Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ

Chương 50: Bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt




Editor: Hannie

Beta: MChou

(Note: Từ Thanh An - cậu ta & Từ Thanh Nhiên - cậu - đã ấn định ngôi thứ 3, mong mn đọc từ từ kẻo lú)

Đúng vào cuối tháng tám, vừa khéo là sinh nhật của Từ Thanh An.

Vào ngày này mấy năm trước, cha Từ và mẹ cậu ta đều sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu ta.

Thường tổ chức tại nhà không thì cả gia đình cùng đi đến một nhà hàng gần đó ăn một bữa thịnh soạn. Khi tổ chức tiệc sinh nhật cũng chỉ mời bạn học và người thân quen,tổ chức tiệc lớn như hôm nay là lần đầu tiên.

Ngoài bạn học đại học, còn có cả đối tác làm ăn của cha Từ.

Mặc dù Từ Thanh An không hiểu lắm, nhưng cậu ta lại thích cảm giác náo nhiệt khi được nhiều người chúc mừng nên cũng chẳng để tâm mấy. Hơn nữa nghe nói cái tên Từ Thanh Nhiên - quả bom hẹn giờ kia đã tốt nghiệp rồi nên lần này họ tổ chức tiệc sinh nhật khá cẩn thận, không muốn để cậu biết rồi lại đến phá rối.

Đến bấy giờ Từ Thanh An vẫn còn nhớ lần trước đã bị Từ Thanh Nhiên đe dọa rằng sau này mỗi bữa tiệc liên quan đến cậu ta thì cậu đều sẽ đến phá. Bất kể cậu chỉ nói miệng hay là thật lòng, Từ Thanh An đều không muốn xảy ra rắc rối nữa.

Cậu ta đứng trước gương trong phòng nghỉ, hài lòng ngắm nhìn bộ lễ phục may đo màu xám bạc trên người.

Vừa nhìn vừa nói với Lục Thành đang ngồi quay lưng lại với cậu trên ghế sofa: "Quần áo của nhà G thật sự rất tinh tế, lễ phục cưới của chúng ta sau này hay là cũng đặt may ở nhà họ nhé?"

"Đều được." Lục Thành đáp lại mà không quay đầu lại, hắn đang cúi đầu lướt điện thoại.

Từ Thanh An chỉnh lại nơ cổ áo, xoay người đi qua đó định ôm hắn từ phía sau, nhưng trước khi động tay thì nhìn thấy giao diện đang dừng lại trên điện thoại của hắn, là tin tức liên quan đến Từ Thanh Nhiên.

Trong video ghi lại dáng vẻ cậu đánh nhau với sinh vật ngoại tộc ở học viện, Lục Thành liên tục kéo thanh tiến độ xem đi xem lại, ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng. Mặc dù chỉ là ánh mắt tán thưởng từ cùng nghề nghiệp, nhưng Từ Thanh An trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Đến giờ cậu ta vẫn còn nhớ, Từ Thanh Nhiên và Lục Thành có độ tương hợp trời cho 99%, nhất định sẽ hấp dẫn lẫn nhau.

Từ Thanh An lại một lần nữa cảm thấy hoang mang.

Từ khi nào, ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều bắt đầu nghiêng về phía Từ Thanh Nhiên vậy?

Ngay cả trong những bữa tiệc gia đình thường ngày, các bậc trưởng bối trò chuyện cũng sẽ hỏi Từ Nghiêm về chuyện của Từ Thanh Nhiên. Bất kể là khen ngợi hay chỉ trích, nhưng cái tên của cậu cứ như âm hồn bất tán xuất hiện xung quanh cậu ta. Thậm chí đám sinh viên trong Học viện Y nữa, điều họ thích nhất là bàn tán về những chuyện liên quan đến Từ Thanh Nhiên.

Càng bàn tán, những giọng nói đó khi nhắc đến cậu đều biến thành lời khen ngợi.

Còn cậu ta thì sao?

Đáng lẽ cậu mới là đứa con đầy kiêu hãnh nhất được chú ý trong Từ gia, là người thành đạt đã thi đỗ vào Học viện Y và trở thành học trò của Lục Ôn Niên. Nhưng thành tựu hiện tại của cậu ta so với Từ Thanh Nhiên, dường như chẳng là gì cả, thậm chí chẳng ai buồn nhắc đến.

Tại sao?

Chỉ vì Từ Thanh Nhiên hay nổi điên sao? Cái kiểu bạo lực thất thường như vậy, rốt cuộc có gì đáng để được yêu thích chứ?!

Lục Thành nhận ra ánh mắt của cậu ta, theo bản năng định thoát khỏi trang web trên điện thoại.

Nhưng trước khi hành động lại cảm thấy làm vậy ngược lại có vẻ như đang cố che giấu điều gì, hắn vốn chỉ đơn thuần ngưỡng mộ nghiên cứu kỹ thuật đánh nhau của Từ Thanh Nhiên, đường đường chính chính không cần phải áy náy.

Đang thất thần suy nghĩ không biết Từ Thanh An có không vui vì chuyện này không, thì nghe cậu ta cười nhẹ nói: "Anh ấy bây giờ quả thật rất giỏi nhỉ."

"Thấy anh ấy một mình cũng có thể sống tốt như vậy, em cũng yên tâm rồi."

Lục Thành dừng lại một chút, thở dài: "Đúng vậy."

Nói xong, hắn khóa màn hình điện thoại, đứng dậy nói: "Đi thôi, chúng ta nên đến phòng tiệc."

Vừa mới đi được vài bước, Từ Thanh An đột nhiên ôm lấy hắn từ phía sau.

