Tôi Muốn Là Chồng Em

Chương 9: Đến bước nào rồi?




Không nhanh không chậm, đúng 8 giờ ALITA gửi bưu kiện đến. Nhưng.. vấn đề là Mạc Ý Văn không phải nên gửi đến nhà cô hay sao?

"Ở công ty? Được được, Tiểu Nhã em gửi đến địa chỉ này cho chị nhé." Lục Thiên An mệt mỏi tắt điện thoại, ném lên giường.

Bộ lễ phục cuối cũng cũng được giao đến, vừa lúc tắm rửa xong, cô đi đến trước gương, mở mấy chiếc hộp được gửi đến. Bên trong chiếc hộp lớn nhất là một bộ váy, những chiếc hộp còn lại lần lượt là trang sức, túi xách và giày. Lục Thiên An ảo não không thôi, đem bộ váy màu đen được thiết kế tinh xảo kia mặc lên người, tay cầm túi xách rồi rời đi.

Trước cửa trụ sở chính của Giang Thị.

Mạc Ý Văn thân một bộ lễ phục xanh, phần eo khảm pha lê rực rỡ, nổi bật giữa màn đêm đứng cạnh một chiếc xe thể thao màu bạc, tổng thể vô cùng lộng lẫy. Lục Thiên An sải bước đi đến, "Mạc Ý Văn!"

"Đến rồi sao?" Mạc Ý Văn đưa mắt nhìn tổng thể cô từ đầu đến cuối, "Đúng là mắt nhìn của tôi vẫn luôn xuất sắc như vậy."

Không phải là có ý tứ khen cô xinh đẹp sao, vòng vo như vậy làm gì chứ?

"Xuất phát được chưa?"

"Đi thôi."

Sảnh tiệc một khách sạn cao cấp, Mạc Ý Văn và Lục Thiên An cùng lúc tiến vào. Một số vị cao tầng nổi tiếng bắt đầu đến bên chào hỏi.

"Mạc đại tiểu thư đến rồi, quả nhiên thiếu nữ lớn rồi thay da đổi thịt, thật hâm mộ Mạc tổng có đứa cháu gái xinh đẹp như vậy."

"Bộ váy Mạc tiểu thư mặc hẳn là nằm trong bộ sưu tập mới của ALITA đi, thật là đẹp."

"Mạc tiểu thư khí chất vẫn xuất chúng như vậy, chẳng trách lão gia tử giấu như bảo bối nha."

Trong đám đông, một thân hình cao lớn đi đến phía Mạc Ý Văn. Gương mặt, ánh mắt, nụ cười, tất cả đều ấm áp như gió mùa xuân.

"Mạc học muội, cảm ơn em đã tới." Nói rồi thuận tiện quay sang chào hỏi: "Tiểu thư đây là...?"

Nụ cười của người đàn ông trước mặt mị lực quá lớn, Lục Thiên An nhất thời đỏ mặt. Nếu như nói cực phẩm của cực phẩm như Giang Lâm Dạ là một vẻ đẹp cấm dục, lạnh lùng, chỉ có thể ngắm nhưng không thể chạm, vậy thì người đàn ông trước mắt lại trái ngược, hoàn toàn là dáng vẻ gần gũi, đặc biệt là nụ cười vô hại mà ấm áp kia.

"Trác tiên sinh, chào anh. Tôi là Lục Thiên An, thư kí giám đốc tập đoàn Giang thị."

Cánh tay Lục Thiên An hơi nhấc lên, chuẩn bị bắt tay Trác Minh Viễn, ngay lập tức bị một cánh tay dứt khoát nắm chặt. Cô nhíu mày đưa mắt nhìn người bên cạnh. Chỉ thấy Mạc Ý Văn... đỏ mặt rồi.

Lục Thiên An: "..."

Ai nói Mạc Ý Văn tình trường táo bạo, trêu ghẹo nam nhân mặt không đỏ, giọng không lạc? Đây là đỏ bừng bừng rồi có được không, lại nói, tay cũng đổ mồ hôi luôn rồi!

Mạc Ý Văn: "Học trưởng, đây là vật từ thiện của em và thư kí Lục." Mạc Ý Văn cầm lấy hai chiếc túi từ nhân viên, đưa cho Trác Minh Viễn. Trông điệu bộ bẽn lẽn, ngại ngùng y như cô nữ sinh ngây thơ nọ đưa quà cho người mình thích.

Lục Thiên An nhìn y phục khoét ngực, xẻ tà, ngang eo khảm pha lê của Mạc Ý Văn, trong nháy mắt ném ngay hình ảnh nữ sinh thuần khiết ra sau vạn dặm. Chẳng lẽ Mạc Ý Văn thích người đàn ông này? Không đúng, không đúng. Giang tổng nhà cô đặt chỗ nào?

Trác Minh Viễn tay nâng gọng kính bạc, mỉm cười vui vẻ nhận lấy hai chiếc túi màu đỏ. "Em có lòng rồi, Mạc học muội. Cảm ơn thư kí Lục. Mọi người cứ tự nhiên nhé, tôi đi chuẩn bị một chút."

