Tống Anh Mỹ - Giấc Mộng Đẹp Của Siêu Anh Hùng

Chương 7: (6) NGƯỜI BỆNH CÔ ĐỘC




"Ha...... Captain America ——" cô gái xinh đẹp ngồi ở mép giường đu đưa chân đưa mắt đánh giá chỗ ở hiện tại của chồng, giọng kéo dài gọi biệt hiệu mới của anh, cuối cùng tầm mắt cười tủm tỉm mà dừng ở trên người Steve.

Steve treo áo cô lên móc, đi tới tự nhiên mà quỳ một gối mang dép lê cho cô, thanh âm nghiêm khắc: "Thời tiết lạnh, em không nên mặc váy lộ chân như thế." Poppy mới không sợ anh đâu, cuối đầu nhìn đầu tóc vàng kim xù xù như đầu cún kia, giơ tay ôm chặt lấy, ép anh vào trong lồng ngực.

"Poppy!" Steve bị cô phiền đến không được, nhưng cũng hưởng thụ cô quấy phá, đành không có chút uy áp nào ma gọi tên cô. Poppy rốt cuộc chịu buông tha quả đầu lộn xộn của Steve, ngồi về phía đầu giường, vỗ vỗ hai bắp đùi mình: "Nằm."

Steve nằm ở trên đùi vợ, vùi đầu vào phần bụng mềm mại, anh không có gì ủy khuất muốn nói hết, cũng không có gì nước mắt muốn tuôn ra, anh chỉ cảm thấy anh hơn nửa tháng hồn bay trên trời, trong chốc lát bị gió thổi đến đây, trong phút chốc bị gió đẩy đến kia, chỉ có một cây tuyến thông qua tin gắt gao nắm chặt ở cái này ái cười mềm mại cô nương trong tay.

Hiện tại cô cả người phong trần mệt mỏi đi tới trước mặt anh, chỉ vì nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh, làm cho anh nghỉ ngơi một lát. Anh như con thuyền cô độc, cuối cùng cũng tìm thấy nơi có mặt hồ yên tĩnh, một chỗ thể bỏ neo nghỉ ngơi, ở chỗ này, anh được lắng nghe, được lý giải, được yêu.

"Anh không muốn phải lên đài biểu diễn, anh chỉ muốn đi ra tiền tuyến." Âm thanh của anh buồn buồn, thoạt nhìn thật sự giống một con cún lớn nằm trên đùi cô gái.

"Em biết, Steve." Nếu hiện tại có người có thể nhìn thấy được đôi mắt to tròn của Poppy lúc này, nhất định sẽ bị những tia ôn nhu cùng tình yêu trong đó mà xúc động, cô nhẹ nhàng mà nói với anh [I See You].

"Kỳ thật anh có thể cùng Bucky gặp nhau, đi đến thành phố kế tiếp, em có nghiên cứu hành trình của anh, nhờ người hỏi doanh sở của Bucky đang ở, vừa hay là thành phố tiếp theo. Em sẽ đi cùng anh, em có mang theo đàn violon, có thể đi theo làm một chân trong ban nhạc công của anh." Nụ cười cô mở rộng, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, biểu tình có chút đắc ý.

"Không được, này không an toàn." Chạm được Steve mấu chốt, anh ngồi dậy, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt xanh lam đầy vẻ không tý nào ủng hộ, "Ngày mai em nên quay trở lại Brooklyn đi, hoặc là đi nhà cô em cũng được, ở cho đến khi chiến tranh kết thúc...... Không, vẫn là về Brooklyn trước, đường xá xa xôi em lại là con gái đi có một thân một mình....."

"A......Thật đói." Poppy đánh gãy Steve, bằng không... anh có thể nói đến khi nào rút được kết luận an toàn nhất mới thôi.

"Chúng ta đi trước ăn cơm, ngày mai em bắt buộc phải trở về." Anh rất hiếm khi thể hiện cường thế ép buộc trước mặt cô, không hề cho cô giải thích một tí nào mà ôm trọn cô vào lòng rồi mang giày cho cô, "Poppy, đừng làm anh lo lắng được không?"

Được được được, anh nói cái gì cũng được hết. Nhan sắc của cục cưng ngực bự thực sự là nhân gian điên đảo, còn có ngực của anh, Poppy duỗi tay xoa xoa bóp bóp, cực kỳ thỏa mãn.

"Poppy ——"

"Được, chúng ta đi ăn cơm!" Một giây kinh sợ, cô vội vàng đứng lên chạy xa khỏi nơi nguy hiểm, ngồi xe lửa rất lâu, vừa mệt vừa đói, cô không muốn phát sinh cái gì trong tình trạng này đâu.