Giọng nói nghe buồn buồn: "Lục Thành, anh có thấy hiện tại em không bằng anh trai xuất sắc nên chê em phải không?"

"Không có, em đừng nghĩ nhiều." Lục Thành an ủi.

Hắn là người có có trách nhiệm rất cao. — wattpad: atoe1803

Không thể phủ nhận, thời gian gần đây hắn cũng từng có lúc hối hận và do dự. Nhưng như Thẩm Đình Dục đã nói lúc đó, đã lựa chọn rồi thì phải chịu trách nhiệm với Từ Thanh An đến cùng, không thể cứ ba phải như vậy được.

Điều duy nhất hắn không cam lòng là người bạn thanh mai trúc mã mà hắn đã chăm sóc lớn lên rất có thể sẽ bị Thẩm gia chiếm mất.

Lục Thành nghĩ đến việc này chợt buồn bực, không để ý đến động tác của Từ Thanh An, bất ngờ bị người đã đi vòng ra trước mặt hắn kéo cổ hôn nhẹ.

Hắn hơi giơ tay lên, cuối cùng vẫn không từ chối cho 'vị hôn thê' này của mình cảm giác an toàn.

Tâm trạng hơi lơ lửng.

... Thôi được rồi, miễn là người đó không phải Thẩm Đình Dục.

Quan hệ chú cháu, dù Thẩm Đình Dục có không có giới hạn đi nữa, chắc cũng không làm ra chuyện cưỡng đoạt vợ cháu đâu.

Sau khi Lục Thành và cậu ta đến một lúc thì tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.

Cửa lớn mở ra, chiếc bánh kem lớn bảy tầng mà Từ Nghiêm đã đặt người thiết kế riêng cho cậu ta, được vài nhân viên phục vụ từ bên ngoài đẩy vào từ từ. Để phù hợp với chủ đề thiết kế của bánh, trên mặt họ đều đeo mặt nạ động vật dễ thương.

Số người được mời hôm nay không nói là nhiều, có một phần nhỏ còn là đối tác làm ăn của cha Từ.

Tổ chức tiệc sinh nhật là giả, việc ông muốn tìm cách nắm bắt những khách hàng và đối tác này mới là thật.

Trong nửa năm qua, tình hình phát triển của tập đoàn Từ thị không được tốt lắm.

Đầu tiên là các dự án xây dựng chính của tập đoàn họ liên tục gặp vấn đề, không chỉ mất hợp đồng mà còn phải bồi thường cho những sai sót. Khi tham gia đấu thầu, dường như có người nội gián tiết lộ giá sàn, khiến họ luôn thua đối thủ cạnh tranh chỉ một chút, nhưng lại không tìm ra được kẻ phản bội.

Sau đó là các hoạt động kinh doanh khác, một số nhà phân phối đột nhiên không muốn hợp tác nữa, một số hợp đồng quảng cáo cũng bị hủy bỏ, gây ra vấn đề lớn về chu chuyển vốn.

Gia tộc chính và các nhánh phụ của họ Từ gần đây tạo áp lực rất lớn, thậm chí không muốn tham dự bữa tiệc hôm nay. Nếu cứ tiếp tục như vậy, những công ty dưới quyền ông ta e rằng sẽ lại rơi vào khủng hoảng như những năm trước!

Và bây giờ không còn một Thích gia nào khác có thể giúp ông ta vực dậy, mẹ của Từ Thanh An không có chỗ dựa lớn, hiện giờ còn đang vướng vào kiện tụng, gần như bị giam lỏng, hoàn toàn không có ai có thể giúp được ông ta.

Những người được mời hôm nay đều là những mối quan hệ được lôi kéo nhờ tiếp quản các sản nghiệp củaThích gia, là những khách hàng cũ của các sản nghiệp đó. May mắn là phần tài sản của gia tộc Thích tạm thời chưa gặp vấn đề lớn nào, nên những ông chủ này vẫn chưa biết về tình hình của Từ gia.

Ông ta phải nhân cơ hội này củng cố một chút, tốt nhất là có thể ký được vài hợp đồng lớn, trước tiên lấy số tiền đó để lấp những lỗ hổng của tập đoàn Từ thị

"Này ông Từ à, hôm nay là sinh nhật con trai ông, sao mặt buồn rười rượi thế kia?"

"Đúng vậy, Từ tổng, nào nào chúng ta uống một ly trước đã, đợi Mạc tổng đến rồi phạt rượu ông ấy!"

"Hahaha, ông Lý gan lớn thật nha, đó là Mạc tổng đấy!"

"Khụ khụ, chỉ đùa thôi mà."

Từ Nghiêm cố gắng mỉm cười, dằn nén tâm sự trong lòng và nâng ly xã giao.

Khi uống rượu, ông dùng ly che đi ánh mắt lo âu của mình.

Từ Thanh Nhiên... giá mà cậu chịu nhượng lại khoản di sản đó thì tốt biết mấy.

Từ Nghiêm cảm thấy rất giằng xé trong lòng.

Ông biết Từ Thanh Nhiên hiện tại chắc chắn sẽ không đồng ý giúp mình, chỉ là đang nghĩ, nếu có cách nào chính đáng để tiếp quản những gì Thích Thịnh Tuyết để lại cho cậu thì tốt biết mấy.

Trong khi Từ phụ đang ngồi lo lắng ở bàn chính, chiếc bánh kem cũng được nhân viên phục vụ đẩy đến trước mặt Từ Thanh An.

Mấy bàn gần Từ Thanh An nhất đều là những người bạn cùng lứa tuổi với cậu ta, một nhóm người hướng ngoại đứng dậy tạo không khí, giúp cậu ta hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Những vị trưởng bối được cha Từ mời đến đều ở phía bên kia, mỉm cười nhìn những người trẻ nô đùa, rồi thân thiện nâng ly và bàn chuyện làm ăn.