Vẫn là thư kí dày dặn kinh nghiệm đi trước vị tiểu thư bẽn lẽn, Lục Thiên An gật đầu: "Trác tiên sinh vẫn còn bận rộn, chúng tôi không làm phiền nữa." Nói rồi kéo Mạc Ý Văn còn đang ngơ người sang một góc. Lúc này hình tượng đại tỷ quyến rũ của vị này trong lòng Lục Thiên An vỡ nát bét.

"Này, cô với vị Trác Minh Viễn kia là...?"

Mạc Ý Văn coi như đã khôi phục lại dáng vẻ khí chất ban đầu nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người đàn ông đứng trên bục đại diện.

"Anh ấy là đàn anh trường tôi,vừa về nước tiếp quản việc gia đình."

Lục Thiên An bày ra dáng vẻ ra là vậy. Buổi từ thiện này chắc hẳn ý chính là củng cố địa vị cho Trác thiếu gia này đi.

"Vẻ mặt này của cô, không phải là ưng ý đại thiếu gia nhà họ Trác đấy chứ?"

Nghe vậy, Mạc Ý Văn bất ngờ, nhìn thẳng Lục Thiên An: "Sao...sao cô biết."

"Tiểu thư của tôi ơi, chữ thích viết to trên trán cô rồi đấy."

"Rõ như vậy sao?"

"Cần hỏi không?"

Mạc Ý Văn thở dài, gương mặt xinh đẹp ảo não đi mấy phần, "Học trưởng, anh ấy chỉ coi tôi như em gái thôi."

Hình ảnh đại tiểu thư mạnh mẽ thể hiện tình cảm với tổng giám đốc Giang thị dường như không còn ăn khớp với dáng vẻ này của Mạc Ý Văn. Chính xác là không thể liên tưởng đến nhau.

"Đại tiểu thư, tôi hỏi cái này. Cô với giám đốc nhà tôi không phải loại quan hệ đó à?"

Mạc Ý Văn nhìn Lục Thiên An như đứa thiểu năng: "Quan hệ nào cơ? Cô xem phim nhiều quá, não không dùng được à?"

Lục Thiên An đen mặt: "..."

Mạc Ý Văn vô cùng nghĩa khí, coi cô như đứa thiểu năng mà kĩ càng giải thích: "Dạ là bạn cao trung của học trưởng. Tôi và Dạ lớn lên cùng nhau, tốt nghiệp sơ trung thì Dạ theo mẹ sang Anh. Còn tôi, học đại học liền ra nước ngoài, sau đó là đàn em của Trác học trưởng." Không đợi Lục Thiên An nói gì, Mạc Ý Văn tâm tình thiếu nữ bắt đầu giãi bày: "Học trưởng ấy à, anh ấy là một sinh viên ưu tú toàn trường. Tôi đối với anh ấy vừa gặp liền yêu."

Vừa gặp...liền yêu. Không phải cô với ai cũng vừa gặp liền yêu sao? Lục Thiên An ho khan, "Cái đó..."

"Cô không biết đâu."

Nội tâm Lục Thiên An: Cảm ơn, tôi không muốn biết.

Mạc Ý Văn: "Tôi nói cô nghe."

Nội tâm Lục Thiên An: "..."

"Với vóc dáng này của tôi cô cũng biết đấy, đàn ông chưa ai dời mắt khi nhìn tôi." Mạc Ý Văn tay chống cằm, vẻ mặt hoài niệm, "Chỉ riêng học trưởng, anh ấy là chưa từng nhìn tôi lấy một lần. Sau một số chuyện, tôi và anh ấy quen nhau, rồi bây giờ như cô thấy đấy, chúng tôi vẫn là học muội và học trưởng, không có gì sai biệt lắm."

Quả thực không ngờ Mạc Ý Văn còn có một mặt như vậy, "Khụ, cái đó, có lí do đặc biệt nào khi cô thường xuyên ra vào phòng làm việc Giang tổng nhà tôi không?"

"Năn nỉ Dạ tác thành cho tôi với học trưởng. Nhưng anh ấy không thèm để ý tôi."

"Hành động thị uy của cô với tôi là...?"

"Đương nhiên là chọc tức hai người. Ai bảo Dạ không giúp tôi." Mạc Ý Văn đưa mắt nhìn Lục Thiên An: "Lại nói, lần đầu tiên thấy Dạ gần gũi với cô gái khác như vậy, cô với Dạ đến bước nào rồi? Tuy cái tên cứng nhắc nhắc kia không giúp tôi nhưng nhìn lâu như vậy, cô với tôi cũng coi như có chút thuận mắt, cần tôi giúp không?"

Lục Thiên An suýt chút nữa phun hết ngụm nước mới uống, "Cái gì mà bước nào? Mạc ý Văn, cô ngay từ đầu có phải hiểu nhầm tôi gì đó không? Tôi với Giang tổng là công việc, không có ý tứ nào khác."

Mạc Ý Văn thoáng trầm tư: "Thật sao?"

"Đương nhiên rồi." Lục Thiên An thẳng lưng, nghiêm túc gật đầu.