Poppy gắt gao kéo lấy tay chồng, giống như thường mà dùng ánh mắt ôn nhu nhìn anh, gắt gao dựa lên người anh. Steve gánh vác phần lớn trọng lượng cô, chú ý không để chỗ nào đụng phải cô. Cặp nhẫn trên tay hai người khiến cho mọi người chú ý, Steve lấy chiếc nhẫn trên cổ đeo lên ngon áp út.

"Anh phải mang vào cho em, để cho những người ở đây đều biết anh đã kết hôn rồi." Lúc ăn cơm, cô gái nhỏ có chút tức giận, bởi vì người nhìn lén họ quá nhiều, nhưng cô không biết, có một nửa tầm mắt là đang xem cô. Steve nghĩ thầm, anh còn sợ người khác không biết em là vợ anh cơ.

"Anh sợ làm rơi mất, có mấy người đeo trên vòng tay đều bị sờ đi mất."

"A? Thật sự a...... Còn có loại này......" Poppy ở trước mặt Steve là bật chế độ nói không ngừng nghĩ, vừa nói vừa cười đùa, cả người như toả sáng, rất giống một con xuân □□ khí - chim sẻ nhỏ bồng bột. Trong mắt cô chỉ có bóng hình Steve ở đối diện, nói đến nữa tiếng cũng không thấy thoả mãn, yêu cầu anh để ghế sát với ghế tựa của anh, gắt gao mà ngồi dựa vào gần anh, mãi đến khi Steve cắt gọn tảng bò bít tết có chút nghiêm túc mà cho cô ăn cơm thì mới có chút thu liễm.

Cô rất thích anh, Poppy tay phải cắm thịt, tay trái giơ lên thưởng thức, cảm thấy nhẫn ở trên tay thật là đẹp; Buồn thay, trên thế giới sẽ không lại có như vậy đẹp mắt tượng trưng so sánh.

Steve không thể làm gì cô, kỳ thật có biện pháp, chỉ là luyến tiếc đối vơi cô nặng lời, không thể làm gì khác ngoài nhìn cô đưa tay trái lên, vòng qua lưng cô đem cánh tay lót ở phía dưới cùi chỏ cô, để khỏi cho cô vì giơ mà mỏi.

Poppy ngắm nghía trong chốc lát, cũng ăn no, nghiêng đầu tới xem Steve, đôi mắt sáng lấp lánh: "Tay anh mỏi sao?"

Steve lắc đầu, hoàn toàn không tính cái gì, huống chi đây là người anh yêu

Thùng thùng.

Bên cạnh cửa kính bị người gõ vang, là tạp đặc đặc công, nàng cầm quân đội da trâu phong kín túi, một thân quân trang trạm đến thẳng tắp cười nhìn bọn họ. Tiểu phu thê bay nhanh vén màn ra nhà ăn.

"Steve, đã lâu không thấy." Đặc công Carter tươi cười rất đẹp, mang theo hương vị anh dũng hiên ngang.

"Đã lâu không thấy. Poppy · Rogers, đây là vợ tôi." Steve cùng Carter bắt tay, giới thiệu vật trang sức treo trên tay mình (Poppy).

"Xin chào, tôi là Peggy Carter, cũng là Steve thủ trưởng." Cô nghịch ngợm nháy mắt với Poppy, "Tôi đã sớm biết về cô, Steve mỗi ngày xem ảnh của cô có khi không dưới 100 lần đâu."

Poppy cười rộ lên, cười tủm tỉm mà duỗi tay cùng cô ấy bắt tay: "Tôi biết, cho nên tôi in tận 50 tấm cơ."

"Poppy ——" Steve bất đắc dĩ, nhưng tâm tình anh lại vô cùng tốt.

"Tôi đi trước." Carter đưa đưa tập văn kiện trong tay mình, "Tôi còn đang phải rút quân theo chỉ thị, lần sau gặp"

"Lần sau gặp." Steve cùng cô ấy gật gật đầu, Poppy cũng vẫy tay về phia cô tỏ ý tạm biệt. Cô ngồi trên ô tô, hạ cửa kính xuống: "Đúng rồi, quên nói, nhẫn rất đẹp." Nói hết câu thì hoàn toàn quay mặt để lộ sườn mặt cùng gò má xinh đẹp mà tiêu sái rời đi.

"Thật ngầu nga." Hai mắt Poppy phát sáng, bắt chước theo Carter, "' nhẫn rất đẹp ', wow."