Khi bài hát chúc mừng sinh nhật kết thúc, lại là một tràng hoan hô.

Cô nhân viên phục vụ đeo mặt nạ thỏ tai dài, tóc buộc gọn gàng thành đuôi ngựa, hô to với giọng trong trẻo: "Chúc mừng sinh nhật cậu Từ Thanh An, vị khách quý của buổi tiệc hôm nay!"

Sau đó cùng với những nhân viên phục vụ khác, bắn pháo giấy về phía đầu Từ Thanh An.

"Thật tốt quá Thanh An à, có một người cha yêu thương cậu như vậy, lại còn có một vị hôn phu yêu cậu đến thế!"

"Vừa đẹp trai vừa học giỏi, là niềm tự hào của khoa Y chúng ta!"

"Mau ước nguyện đi, ước nguyện đi!"

Từ Thanh An cười ngọt ngào, chắp tay lại nhắm mắt lặng lẽ ước nguyện, rồi thổi tắt nến.

Sau đó lại nhận con dao nhỏ từ tay người phục vụ đeo mặt nạ cáo đỏ bên cạnh, dưới sự đồng hành của Lục Thành, cậu hạnh phúc cắt bánh.

Những người xung quanh lại một phen hò hét trêu chọc.

Từ Thanh An vừa định mở miệng phát biểu chính thức với tư cách là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật, kết quả là người phục vụ bên cạnh không biết từ đâu lôi ra một bình xịt kem, không báo trước đã xịt tung tóe vào mặt cậu ta.

Không hài lòng với việc làm đầy mặt cậu ta, cô còn xịt cả vào cổ và quần áo của cậu ta.

Như thể muốn dùng hết cả bình vậy.

Căn phòng tiệc nhỏ vui vẻ náo nhiệt bỗng im bặt.

Những vị khách xung quanh vốn đang cười đùa vỗ tay, nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ, nhìn nhau không biết đây là tiết mục đã chuẩn bị sẵn hay là một sự cố nào đó. Ngược lại, những vị khách đã từng tham dự tiệc mừng Từ Thanh An nhập học chỉ cảm thấy ký ức quen thuộc bỗng ùa về.

Từ Thanh An mất bình tĩnh hét lên và lau mặt, nhưng càng lau càng bừa bộn, mắt cũng không thể mở ra được.

Cha Từ giật mình, hoảng hốt lập tức tỉnh táo đứng dậy.

Lục Thành thấy vậy, nhanh chóng phản ứng, chụp lấy chiếc khăn sạch trên xe đẩy bánh kem cẩn thận lau mặt cho Từ Thanh An.

Vừa lau vừa tức giận chất vấn nhân viên phục vụ: "Tôi nhớ danh tiếng phục vụ của Vân Thiên Lâu vẫn luôn rất tốt, đây là cách các người đối xử với khách mừng sinh nhật sao? Đây rốt cuộc là nhà hàng cao cấp hay là nơi tổ chức tiệc tùng cấp thấp?!"

Mấy nhân viên phục vụ cũng một mặt hoảng hốt.

Người đứng đầu đeo mặt nạ thỏ đang định quở trách nhân viên không hiểu chuyện, lại thấy đối phương giơ tay tháo mặt nạ cáo đỏ xuống, để lộ một khuôn mặt thiên thần ngoan ngoãn và xinh đẹp.

Rồi cười như một con quỷ nhỏ ngây thơ: "À ha, có thấy bất ngờ chưa?"

"Lại là anh đây, em trai yêu quý của anh."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Những vị khách có kinh nghiệm đã đứng dậy chuẩn bị rời đi trước.

Từ Thanh Nhiên cười đến mắt cong cong, giọng điệu thờ ơ: "Em nói xem, tổ chức tiệc sinh nhật mà không thèm thông báo cho anh."

"Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp, anh suýt nữa đã bỏ lỡ ngày tốt đẹp này rồi."

Từ Thanh An mở mắt phát hiện ra người trêu chọc mình là Từ Thanh Nhiên, đã sững sờ trong năm giây.

Gần như không kiềm chế được cảm xúc, trực tiếp gầm lên: "Từ Thanh Nhiên! Sao anh lại ở đây?!"

Từ Thanh Nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu ta, ánh cười trong đáy mắt dần trở nên lạnh lẽo: "Anh đã nói rồi, anh nhất định sẽ tham gia mọi bữa tiệc lớn quan trọng của em sau này."

Nếu có thể, Từ Thanh Nhiên ban đầu rất muốn trực tiếp ấn gáy Từ Thanh An, nhấn thẳng đầu cậu ta vào bánh kem.

Nhưng nghĩ lại, bánh kem có tội tình gì. Nếu bị bẩn bởi tên rác rưởi Từ Thanh An này thì còn phải lãng phí nữa.

Từ Thanh An bị cái nhìn lạnh lẽo như rắn độc trong đôi mắt kia làm cho kinh hãi, lúc này mới thực sự nhận ra, trước đây cậu ta đã gây ra một rắc rối lớn đến nhường nào cho bản thân.

Đáng lẽ không nên như vậy, Từ Thanh Nhiên vốn chỉ là một kẻ mềm yếu, tại sao bây giờ lại trở nên như thế này! Tại sao cậu có thể không quan tâm đến thể diện và sự quở trách, cứ nhất định phải đối đầu với cậu ta đến cùng?!

Cha Từ khi nhìn thấy Từ Thanh Nhiên, sắc mặt cũng thay đổi.

