệng của anh này, thiêng thật sự, mẹ tôi gọi điện tới rồi”

Giang Tiểu Bạch nói xong liền nghe điện thoại.

“A lô mẹ yêu à~”“

Khi bà Giang bên kia nghe thấy Giang Tiểu Bạch dùng giọng điệu nịnh nọt như vậy nói chuyện với mình, cảm thấy có gì không ổn rồi, giọng bà trở nên nghiêm túc.

“Đừng tỏ vẻ đáng yêu, con không phải nói sẽ đem bạn trai về cho mẹ xem hả? Giờ thì sao? Đi ra ngoài lâu như vậy, đến bóng dáng còn không thấy. Có phải lại chạy trốn rồi không?”

nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cô ra ngoài bao lâu rồi, việc giả làm bạn trai này đến ngày hôm nay mới tiến hành hả?”

Vừa dứt lời, điện thoại di động của Giang Tiểu Bạch vang lên, cô liếc nhìn số người gọi, khóe miệng giật giật: “Xem cái miệng của anh này, thiêng thật sự, mẹ tôi gọi điện tới rồi”

Giang Tiểu Bạch nói xong liền nghe điện thoại. . truyện tiên hiệp hay

“A lô mẹ yêu à~”“

Khi bà Giang bên kia nghe thấy Giang Tiểu Bạch dùng giọng điệu nịnh nọt như vậy nói chuyện với mình, cảm thấy có gì không ổn rồi, giọng bà trở nên nghiêm túc.