Tôi Nuôi Lớn Bá Tổng Bệnh Kiều

Chương 7




Edit: Vũ Vũ



Tôi nghi rằng Phó Nguyên sẽ không trả lời tin nhắn.



Không ngờ rằng, rất nhanh hắn đã gửi lại cho tôi một câu:



"Cô tìm tôi có việc gì?"



Trong nháy mắt, tôi lấy lại tinh thần.



Phó Nguyên vẫn là người trong nóng ngoài lạnh như vậy.



Nhìn có vẻ không dễ ở chung, thật ra trong lúc đi học, chỉ cần có người hỏi, hắn nhất định sẽ giúp, từ trước đến nay hiếm khi từ chối ai.



Tôi nghĩ nghĩ, đem chuyện Phó Minh Uyên giả mạo bạn trai để chăm sóc tôi, lại còn đưa tôi về nhà nhưng tạm thời còn chưa làm chuyện gì quá phận để kể cho hắn nghe.



Tôi hỏi: "Anh cảm thấy người đàn ông đối xử với một nữ sinh như vậy là có mục đích gì? Chẳng lẽ giống như trên mạng nói, đó là muốn nuôi tôi như thức ăn dự trữ? Có phải tôi nên đi báo cảnh sát không?"



Tin nhắn của tôi vừa gửi đi.



Phó Nguyên: "..."



Hắn rất nhanh đã trả lời lại.



"Cô có nghĩ tới khả năng rằng do người đó quá thích cô?"



Tôi nhìn đến lời này, cả kinh đến nỗi trợn to mắt.



Điện thoại cũng suýt chút nữa rơi xuống đất.



"Sao có thể chứ? Chúng tôi là người lạ mà?"



Tôi gửi xong lời này, rất lâu sau cũng không thấy Phó Nguyên nhắn lại.



-



Tôi rất buồn bực.



Người tôi nhắn tin thật sự là Phó Nguyên sao?



Sao hắn lại có vẻ không thông minh lắm nhỉ?



Vậy mà Phó Nguyên cảm thấy một người xa lạ tỉ mỉ chăm sóc một người suốt mấy tháng trời là thích tôi?



Cho dù thật sự là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi cũng không tin tình cảm của Phó Minh Uyên lại sâu đậm như vậy.



Càng làm cho tôi cảm thấy mất mát hơn chính là.



Hình như Phó Nguyên không thèm để ý Quan Tiếu Tiếu là ai.



Tôi lăn trên giường ngủ một giấc mới tỉnh lại.



Mở điện thoại lên.



Lại phát hiện nửa đêm qua.



Phó Nguyên gửi tin nhắn cho tôi.



"Vậy cô có cảm giác gì với người đàn ông kia?"



Câu hỏi này khiến tôi nghẹn họng.



Tôi có cảm giác gì với Phó Minh Uyên sao?



Lúc mới tỉnh lại biết anh vẫn luôn chăm sóc cho tôi, nói thật tôi có chút xấu hổ.



Rốt cuộc với tôi mà nói anh cũng chẳng khác gì người xa lạ.



Nhưng không hiểu sao trên người anh có cảm giác rất quen thuộc, khiến tôi an tâm như lúc ở cạnh Phó Nguyên.



Hơn nữa Phó Minh Uyên lại quá đẹp trai quá mê người.



Mấy tháng ở chung, thật sự tôi có chút thích anh.



Tiền đề là anh thích tôi hơn nữa còn không phải người xấu.



Lúc trước tôi muốn gặp Phó Nguyên, chính là muốn tách hai người riêng biệt khỏi nhau.



-



Nhìn tin nhắn Phó Nguyên gửi tới.



Tôi không biết nên trả lời thế nào.



Nghĩ một lát vẫn là gửi lại một câu:



"Anh cảm thấy anh ấy có phải người tốt không?"



Mãi tới lúc tôi ăn xong cơm trưa miễn phí mà khách sạn đưa.