Đặc biệt là khi cậu liếc mắt nhìn ông, ông càng cảm thấy bất an. Như thể hôm nay cậu đến đây chỉ là để trêu chọc Từ Thanh An một chút, mà đối tượng cậu thực sự muốn nhắm đến là ông, người cha này.

Từ Nghiêm bị sự phỏng đoán chớp nhoáng trong lòng làm cho sợ hãi.

Ông đến bên cạnh chiếc bánh, lần đầu tiên không nổi giận mắng Từ Thanh Nhiên, mà tỏ ra dáng vẻ hiền từ của một người cha, nói một cách ân cần: "Thanh Nhiên à, ba biết trước đây ba đã không làm tròn bổn phận của một người cha, đã không quan tâm đến con, không để ý đến cảm xúc của con."

"Trước đây con đã nổi loạn rồi, chuyện của mẹ con thì dì con cũng đã biết lỗi, hiện đang chịu hình phạt mà bà ấy đáng phải nhận. Thanh An còn nhỏ, trước đây là nó không hiểu chuyện, những gì đã xảy ra thì không thể thay đổi được kết quả. Dù sao cũng là một nhà, bây giờ con cũng đang sống tốt, những oán hận cũ trong gia đình chúng ta hãy xóa bỏ hết đi được không?"

Sau khi nghe xong, Từ Thanh Nhiên không nhịn được cười một tiếng.

Có vẻ như Từ gia thật sự đã gặp rắc rối, Từ Nghiêm vốn là người nóng tính như vậy, bây giờ lại chịu hạ mình.

"Xóa bỏ hết?" Biểu cảm của cậu như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó buồn cười, "Sau khi xóa bỏ thì mẹ tôi sẽ sống lại sao? Những đau khổ tôi từng trải qua trước đây, sẽ biến mất hết sao?"

Từ Nghiêm im lặng.

"Khi mẹ tôi còn sống, ông luôn lấy cớ bận rộn công việc để không về nhà. Tất nhiên, bởi vì ông có gia đình thứ hai thực sự ở bên ngoài nên không quan tâm. Sau đó mẹ tôi qua đời, ông đưa người tình nhỏ và con trai của các người vào nhà, mọi việc đều lấy họ làm trọng, chưa bao giờ hỏi về sở thích hay những thứ tôi ghét."

Từ Thanh Nhiên không biểu lộ cảm xúc khi kể về quá khứ của nguyên chủ: "Tôi tôn trọng ông như một người cha, nhưng ông lại xem tôi như con của người lạ. Tôi bị bệnh ông không hỏi han, cuộc sống của tôi ông không quan tâm, bạn trai của tôi bị người khác cướp mất, ông còn giúp đối phương dạy dỗ tôi, bảo tôi phải nhường nhịn."

Lục Thành nghe được, cúi đầu hơi siết chặt ngón tay.

"Thậm chí khi tôi bị bắt đến khu vực Nam 13 mất tích mấy ngày, khi trở về ông thấy tôi đầy thương tích, phản ứng đầu tiên chỉ là quở trách."

"Không cố gắng làm rõ sự thật của sự việc, cũng không quan tâm đến những gì đã xảy ra trong những ngày tôi mất tích, chỉ một lòng một dạ muốn bảo vệ cuộc hôn nhân của đứa con trai kia của ông."

Càng nói, ánh mắt Từ Thanh Nhiên càng trở nên lạnh lùng.

"Vì vậy đừng nói với tôi về chuyện một nhà." Anh nói với Từ Nghiêm, giọng điệu vô tình, "Bởi vì con trai cả của ông đã chết ở khu vực Nam 13 Hồng Thành rồi."

Trong căn phòng tiệc nhỏ, sau khi giọng nói của Từ Thanh Nhiên dứt, chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.

Mặc dù các vị khách biết rằng bữa tiệc hôm nay có lẽ lại sẽ phải hủy, nhưng chân và mông dính chặt vào ghế như bị dán keo siêu dính, không thể đứng dậy được, muốn tiếp tục xem phần tiếp theo của vở kịch hào môn này.

Trái tim Từ Nghiêm như bị người ta cầm búa đập một cái, rung lên.

Muốn phản bác nhưng không biết nói gì.

Tính cách của Từ Thanh Nhiên khi còn nhỏ hoàn toàn khác với bây giờ, những hình ảnh lướt qua trong tâm trí.

Ông không thích đứa con trai này, nhưng con trai ông từ nhỏ đã luôn cố gắng làm tốt nhất để làm ông vui lòng. Trước khi Từ Thanh An và mẹ cậu ta vào Từ gia, tính tình của cậu không tệ đến thế. Chính là sau này cậu cho rằng Từ Thanh An đã cướp đi tất cả của mình, lại còn dễ dàng nhận được sự yêu thương của ông, nên mới trở nên hay nổi giận, luôn tỏ thái độ không tốt với mẹ con Từ Thanh An.

Nhưng nói thật lòng, cho đến tận hồi trung học, Từ Thanh Nhiên vẫn rất cố gắng muốn xây dựng tình cảm với ông, người cha này.

Chính ông mới là người luôn chối bỏ.

Có lẽ trong lòng Từ Nghiêm thực sự có một khoảnh khắc cảm thấy một chút hối hận, nhưng hiện tại ông càng lo lắng về lợi ích của bản thân và Từ gia, chỉ có thể tiếp tục khuyên Từ Thanh Nhiên: "Dù có tính toán thế nào đi nữa, quan hệ huyết thống giữa chúng ta cũng không thể cắt đứt được!"