"Em cũng rất tốt" Steve nhìn vợ mình, toàn bộ lực chú ý đều để hết trên người cô, anh thậm chí còn có ý tường muốn ở ngay tại nơi đông đúc này mà ôm hôn cô nồng nhiệt, nhưng anh vẫn là nhịn lại, thả lỏng tuỳ ý cho vợ dựa vào người mà quay lại khách sạn.

"Anh tắm trước đi." Poppy có chút mệt, nằm dài trên giường không muốn động đậy, chân trần thoải mái mà dặt lên trên cặp đùi bền chắc của Steve, vừa nhận được ánh mắt cảnh cáo của anh, liền hoảng sợ mà rụt chân ngay vào.

Poppy nghi ngờ anh vào nhà tắm chưa đến 5 phút đã chạy ra ngoài, nghiêng đầu nheo mắt bày mặt xấu với anh. Bọt nước chạy từ ngực trần chảy xuống, theo cơ ngực, cơ bụng vẫn luôn chảy tới quần đùi. Poppy nhanh nhẹn xỏ dép, cầm đồ ngủ chạy vào phòng tắm, thuận tiện đưa tay sờ sờ mó mó cơ bụng Steve một cái, vô cùng thoả mãn nha.

Hôm nay em nhất định phải ăn thịt anh! Cô gái xinh đẹp với lý tưởng hào hùng của mình mà bay nhanh vào phòng tắm, cọ rửa sạch sẽ, phun một chút nước hoa, mặc "Chiến bào" mình đã mang sẵn theo, cô chính là chuẩn bị sẵn sàng, vốn định mua một bộ váy mới, cuối cùng mua về một váy ngủ tay ngắn màu trắng, dài vừa che khuất cái mông nhỏ của mình.

Khi cô ra ngoài, anh chồng trung hậu liêm chính đang quay lưng về phía phòng tắm rất thành thật mà chuẩn bị ổ ngủ cho cô vợ nhà mình, anh nghe được tiếng mở cửa phòng tắm mà quay đầu lại: "Không được đi chân trần đâu......"

Hai chân mảnh khảnh trắng nõn nà hoàn toàn bị lộ ra ngoài, phía trên chỉ mạc chiêc áo thun ngắn tay kiểu cũ, tâm hồn tròn trịa khiến chiếc áo thun căng ra, với cái thị lực x4 của anh thì ngay cả chỗ hơi hơi nhô nhô kia cũng càng rõ ràng, xương quai xanh tinh xảo, cái cổ mảnh khảnh, vài sợi tóc vàng rũ xuống ẩm ướt. Cô gái của anh đang bốc hoả, đốt anh đến cả người đều đau.

Steve bế ngang cô lên, một tay đỡ gãy đặt cô lên gường, đem cả người bao bọc lấy cơ thể nảy nở tinh tế của cô, bản thân anh còn có thể nghe tiếng thở như dã thú của mình, không có vội vàng đưa tay, mà là dùng ánh mắt như muốn lột sạch cả người cô không còn mảnh vải nào. Poppy có chút hoảng sợ, cô đưa tay câu lấy cổ chồng.

"Đừng sợ, Poppy, em không muốn thì chúng ta liền đi ngủ." Steve đem cô ôm trọn vào trong lòng, đổi kiểu nằm một chút, sợ đè nặng cô, cố gắng kiềm chế bản thân.

Cũng chỉ có tên ngốc này mới có thể thành thật nghe lời như thế. Poppy thấy mắt mình có chút nóng lên rồi, cô cúi người hôn hôn thổi thổi lên tai anh " Nhẹ một chút, Sweetie."

Sau đó đương nhiên là bị lăn đến mức không thể xuống giường. Cô gái ngốc, đàn ông thành thật thì chỉ có lúc dưới giường mới được tính[:)))))))))))))))))]

Còn may là buổi biểu diễn của Steve là buổi tối, cho nên cái gì cũng không chậm trễ. Hầu hạ cô vợ 'cái gì cũng bắt bẻ' rửa mặt, ăn cơm, giống như ôm trẻ nhỏ mà ôm cô, mặc quần áo cho cô, trong lòng Steve đầy thỏa mãn, cảm giác hạnh phúc cũng tràn đầy trong anh. Poppy cũng không phải hoàn toàn giận anh, chỉ là có chút bức bối, lại nghĩ sắp chia lìa, liền làm vẻ giận dỗi nũng nịu, bị một hồi hầu hạ từ đầu đến chẫn dỗ cho mêm nhũn ngồi trong lòng anh.

