“Bác cả!”
Tống Đàn dẫn Kiều Kiều đi cùng, từ xa đã thấy Tống Đại Phương tóc bạc ngồi ở cửa tiệm, mắt nhìn chằm chằm điện thoại.
“Đôi 7!”
“Đôi Q!”
“Bỏ lượt!”
“Đánh hay đấy…”
Tống Đại Phương đang bận rộn ngẩng đầu lên nhìn, nháy mắt kinh ngạc: “Đàn Đàn? Sao cháu lại quay về?”
Lại nhìn Kiều Kiều: “Kiều Kiều cũng tới rồi? Ăn cơm không…”
“Nhanh lên, tôi chờ tới hoa cũng tàn rồi nè!” Giọng nói lớn trong điện thoại di động không chút do dự hô lên.
Tống Đại Phương lập tức xấu hổ, tay chân luống cuống muốn rời khỏi, lại bị Tống Đàn ngăn lại: “Không sao đâu bác cả, tụi con cũng không vội, bác cứ đánh xong ván này đi!”
Bác cả do dự một chút, lúc này mới cẩn thận ra bài, bác ấy rất nhanh lại vui vẻ vỗ đùi: “Khá lắm! Có thể bắt được rồi!”
Kiều Kiều tò mò tiến lại gần, sau đó hai cái đầu liền chụm vào nhau, đắm chìm trong thế giới của đấu Địa Chủ.
Tống Đàn cũng nhân cơ hội đánh giá tiệm kim khí này…
Đây là cửa hàng đã được xây dựng từ rất nhiều năm trước, cách bài trí cũng rất cũ, hiện giờ cửa hàng đón tiếp toàn là khách hàng cũ nên việc sắp xếp hàng hóa cũng rất tùy tiện.
Chỉ cần nhìn đống vật liệu kim khí lung tung trên kệ, nàng tin rằng ngoại trừ bác cả thì không ai có thể tìm thấy hàng hóa chính xác được!
Cũng may có lẽ là một ván đấu Địa Chủ này đối phương quá yếu, không đến hai phút đã kết thúc một ván, nước mắt đau lòng của Địa Chủ trào ra.
Lúc này Tống Đại Phương mới nhớ tới: “Đàn Đàn không phải ở thành phố Ninh sao? Sao lại quay lại?”
Tống Đàn cười cười: “Bác cả, cháu từ chức, năm nay ở nhà trồng trọt… Đây là đậu tằm sữa mẹ bảo cháu mang theo, lúc trước vẫn luôn bán ở chợ ven sông, hôm nay cố ý giữ lại!”
Ánh mắt Kiều Kiều lưu luyến rời khỏi điện thoại, nghe vậy ưỡn ngực, lại đưa mã QR ra lần nữa.
“Hai mươi tệ một cân!”
Tống Đại Phương…
Ông ấy nhìn giỏ rau nhỏ trong tay, đếm sơ một cái… Hai mươi tệ một cân?
Đứa nhỏ ngốc này, chỗ này có thể hai mươi?
Đây là đậu tằm sữa thôi, khi còn nhỏ ai mà không từng ăn, tất cả cộng lại hai mươi ông ấy cũng ngại đắt!
Ông ấy cầm di động, làm bộ quét mã: “Ai da đứa nhỏ ngốc, vẫn không nhớ số sao? Hai tệ một cân đi ha ha ha! Nào nào nào, bác cả cho cháu tiền mua đồ ăn!”
Tống Đàn lập tức xấu hổ.
Nhận tiền làm nàng rất ngại, nhưng nếu bác cả thật sự trả 2 tệ một cân, thì sau này chắc hai người họ sẽ càng ngại hơn.
Lúc này, nàng cười gượng nhanh chóng kéo Kiều Kiều qua: “Ngoan, bây giờ không thu tiền.”
“A.”
Kiều Kiều chớp mắt, sau đó nói: “Em cũng muốn cho tất cả hoa đều tàn!”
Tống Đàn (・_・?)
Nàng sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, đây là muốn nó chơi đấu Địa Chủ vừa rồi, vì thế nhanh nhẹn móc di động ra, sau đó chuyển sang game một người chơi.
Nhìn thấy Kiều Kiều mù mờ vùi đầu ngồi trên băng ghế nhỏ, trong ánh mắt Tống Đại Phương không khỏi toát ra một tia tiếc hận.
“Cháu xem đứa nhỏ này ngoan thế nào, lớn lên cũng rất đẹp trai.”
“Cha mẹ cháu chăm sóc thật là tốt, mấy năm nay cũng không dễ dàng.”
Sau đó lại nhìn đậu tằm sữa trong giỏ nhỏ, lại càng không khỏi trào ra một tia hoài niệm: “Bao nhiêu năm rồi chưa ăn… Hồi nhỏ không có gì ăn, mới đi hái cái này.”
Nói xong mới nhớ tới: “Cháu vừa mới nói gì? Cháu trở về trồng trọt à?”
Tống Đàn còn chưa trả lời thì chợt nghe thấy một giọng nói truyền đến bên cạnh: “Ai trở về trồng trọt?”
Người tới chính là con dâu Tôn Yến Yến của Tống Đại Phương.
Tống Đàn cười chào hỏi: “Chị dâu.”