Ai ngờ Từ Thanh Nhiên nghe xong, liền chộp lấy con dao cắt bánh trên xe đẩy, đặt lên cánh tay mình so sánh: "Huyết thống phải không? Bây giờ tôi có thể xả hết máu trên người, đến bệnh viện truyền máu của người khác, như vậy có phải sẽ không còn nửa điểm quan hệ với các người nữa không?"

Mặc dù đây là một cách nói vô lý, nhưng mọi người đều hiểu rất rõ, Từ Thanh Nhiên chỉ đang thể hiện quyết tâm muốn tách biệt với Từ gia.

Lại nghe Từ Thanh Nhiên nói chậm rãi: "Hơn nữa, ông có chắc rằng điều ông quan tâm thực sự là mối quan hệ huyết thống trên danh nghĩa của chúng ta, chứ không phải là khoản di sản khổng lồ mà tôi đang gánh vác không?"

Cha Từ bị nói trúng tâm sự, đột nhiên ngẩng đầu lên, cố gắng giữ bình tĩnh: "Thanh Nhiên, con đang nói gì vậy?"

"Ba phải lo cho sản nghiệp của Từ gia còn không kịp, làm sao có thể thèm muốn những thứ mẹ con để lại cho con chứ..."

"Thật vậy sao?" Từ Thanh Nhiên hỏi lại. — wattpad: atoe1803

"Nhưng sao tôi lại nghe được tin đồn tập đoàn Từ thị gần đây không được tốt lắm, tiền vốn của các doanh nghiệp dưới tập đoàn gần như không chu chuyển nổi nữa rồi?"

Từ Nghiêm nghe mà sắc mặt kinh hoàng.

Từ Thanh Nhiên nhìn ông cong khóe miệng, cười lạnh lùng.

Trong lòng cha Từ đương nhiên rất kinh ngạc, bởi vì ông chưa bao giờ nói chuyện này với Từ Thanh Nhiên, làm sao cậu lại biết được?

... Chẳng lẽ, những sự cố liên tiếp của Từ gia trong nửa năm qua đều có liên quan đến cậu sao?!

Không thể nào, dù Từ Thanh Nhiên có ý định đó, nhưng cậu có thủ đoạn gì để làm được điều đó? Có phải là mượn tay Thẩm gia không? Không, Thẩm gia chủ yếu làm về quân sự và chính trị, nghiên cứu vũ khí quân sự, dù họ cũng có vị trí trong thương mại, thì cũng chỉ ở quân đoàn Kim Dực, danh tiếng vượt trại chưa lớn đến thế.

Khi Từ Nghiêm đang lo lắng suy nghĩ, những vị ông chủ và bạn bè ông mời đến đều bắt đầu bàn tán xì xào.

Những ánh mắt nhìn ông, cũng có thêm chút dò xét.

Một bên khác, Từ Thanh An cũng rất bất ngờ.

Là con của cha Từ, cậu ta hiểu rõ cha Từ nhất, nhìn từ biểu cảm và phản ứng hơi khác lạ của ông, cậu ta biết những gì Từ Thanh Nhiên nói mười phần chắc đến tám chín phần là sự thật. Nhưng mà, sao cậu ta chưa từng nghe Từ Nghiêm nhắc đến?

"Từ gia bây giờ chắc có rất nhiều hố cần lấp đúng không." Từ Thanh Nhiên tự nói, "Vậy thì những người muốn hợp tác với ba trong thời gian này, phải cân nhắc và đánh giá kỹ lưỡng đấy nhé."

Từ Nghiêm nghe cậu nói vậy, cuối cùng cũng không giữ được hình tượng người cha tốt nữa, cổ đỏ lên giận dữ nói: "Từ Thanh Nhiên, con đừng quá đáng!"

Câu nói này, rõ ràng là nói cho những ông chủ mà ông muốn lôi kéo hợp tác nghe!

"Cũng bình thường thôi." Từ Thanh Nhiên nhún vai, "So với những gì các người đã làm với tôi và mẹ tôi trước đây, đã là rất nhẹ nhàng rồi."

Từ Thanh Nhiên lại nhớ ra một chuyện: "Nói đến mẹ tôi, tôi nghe nói mấy tháng trước ông đã dẫn người tình nhỏ và con trai của cô ta, chuyển vào biệt thự lớn của mẹ tôi ở Bích Thủy Sơn Trang? Nếu tôi nhớ không nhầm, đó hình như là một trong những bất động sản mẹ để lại cho tôi."

"Ông chuyển vào đó, đã hỏi ý kiến tôi chưa?"

Chuyện này là khi cậu còn đang học ở Học viện quân sự, trong hai ngày có điện thoại đã nghe Thích Hòa Khiêm liên tục than phiền với cậu.

Đó là một trong những của hồi môn mà Thích gia đã cho Thích Thịnh Tuyết, những biệt thự trong đó đều có diện tích rất lớn, chỉ tính riêng nhà đã có mấy nghìn bình. Môi trường đẹp đẽ, dựa núi gần nước, nằm ở vị trí cao, số lượng biệt thự trong khu trang viên còn rất hạn chế, không phải cứ có tiền là mua được.

Từ Nghiêm nghe xong lại một phen lúng túng, chỉ có thể đỏ mặt giải thích: "Không phải vì ngôi nhà cũ của chúng ta ở Hồng Thành, nơi đó hiện giờ bị ác ma loại IV xâm nhập nghiêm trọng, rất ảnh hưởng đến việc ra vào thuận tiện, không còn cách nào khác nên phải tạm thời chuyển qua đó sao?"

Mặc dù loại IV là loại ác ma có sức sát thương thấp nhất, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không có.

Sau khi Hồng Thành bị những loại IV này xâm nhập, chính quyền hệ Tiên nữ đã bắt đầu kiểm soát việc ra vào của người dân vào ban đêm, không cho phép ra ngoài sau khi trời tối.