"Anh mua vé tàu lúc hai giờ chiều, năm giờ là sẽ đến Brooklyn, tới nơi thì phải nhắn điện báo cho anh, trên đường không được ăn đồ ăn của người lạ, chú ý cảnh giác ăn trộm......" Steve đem cô thành trẻ nhỏ mà ôm trọn vào trong lòng, một bên dặn dò một bên giúp cô gọt táo. Poppy liền như không xương dựa vào lòng chồng, tai này vào tai kia ra, vội vội vàng vàng mà ăn táo.

"Poppy ——" giọng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Được rồi, em biết rồi, em đã 21, em tự có thể tự chăm sóc mình" Cô xinh đẹp làm động tác thể hiện bản thân rất cường tráng, duỗi tay lấy quả táo đặt trong mâm ở trước mặt, cắn rộp rộp mà ăn.

"Không biết như thế này có mang thai không nhỉ?" Vợ yêu mềm nhũn nằm trong lòng ngực, không hề để ý mà nói ra một vấn đề khiến chồng mình phải suy diễn đến long trời lở đất, thiếu chút nữa cắt đứt tay.

Nói về con cái, nhất định sẽ có đôi mắt to ngập ánh nước của Poppy, cái mũi rất tốt mà cái miệng cũng rất đẹp, là con gái thì lại càng tốt, một bé Poppy nhỏ. Anh chồng ngốc bắt đầu rơi vào ảo tưởng không thực tế, nghĩ là con cái chỉ mang gien di truyền của mẹ.

"Steve, anh muốn mấy đứa? Con trai con gái?" Poppy ăn xong quả táo, nghiêng người ngồi trên một bên đùi anh, đầu dựa vào lồng ngực anh, đôi tay nhỏ nắm lấy ngón tay anh mà chơi đùa.

"Con trai con gái thế nào cũng tốt, nhưng là, anh vẫn có chút thích con trai hơn, náo nhiệt."Gương mặt đầy anh tuấn lộ ra ý cười, hòa tan đi biểu cảm nghiêm túc, "Chờ đến chiến tranh kết thúc." Anh cầm tay vợ nhẹ nhàng hôn lên, chờ đến chiến tranh kết thúc, anh có thể trở lại bên cô, vĩnh viễn cùng cô ở bên nhau.

Quãng thời gian hạnh phúc nhanh chóng kết thúc, Poppy ôm đống đồ ăn vặt mà Steve mua cho mình đứng ở cửa toa tàu mà vẫy tay về phía anh, âm thanh ồn ào khiến cô cũng phải cao giọng nói thật lớn: "Tạm biệt, Steve, em sẽ ở Brooklyn đợi anh về!"

Steve mặc trên người chiếc áo bành tô mới toanh mà Poppy mua cho anh, thân hình cao lớn đĩnh đạt đứng cách vợ mình hai mét, cũng cười vẫy vẫy tay, làm một cái nhép miệng "Phải biết tự chăm sóc bản thân nhé".

"Mau lên tàu! Mau lên tàu! Tàu hỏa sắp xuất phát!" Nhân viên tàu hỏa giơ loa thét khàn cả giọng, đuổi đi những người đang lưu luyến không rời mà chiếm chỗ chờ. Poppy trong lòng đầy lưu luyến không rồi, đột nhiên quay người chạy về phía Steve, cả hai ôm chặt chân cô cũng cách mặt đất cả quãng.

"Em không muốn rời xa anh."

"Không khóc, Poppy." Steve một bàn tay ôm lấy eo cô, một bàn tay che chở không để cô bị người ta chen lấn, đi đến toa tàu, "Anh bảo đảm, thực mau chiến tranh liền sẽ kết thúc, sau đó anh liền sẽ trở về."

"Anh bảo đảm sao?" Trong lòng ngực, vợ lộ ra khuôn mặt cùng chóp mũi đã đỏ hồng, rất giống đóa hoa hồng bị người tưới nước tràn đầy kiều diễm.

"Anh bảo đảm." Steve kéo mũ lên cho cô, nhìn cô xách theo chiếc vali nhỏ đứng cửa trong toa tàu.

Ô —————— còi tàu kéo lên những tiếng thật dài, bắt đầu lăn bánh, Steve đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của vợ xa dần, dần đến khi anh không còn thấy rõ mặt cô nữa, vừa mới chạy vài bước, tàu hỏa đã rời đi sân ga, trong tay giống như nắm được thứ gì, Steve mở ra, là nước mắt của vợ anh.

Anh chưa bao giờ có mong muốn kết thúc chiến tranh ngay lập tức như lúc này.