Ánh mắt Tôn Yến Yến sáng lên: “Ai nha Đàn Đàn đã về rồi à? Em xem coi thành phố Ninh đúng là dưỡng người, dưỡng em đến mức khí chất thật tốt, lớn lên xinh đẹp hơn nhiều! Giống y như minh tinh… Mới vừa nói ai trở về trồng trọt? Không phải là em chứ ha ha ha…”
Tống Đàn mỉm cười gật đầu: “Là em.”
Tiếng cười của Tôn Yến Yến lập tức dừng lại.
Tống Đàn sớm đã thành thói quen, lúc này không nhanh không chậm giải thích một câu: “Công việc ở thành phố Ninh áp lực quá lớn, cơ thể cũng sắp không chịu nổi. Cha mẹ cháu tuổi cũng lớn, dứt khoát trở về nghỉ ngơi hai năm, ở bên bọn họ.”
Về phần lý do này đối phương có tiếp thu hay không thì nàng không quản được.
Tôn Yến Yến xấu hổ cười cười: “Cũng đúng, một cô gái như em, đồ đạc ở quê không có phần của em, Kiều Kiều như này cũng không thể quản lý ruộng đất. Vừa hay đến lúc đó ruộng vườn chia cho nó, em hỗ trợ chăm sóc cũng không chịu thiệt.”
Vừa dứt lời, Kiều Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên trừng mắt với cô ta, phản bác nói “Kiều Kiều sẽ tự mình trồng trọt! Kiều Kiều không cần người trông nom! Kiều Kiều sẽ trồng ngô nuôi chị gái! Hừ!”
Cậu thật sự tức giận.
Trên mặt Tôn Yến Yến càng lộ ra vẻ buồn cười: “Ai da trời ơi, em xem nó nói kìa, nói như thật vậy! Đàn Đàn, sau này em tìm đối tượng nhất định phải nói với người ta, không thể đối xử không tốt với Kiều Kiều.”
Lời này nhìn như là ý tốt, nhưng nói ra lại khiến người ta không vui, ấn tượng của chị dâu trong trí nhớ Tống Đàn có thể đếm được trên đầu ngón tay, không phát hiện ra cô ta là một người như vậy.
Tống Đàn đã mặc kệ cô ta.
Lúc này gật đầu với Tống Đại Phương đang xấu hổ không nói lời nào ở bên cạnh: “Bác cả, chúng cháu còn phải đưa chút đồ ăn cho dì cả, chúng cháu đi trước nhé.”
Lại vỗ cánh tay Kiều Kiều: “Đi thôi bé ngoan.”
Kiều Kiều đã quên mất cơn giận vừa rồi, lúc này mới đưa điện thoại lại: “Sao anh ấy không nói cháu chờ đến nỗi hoa tàn rồi?”
Tống Đàn nghĩ thầm em ra bài nhanh như vậy, máy tính cũng không theo kịp, nào có cơ hội nói lời này?
Nhưng mà còn chưa nói ra thì đã thấy Kiều Kiều lại nghĩ tới cái gì, quay lại đi hai bước rồi sau đó vô cùng thuần thục ưỡn ngực.
“Quét ở đây! Hai mươi tệ một cân!”
Tống Đàn suýt chút nữa cười ra tiếng!
Nếu thật sự để quét mã thì mặt mũi của bác cả sẽ mất hết, không thể thế được.
Dù sao, Tôn Yến Yến là Tôn Yến Yến, bác cả đối tốt với cả hai nàng nhớ kỹ!
Vì thế nhanh chóng giải thích: “Bác cả, Kiều Kiều đùa thôi. Nhưng mà đậu tằm sữa này mọi người cũng ăn nhân lúc còn sớm đi, để lâu sẽ không tươi. Cháu bán ở chợ ven sông, thật sự là hai mươi tệ một cân.”
…
Chờ đến khi tiệm kim khí yên tĩnh trở lại, lúc này Tôn Yến Yến mới thu lại dáng vẻ thăm dò, dường như vừa phát hiện ra chuyện gì quan trọng lắm.
“Cha, cha nhìn thấy không? Hôm nay Đàn Đàn bọn họ lái xe tới. Đây không phải là xe nhà chú út mua đấy chứ? Trông cũng không mới, chẳng lẽ là xe cũ?
Sắc mặt Tống Đại Phương nặng nề: “Lời gì con cũng nói được.”
Ông ấy là cha chồng, không nên trách mắng con dâu như vậy. Nhưng hôm nay Đàn Đàn tới đưa đồ ăn, sao không nói lời hay mà cứ phải chọn hai câu kia?
Đương nhiên, Tống Đại Phương là đàn ông cổ hủ, cũng thật sự cảm thấy đất đai nông thôn không có chuyện của con gái, nhưng mà trước nay ông ấy chưa từng nói ra!
Hơn nữa, tình hình cháu trai ông ấy như vậy, con dâu nói lời kia, không phải là đâm vào tim hai người sao?
Tôn Yến Yến bĩu môi: “Kiều Kiều cũng ngốc mười hai mươi năm rồi, còn sợ người ta nói sao? Này không phải là con có lòng tốt nói cho bọn họ tỉnh sao? Đàn Đàn lớn lên xinh đẹp, sau này tìm gia đình có điều kiện tốt, nói ra trước cũng đỡ cho người ta chọn lựa!”