Và Từ Nghiêm cảm thấy không an tâm khi ở cùng những ác ma nhỏ này, rồi nghĩ đến nơi mà ông đã để ý từ lâu này nằm trong khu vực an toàn, nên đã nhân lúc Từ Thanh Nhiên không có mặt mà lén lút chuyển vào, không ngờ vẫn bị cậu biết được.

Từ Thanh Nhiên đáp lại: "Các người ở nhà cũ không thoải mái thì liên quan gì đến tôi?"

"Cho các người ba ngày thời gian, dọn ra khỏi nơi đó cho tôi."

Bố của Từ Thanh Nhiên chắc cũng còn vài căn nhà dưới tay, không đến nỗi không có chỗ đi, chỉ là cố tình bám lấy chỗ đó mà thôi. Từ Nghiêm cũng là kẻ mặt dày: "Con chưa đủ 22 tuổi, tất cả tài sản của mẹ con hiện vẫn do ba quản lý, ba vào ở thì sao nào?"

Từ Thanh Nhiên đáp lại: "Không sao cả, nếu ba không muốn chuyển đi, con đành phải tự mình đến đuổi người thôi."

"Con...!"

Bố Từ tức đến đau tim, định mở miệng chửi mắng, thì đột nhiên có một giọng nói khác từ phòng tiệc vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại của họ.

"Này cậu trẻ à, đều là người nhà cả, không cần phải làm đến mức ấy."

Từ Thanh Nhiên nghe tiếng liền quay đầu lại, muốn xem thử rốt cuộc là vị Bồ Tát sống nào còn muốn khuyên cậu rộng lượng.

Người bước vào là một người đàn ông trung niên bề ngoài khoảng 40 tuổi, hai bên thái dương hơi bạc. Ông ta rất cao, ước chừng trên 1m90, mặc bộ comple, chống gậy, vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt toát lên vẻ cao quý.

Đó là một ông già không quen không biết.

"Ah, Mạc tổng đã đến!"

Bên cạnh bàn của ông chủ, có người thốt lên kinh ngạc khẽ khàng.

Từ Thanh Nhiên nghĩ thầm, có vẻ như đây là một nhân vật lớn.

Nhưng, điều đó có liên quan gì đến cậu chứ?

Cậu công khai nhìn người mới đến một cái, nhướng mày cười nhẹ: "Bác này đúng là đứng nói chuyện không biết đau lưng nhỉ?"

"Trông bác cũng không thiếu tiền, đã hào phóng như vậy, hay là sau khi tôi thu lại biệt thự, bác bù cho bố tôi một căn đi?"

Từ Thanh Nhiên nói: "À, ít nhất phải là loại như Bích Thủy Sơn Trang ấy, cỡ vài chục tỷ mới mua được. Hơn nữa, căn biệt thự mẹ tôi để lại cho tôi còn kèm theo cả vườn riêng, bác có thể tham khảo tiêu chuẩn này mà bù cho họ một căn."

Người đàn ông lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu, không đáp lời.

Từ Thanh Nhiên cảm nhận được trong ánh mắt của người đàn ông lạ mặt này nhìn cậu có chứa đựng sự thù địch khó hiểu.

Cậu không biết mình đã chọc giận đối phương ở đâu, nhưng cũng không bị khí thế của ông ta áp đảo, thậm chí còn tỏ vẻ rất khinh thường mà nói tiếp: "Không làm được thì đừng có mở miệng can thiệp vào chuyện gia đình người khác."

Khi Từ Nghiêm thấy Từ Thanh Nhiên nói chuyện với người đàn ông vừa vào bằng thái độ này, cả người ông ta lạnh toát và toát mồ hôi.

Mạc Thành Phi, người này có thể nói là đứng trên đỉnh cao nhất trong giới kinh doanh của quân đoabf Ngân Long! Ngay cả ở Đế Quốc, chỉ cần ông ta dậm chân một cái cũng có thể làm cả giới kinh doanh chấn động, Từ gia trong mắt vị này có lẽ chỉ là một con tép riu.

Từ Nghiêm lăn lộn trong giới kinh doanh bao nhiêu năm, gần đây mới thông qua vài mối quan hệ mà kết nối được với ông ta, biết rằng gần đây ông ta đang ở Thiên Thần Hệ, mời đi mời lại mấy lần mới cuối cùng thuyết phục được ông ta đến dự tiệc sinh nhật của Từ Thanh An.

Mạc Thành Phi cũng có đầu tư lớn trong lĩnh vực y tế và cũng quen biết với Lục Ôn Niên, phải qua vài lớp quan hệ mới chịu nể mặt đến dự.

Kết quả là tên Từ Thanh Nhiên này lại dám nói chuyện với người ta như vậy! Sau này Từ gia còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở Ngân Long Doanh nữa chứ?!

Từ Nghiêm vừa định mở miệng bào chữa thì đôi mắt lạnh lùng đen thẫm của Mạc Thành Phi đã nhìn qua, giọng trầm và lạnh: "Ông Từ, có vẻ hôm nay ông còn nhiều việc gia đình quan trọng cần xử lý."

"Bữa cơm này, tôi không ăn nữa."

Nói xong, ông ta thực sự quay đi không nhìn lại, có trợ lý đi cùng rời khỏi phòng tiệc.

Khi Mạc Thành Phi vừa đi, mấy bàn ông chủ và đối tác kinh doanh mà Từ Nghiêm mời đến cũng ngồi không yên.

Sau khi trao đổi ánh mắt, họ cũng lần lượt đứng dậy rời bàn.