Phó Nguyên mới trả lời:



"Anh ta sẽ không làm chuyện trái pháp luật."




Tôi có chút mờ mịt, không hiểu sao lại cảm thấy lời này có hơi quen thuộc.



Không chờ tôi nghĩ nhiều.



Phó Nguyên lại gửi một tin nhắn tới.



"Cô muốn gặp tôi không?"



Đột nhiên tôi hít một hơi thật sâu.



Khó nén được vui vẻ.



Phó Nguyên bằng lòng gặp tôi?



Tôi cho rằng hắn chỉ coi tôi là bạn học cũ, còn đã sớm quên Quan Tiếu Tiếu là ai.



Tôi không hề do dự chút nào.



Lập tức trả lời lại:



"Muốn."



-



Phó Nguyên gửi địa chỉ chỗ hẹn.



Là một quán cafe rất lịch sự tao nhã.



Tôi đi đến cửa quán.



Đột nhiên cảm thấy căng thẳng.



Tôi không tưởng tượng ra được dáng vẻ hiện tại của Phó Nguyên.



Nhưng tôi thật sự muốn gặp hắn, đối với tôi mà nói, 10 năm làm bạn bên hắn cũng chính là 10 năm tôi tự cứu rỗi bản thân.



Tôi hít một hơi thật sâu, kiên định đi vào.



Vừa định tìm nhân viên để hỏi số bàn của Phó Nguyên, thì đột nhiên nhìn thấy Phó Minh Uyên ngồi một góc gần cửa sổ.



Lúc này ánh mặt trời đang chiếu lên người anh.



Mạ lên người anh một lớp ánh sáng nhàn nhạt.



Hơn nữa mắt kính tơ vàng của anh cực kì mê người.




Tôi phát hiện có rất nhiều nữ sinh đang chụp trộm anh.



Nhưng mà tôi không có thời gian thưởng thức.



Bởi vì anh đột nhiên nhìn về phía tôi.



Tôi sợ tới mức lập tức ngồi thụp xuống.



Ý định muốn trốn sau bồn hoa.



Soa Phó Minh Uyên lại ở đây chứ?



Chẳng lẽ anh theo dõi tôi?



Nghĩ đến đây, sắc mặt tôi trắng bệch vì sợ hãi.



Vội vàng gửi tin nhắn cho Phó Nguyên.



"Cứu mạng! Phó Nguyên, anh đã đến quán cafe chưa? Tôi đang ở bồn hoa cạnh cửa."



Tôi gửi tin nhắn xong, nhìn quanh bốn phía, nhưng chẳng thấy ai có khả năng là Phó Nguyên cả.



Đang định xem Phó Nguyên có trả lời tin nhắn không.



Đột nhiên có cảm giác một bóng người bao trùm lấy tôi.



Tôi có loại dự cảm cực kì không tốt.



Cứng đờ ngẩng đầu lên.



Nhìn thấy chính là hàm dưới tuyệt đẹp của Phó Minh Uyên.



Anh đứng từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đen trầm dưới mắt kính nhìn chăm chú vào tôi.



Tôi sợ tới mức một chữ cũng không nói được.



Chúng tôi cứ như vậy đối diện với nhau.



-



"Xin hỏi hai vị muốn uống gì ạ?"



Giọng nói của nhân viên cửa hàng đột nhiên làm tôi hoàn hồn.



Ngay sau đó tôi đứng bật dậy rồi chạy.




Cùng lúc đó, trong đầu tiên hiện lên giọng nói máy móc đã lâu không được nghe.



"Hello, ký chủ, tôi tới tạm biệt...Cảnh báo cảnh báo! Chỉ số hắc hoá của mục tiêu đã đạt ngưỡng 80! Aaaaa! Ký chủ, cô làm gì với mục tiêu vậy hả? Sao chỉ số hắc hoá của anh ta lại cao quá vậy?"



Tôi chạy không được mấy bước.



Giọng nói trong đầu lại tiếp tục.



