Tôi Vô Tình Ngủ Với Trúc Mã

Chương 3




3

Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy:

“Hả?”

"Cô là người mới đến phải không? Cả công ty đều biết rằng anh Cố và anh Trần là bạn thuở nhỏ cùng trường đại học, họ là một cặp đôi hoàn hảo. Họ tài năng và còn đẹp trai nữa, đáng lẽ phải sớm ở bên nhau rồi."

Tính hóng hớt của tôi lập tức trỗi dậy, nghiêng đầu tò mò hỏi: "Anh Cố thích anh Trần?"

"Tất nhiên là có thích anh Trần, hai anh ấy luôn độc thân và không có bạn gái nhiều năm rồi. Anh ấy chỉ kết bạn với mỗi anh Trần, đúng là bọn họ thích nhau rồi còn gì. Tôi nghe nói anh Cố đến công ty chúng tôi, chỉ để theo đuổi anh Trần."

Nói đến đây, cô ấy lộ ra vẻ ghen tị. Nghe vậy, tôi mỉm cười gật đầu: “Chắc vậy.”

Nhưng… Cố Tư Thành có người yêu, sao tôi lại không biết? Chúng tôi đang buôn chuyện thì cánh cửa phòng mở ra, có hai người đàn ông bước vào.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, lịch sự đứng sang một bên, rồi dùng cùi chỏ chọc vào cô gái bên cạnh: "Anh Trần là ai vậy?"

“Người mặc bộ đồ trắng.”

Khi Trần Cảnh Hàn nhìn thấy tôi đang nhìn chằm chằm anh ấy, anh ấy liền tỏ ra chán ghét, bước đến cạnh tôi và nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Cô đang tìm tôi à?"

Tôi đưa tài liệu cho anh ấy, rồi định rời đi ngay: “Anh Trần, đây là tài liệu mà anh Cố nhờ tôi đưa cho anh.”

Khi nghe đến chữ "Anh Cố", anh ta chợt nhíu mày, trên môi hiện lên một nụ cười: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô."

"Không có gì."

Sau khi anh ấy rời đi, tôi cong môi nói: "Bọn họ thật thú vị."

Cô gái ở một bên gật đầu đồng tình: “Bọn họ làm vậy để người ta thấy khó mà rút lui?”

Sau khi rời khỏi bộ phận kỹ thuật, vừa tan làm, tôi muốn bắt taxi để phi ngay về nhà. Nhưng chưa kịp bắt xe, thì không ngờ Cố Tư Thành lại gọi điện đến.

"Ở đâu?"

"Bộ phận kĩ thuật."

“Làm thêm giờ và nói chuyện với tôi một chút.” Anh ấy dừng lại và nói thêm: “ Sẽ có tiền thưởng.”

Ừm… Đây không phải việc của tôi đâu! Chẳng phải thư ký của anh ấy lúc nào cũng đi cùng anh ấy sao?

"Tôi còn có việc phải làm."

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi thản nhiên nói: “Bà dì của tôi đến rồi, bụng tôi đau quá.”

Tôi vừa dứt lời thì điện thoại bên kia đã bị cúp. Vừa về đến nhà, Cố Tư Thành liền gọi điện cho tôi.

"Có chuyện gì vậy, anh Cố?"

"Xuống lấy đồ đi."

"Hả?"

Anh bình tĩnh, lặp lại một lần nữa: “Tôi chờ em dưới lầu, xuống lấy đồ đi.”

Tôi mở to mắt, chạy ra ban công thì thấy anh ấy thực sự đang đứng ở dưới, nhìn lên căn hộ của tôi, trên tay cầm một túi đồ. Vừa gặp anh, tôi rất ngạc nhiên:

"Sao anh biết tôi sống ở đây?"

Em cứ lên lấy đồ đi, tôi còn có việc phải làm. "Sao em hỏi nhiều thế?"

Tôi nhìn vào bên trong túi có rất nhiều thứ: máy làm ấm bụng dưới, đường nâu, băng vệ sinh… Thú thật tôi thấy hơi cảm động, nhưng vẫn không muốn lại dính vào anh: "Ờ... ừm... cảm ơn."

Anh quay người định rời đi, nhưng tôi đã giữ anh lại và đưa đồ: “Tôi nói dối anh, tôi không bị bà dì đến thăm. Chỉ vì tôi không muốn nói chuyện với anh mà thôi.”

Cố Tư Thành tức giận cười thành tiếng, sau đó không nói lời nào mà gật đầu, mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm: "Không muốn dùng thì vứt đi."

Lúc anh phóng xe đi, anh tức giận đến mức khiến tôi sợ anh vì giận đến phát điên mà phóng xe như bay. Tôi và anh ấy đã là quá khứ, bây giờ anh ấy đã có người mình thích, tôi cũng không phải là một người yêu cũ tốt đến mức không thể quên. Như người ta vẫn nói, một người yêu cũ không đủ tư cách, thì cứ coi như người ấy đã chết. Tôi lại bắt đầu tránh mặt anh ấy.

Cùng làm trong công ty với nhau, có thể tránh được một lần, nhưng nhiều lần thì không. Sau khi vội vã chạy vào thang máy, tôi nhận ra người duy nhất bên trong chỉ có Cố Tư Thành.

"Xin chào, anh Cố."

Tôi chào anh ấy một cách lịch sự nhất có thể. Nhưng xem ra anh ấy vẫn rất tức giận, anh phớt lờ tôi và thậm chí còn không thèm nhìn tôi một cái. Haha, sau này tôi không cần phải chào nữa rồi. Sau khi lên đến tầng 10, tôi vừa định buông bỏ tâm trạng lo lắng, thì không ngờ mình đã bước một chân ra ngoài. Chợt có người nắm lấy tay tôi và kéo vào lại bên trong. Tôi ngã ra sau, Cố Tư Thành ôm eo tôi, xoay người tôi lại, ép tôi vào góc thang máy, rồi ấn nút đóng.

"Anh đang làm gì vậy?" Tôi đẩy anh ra, nhưng vẫn đứng sững người ở đó, không có ý định chạy ra ngoài.

Anh nắm lấy tay tôi, giận dữ hét lên: “Sao em lại trốn tôi?”

"Không hề nha, anh suy nghĩ nhiều rồi." Tôi giả vờ lơ đãng nhìn vào ngực anh.

“Diệp Ly, đừng hòng lừa dối tôi.”

Giọng điệu của anh đột nhiên dịu đi, thậm chí còn có chút năn nỉ.Tôi chợt hoảng hốt, tay dần dần nắm chặt thành nắm đấm, mắt không biết nhìn vào đâu.

"Anh Cố, cứ như bây giờ không phải tốt hơn cho chúng ta sao?" Tôi quay đầu lại, không dám nhìn anh.

Anh nói trong nghẹn ngào: “Trong mấy năm qua, em có bao giờ nghĩ đến tôi dù chỉ một giây không?”

Tôi cũng có nghĩ đến điều đó, nhưng chỉ khi tôi cô đơn hoặc vào đêm khuya, tôi cứ nghĩ rằng đó là vì nhu cầu mà thôi. "Tôi quá bận để kiếm sống, làm sao có thể nghĩ đến người khác nữa."

Ánh mắt mong chờ của anh dần dần chuyển sang thất vọng, rồi căm phẫn. Đúng lúc cửa thang máy vừa mở, đứng ở cửa là Trần Cảnh Hàn.