"Ông Từ này, nếu hôm nay ông không tiện, chúng tôi xin phép đi trước."

"À ông Từ, về hợp tác đã nói trước đó, có cơ hội ta bàn sau nhé."

"Ông Từ, tôi không làm phiền ông xử lý công việc bên này nữa."

Từng người một thái độ kiên quyết, chỉ trong nháy mắt, hơn nửa số người trong phòng tiệc đã lũ lượt ra đi.

Dù Từ Nghiêm có khuyên thế nào cũng vô ích.

Kết quả này khiến Từ Nghiêm sụp đổ.

Còn Từ Thanh Nhiên, tất nhiên là rất hài lòng.

Với lợi thế bẩm sinh về ngoại hình, Từ Thanh Nhiên không cần giả vờ, vẫn luôn có vẻ mặt vô tội: "Hửm? Sao mọi người đều đi cả rồi?"

"À, vậy tôi cũng còn việc khác, không ở lại ăn tiệc với các người nữa."

Nói xong cậu vừa vẫy tay vừa đi ra ngoài.

Từ Thanh An nhìn phòng tiệc vắng hơn nửa, ánh mắt khác lạ của bà con họ hàng xung quanh, cùng với bộ dạng chật vật của mình, trong lòng vô cùng sụp đổ.

Lại bị hủy rồi... Hôm nay đáng lẽ là một ngày tuyệt vời, vậy mà bị Từ Thanh Nhiên phá hết!

Trong mắt cậu ta lóe lên một tia căm hận.

Nổi điên phải không? Đã Từ Thanh Nhiên nổi điên ở đâu cũng có thể cải thiện danh tiếng, vậy câyh ta còn cần giữ gìn làm gì nữa?

Từ Thanh An nghĩ đến đây, ánh mắt dừng lại trên con dao sắc bên cạnh bánh kem, đầu óc nóng lên, chộp lấy dao rồi lao về phía Từ Thanh Nhiên.

Từ đám đông vang lên một tiếng kêu kinh hãi.

Lục Thành trong lòng thắt lại, vô thức buột miệng nhắc nhở người đang đi về phía cửa: "Từ Thanh Nhiên!"

Tuy nhiên, cuộc tấn công không có kỹ thuật như vậy của Từ Thanh An, làm sao Từ Thanh Nhiên có thể không nhận ra?

Khi Từ Thanh An xông lên, cậu hơi nghiêng người, tránh đòn tấn công của cậu ta, rồi thuận thế đưa chân ra làm vấp ngã.

Từ Thanh An vấp ngã một cách chật vật, tức đến đỏ cả mắt, trên mặt là biểu cảm dữ tợn đến mức ngay cả bạn học thấy cũng phải giật mình.

"Từ Thanh Nhiên, anh dựa vào đâu mà phá hoại tiệc sinh nhật của tôi rồi lại nghênh ngang bỏ đi như vậy?!" Cậu ta lại chộp lấy dao, mất kiểm soát muốn tiếp tục tấn công Từ Thanh Nhiên, nhưng bị Lục Thành chạy đến ngăn cản.

"Thanh An, bình tĩnh lại đi!"

Trong lúc giằng co, Từ Thanh An vô ý dùng sức quá mạnh, con dao định gây thương tích cho Từ Thanh Nhiên lại vô tình cắt một vết thương trên cánh tay Lục Thành.

Lục Thành bị thương đã gọi lại lý trí của cậu ta.

Anh ta sững sờ buông tay ra, hai mắt kinh hoàng: "Em, em không cố ý..."

"Anh biết." Lục Thành an ủi.

Hắn phức tạp nhìn Từ Thanh Nhiên thêm một cái, rồi mới ôm Từ Thanh An vào lòng: "Không sao đâu, chúng ta về phòng nghỉ làm sạch quần áo và mặt mũi của em nhé?"

Từ Thanh An nắm chặt tay hắn, như thể sợ rằng hắn sẽ bỏ rơi mình mà đi, đáng thương gật đầu đi theo Lục Thành.

Phòng tiệc hỗn loạn cuối cùng cũng lắng xuống, chỉ còn bầu không khí đặc biệt căng thẳng.

Cho đến khi Từ Thanh Nhiên đi theo sau hai người họ ra ngoài, rẽ vào hành lang ngược hướng với họ.

"... Thôi được, lại tan tiệc rồi." Những vị khách còn lại cũng không tiện ở lại đây lâu, chỉ có thể càu nhàu rồi rời đi.

Từ Nghiêm nhìn bữa tiệc sinh nhật mà hôm nay ông ta đã giúp Từ Thanh An lên kế hoạch, cơ hội lật ngược tình thế mà ông ta đã tính toán, bị Từ Thanh Nhiên phá hỏng hoàn toàn.

Tức giận không kiềm chế được, ông ta chạy thẳng ra khỏi phòng tiệc đuổi theo Từ Thanh Nhiên.

"Thằng ranh kia, mày biết rõ Từ gia hiện giờ khó khăn thế nào mà còn bỏ đá xuống giếng, mày có lương tâm không hả?!" Cha Từ túm lấy Từ Thanh Nhiên trên hành lang dài, lại lộ ra bộ mặt mắng mỏ cậu như ngày thường.

"Mày cũng là một phần của Từ gia, Từ gia sụp đổ thì có lợi gì cho mày?!"

Từ Thanh Nhiên thản nhiên gạt tay ông ta ra, vừa đi về hướng phòng tiệc nhà họ Thẩm, vừa trả lời: "Ông hỏi vậy à, vậy thì lợi nhiều lắm."