"Giá trị hắc hoá +1+1+1, ký chủ đừng chạy nữa. Mỗi một bước của cô làm giá trị hắc hóa lại cộng thêm 1 điểm, nếu còn chạy nữa thì mục tiêu sẽ hoàn toàn hắc hoá."



Nghe được lời này, theo bản năng, tôi dừng lại.



"Hệ thống, là mày thật sao? Sao mày vẫn còn ở đây?"



Hệ thống không có thời gian trả lời.



Nói với tôi: "Cô mau lùi lại về sau đi."



Tôi nghi ngờ mà lui về sau hai bước.



"Giá trị hắc hoá -1-1."



Tôi sửng sốt.



Theo bản năng lại nhấc chân đi về phía trước.



"Giá trị hắc hoá +1. Ký chủ đừng đùa, mục tiêu đang ở ngay phía sau nhìn cô đó."



"Cô mau nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đã làm gì mục tiêu? Rõ ràng đã quét sạch giá trị hắc hoá, sao mới mấy tháng không gặp mà nó đã tăng cao như vậy? Nếu không phải trước khi đi tôi nổi hứng quay lại chào cô thì suýt chút nữa đã không phát hiện rồi."



Hệ thống nhắc nhở làm tôi đột nhiên quay đầu lại.



Nhìn thấy Phó Minh Uyên đang đứng ở cửa.



Anh đang lạnh nhạt nhìn tôi.



Nhưng không nói gì cả.



Tôi nghe hệ thống nói, rốt cuộc cũng hiểu ra.



Ngây ngốc hỏi: "Ý mày là, người trước mặt tao chính là Phó Nguyên?"



Hệ thống còn khiếp sợ hơn cả tôi.



"Ký chủ, cô không biết đó là mục tiêu nhiệm vụ? Xong rồi, tôi lỡ miệng."



Tôi trợn mắt há mồm nhìn Phó Minh Uyên.



Đầu giống như bị thứ gì đó gõ mạnh vào.



Hoàn toàn choáng váng.



Phó Nguyên chính là Phó Minh Uyên?



Hai người họ vẫn luôn là một?



Khó trách tôi vẫn luôn cảm thấy Phó Minh Uyên giống Phó Nguyên.



-



Lúc này tôi mới nhớ lại quãng thời gian ở chung với Phó Minh Uyên.



Mới biết được lúc trước mình ngốc cỡ nào.



Rõ ràng Phó Minh Uyên và Phó Nguyên có nhiều chỗ giống nhau như vậy.



Ví dụ những món thích ăn, thói quen xoa trán khi mệt mỏi, có thói ở sạch nhưng vẫn dung túng mà dọn sạch phòng khách bị tôi làm loạn.



Phó Nguyên ở trước mặt mà tôi lại không nhận ra.



Liệu trong lúc tôi muốn tìm Phó Nguyên, không biết anh có phải cũng đang muốn gặp tôi không?



Nhớ tới Phó Nguyên từng mắng tôi là đồ ngu ngốc.



Giờ phút này tôi mới nhận ra, những gì anh nói là thật.



Tôi cảm thấy bản thân rất kì quái, khoảnh khắc biết được Phó Minh Uyên là Phó Nguyên, tôi không có bất kì cảm giác sợ hãi nào.



Trong lòng còn dâng lên cảm xúc phẫn nộ.



Tôi nhịn không được hùng hổ đi về phía Phó Minh Uyên.



"Giá trị hắc hoá -1-1-1-1..."



Âm thanh của hệ thống nhắc nhở cũng bị tôi làm lơ.



Tôi đứng ở trước mặt Phó Minh Uyên.



Ngửa đầu chất vấn anh.



"Phó Minh Uyên, rõ ràng anh chính là Phó Nguyên, tại sao anh lại gạt em? Anh có biết suýt chút nữa em đã cho rằng anh chính là zombie muốn ăn thịt em không? Làm em lo lắng suốt mấy ngày, lại còn gặp cả ác mộng."