"Thấy Từ gia các người xui xẻo khiến tôi cảm thấy thân tâm vui sướng, hơn nữa mẹ tôi để lại cho tôi nhiều tiền như vậy, dù không có Từ gia các người làm chỗ dựa tôi cũng chẳng lo ăn ở, tôi còn có thể thu hoạch niềm vui gấp đôi, trả thù cho bản thân và mẹ tôi trong quá khứ."

"Hơn nữa, Từ gia các người không chấp nhận tôi, tôi còn có Thích gia để dựa vào."

"Tôi có gì phải lo chứ?"

Từ Nghiêm nghe mà tức điên lên.

Chỉ chỉ vào bóng lưng cậu, bước nhanh đuổi theo mắng: "Hay lắm Từ Thanh Nhiên, nói gì không nhận được tình thương của cha, tao thấy mày cũng là đứa theo ngoại, chỉ giúp người ngoài!"

"Như vậy mà mày còn mong tao thương yêu mày? So với Thanh An mày kém xa!"

Từ Nghiêm càng nghĩ càng tức: "Thằng bất hiếu, phá hỏng hết kế hoạch của tao, hôm nay không đánh chết mày không được!"

Từ Thanh Nhiên vừa dừng bước, phía sau Từ Nghiêm đã mang theo cơn giận dữ xông tới, làm bộ định đánh cậu.

Đối mặt với người khác đánh mình, cậu chắc chắn phải đánh trả.

Khi Từ Thanh Nhiên và Từ Nghiêm xảy ra tranh cãi, bên Thẩm gia đã bắt đầu dọn món lên rồi.

Vài người phục vụ bưng khay đồ ăn đi vào, cửa phòng tiệc mở ra đóng vào, vô tình để lọt vào một số tiếng ồn ào. Có vẻ như nhiều người đã kết thúc bữa tiệc và đang rời đi, họ đang lớn tiếng bàn tán về những điều vui trong bữa tiệc.

Sau khi người phục vụ rời đi, họ hàng Thẩm gia bắt đầu dùng bữa một cách trang nhã.

Ngay cả khi nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, phong thái vô cùng chuẩn mực.

Ở bàn chính, vị trí bên cạnh Thẩm Thiên Dật vẫn còn trống.

Gia chủ họ Thẩm chưa động đũa, những người xung quanh bàn cũng không dám động đậy trước.

Một lúc sau, ông ta mới nhíu mày hỏi Thẩm Đình Dục: "Người đâu rồi?"

Rõ ràng là đang hỏi về Từ Thanh Nhiên, người lẽ ra phải cùng vào với Thẩm Đình Dục và những người khác.

Thẩm Đình Dục im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng đáp: "Đây là lần đầu cậu ấy đến đây, có lẽ đi lạc không tìm được chỗ, con ra ngoài tìm xem."

Nói vậy nhưng trong lòng anh rất rõ với bộ não của Từ Thanh Nhiên, khả năng cao là không thể đi lạc được.

... Mí mắt phải vừa giật, hy vọng Từ Thanh Nhiên không đi làm chuyện gì gây náo loạn nhà hàng đi.

Thẩm Đình Dục vừa nghĩ vừa đi về phía cửa vào, hai tay kéo mở cửa lớn của phòng tiệc, nhưng trước khi bước ra ngoài đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Bên ngoài cửa, người mà anh định đi tìm đang ấn một người đàn ông trung niên xuống đất, tay đè vào cổ khiến gã đàn ông đỏ bừng mặt vì nghẹt thở. Miệng còn đang chửi rủa: "Thằng ranh con, mày dám đánh cả cha mày sao?!"

Từ Thanh Nhiên mặc bộ vest sạch sẽ, nắm đấm giơ cao, cười lạnh nói: "Đừng nói ông là cha tôi, hôm nay dù là Thiên vương Lão tử đến đây, chỉ cần chọc tôi không vui đều phải ăn đòn."

Nói xong, thật sự đấm mạnh một cú vào mặt Từ Nghiêm. Đấm đến nỗi Từ Nghiêm kêu rên thảm thiết.

Cậu vẫn chưa đánh đủ, túm cổ áo Từ Nghiêm định tiếp tục, bỗng cảm thấy bên cạnh có điều gì đó kỳ kỳ.

Vì vậy, nắm đấm đang vung lên dừng lại giữa không trung, cậu quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Cửa lớn của phòng tiệc không biết từ khi nào đã được mở ra. Thẩm Đình Dục đứng ngay đó, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào cậu, hiếm khi lộ ra chút kinh ngạc và sửng sốt.

Và phía sau anh, có cả nam lẫn nữ đang ăn uống ở vài bàn, sau khi anh mở cửa nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cũng cùng nhau nhìn ra.

Hàng chục đôi mắt, chứa đầy sự nghi hoặc và kinh ngạc.

Từ Thanh Nhiên thu hồi ánh nhìn từ những người đó, lại đối diện với Thẩm Đình Dục.

Rồi lặng lẽ hạ tay xuống. — wattpad: atoe1803

Trong giây phút này, thế giới bỗng chốc yên tĩnh đến chết lặng.

Tác giả có lời muốn nói:

Trước khi Từ Thanh Nhiên trở lại.

Thẩm Thượng tướng đối mặt với câu hỏi của người thân: "Đúng vậy, đó là một chàng trai ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tính cách thuộc loại D nên khá dịu dàng."

---------

NOTE🐌: Vì chủ nhà vừa đi học vừa đi làm mà số chữ của bộ này dài quá, ít nhất 10k chữ 1 chương đôi khi có chương hơn 15k chữ😥NÊN xin phép giảm xuống một chương/tuần vào lúc 20h Chủ Nhật. Mọi người đón đọc nhé!

==========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️