Chẳng bao lâu Nguyễn Ngưng đã tìm được Trình Quý Lịch, cô ấy đang sưởi ấm cùng mấy nữ binh khác.
Triệu Na Na cũng ở đó.
Thấy Nguyễn Ngưng đến, hai mắt Trình Quý Lịch phát sáng, vội vàng nói một tiếng với người bên cạnh rồi chạy tới kéo cô ra nơi sáng sủa hơn.
Trình Quý Lịch nói: “Sao cậu lại đến đây, không gặp được anh tớ hả?”
Nguyễn Ngưng ngạc nhiên: “Không có, anh ấy đi tìm tớ?”
Trình Quý Lịch gật đầu: “Không phải cậu đang tìm một người bị đứt tay sao? Chính là cái tên khốn nạn bắt nạt Triệu Na Na đó, hình như chúng tớ tìm được hắn rồi, bên phía doanh trại Nguyệt Sơn đang giam giữ một người không có tay trái.”
“Sau khi anh tớ nhận được tin tức này liền muốn đi báo cho cậu biết.”
Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt: “Vậy anh ấy đi bao lâu rồi, bây giờ tớ trở về có thể đụng mặt anh ấy không?”
“Cần gì phải vậy?” Trình Quý Lịch cười: “Anh ấy tìm không thấy cậu tự nhiên sẽ quay về, đến lúc đó cũng có thể gặp mặt.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Triệu Na Na biết chưa? Chuyện hắn bị bắt ý.”
Trình Quý Lịch nói: “Vẫn chưa nói với cô ấy, dù sao trên đời này có nhiều người bị đứt tay như vậy, tốt nhất là nên xác nhận trước rồi hẵn nói.”
Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.
Trình Quý Lịch nói: “Tớ còn bảo anh tớ mang đồ hộp cho cậu.”
Nói xong, cô ấy cười ngốc nghếch: “Hôm qua nhóm của thiếu tướng Tôn gặt hái được một lượng lớn vật tư, ngoại trừ Tết Nguyên đán năm ngoái, trong doanh trại tị nạn đã lâu không có cháo, hôm nay còn có thịt hộp!”
“Cậu không biết đâu, mọi người đều vui chết đi được.”
Nguyễn Ngưng bị cảm xúc của cô ấy ảnh hưởng cũng cười nói: “Sao lại mang trả lại cho tớ, cậu cũng biết tạm thời tớ không thiếu thịt mà.”
Trình Quý Lịch cười híp mắt: “Tớ mang hoa quả đóng hộp cho cậu, chính là loại vải đóng hộp vừa ngọt vừa cùi dày, ăn rất ngon.”
Nguyễn Ngưng nắm tay cô ấy: “Cảm ơn cậu, Quý Lịch.”
“Chúng ta là bạn bè, nói cảm ơn làm gì.” Trình Quý Lịch nói: “Ngưng Ngưng, hay là cậu đến sưởi ấm chung với bọn tớ đi, dù sao cậu cũng phải chờ anh tớ mà.”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
Khoảng một tiếng sau, Trình Quý Khoan vất vả mệt mỏi từ bên ngoài trở về.
Nguyễn Ngưng và Trình Quý Khoan còn có Trình Quý Lịch đi vào một căn phòng làm việc.
Ba người tra đổi tin tức với nhau, Nguyễn Ngưng nói: “Tôi có thể chắc chắn đây chính là người đã cưỡng bức Triệu Na Na, tên thật của hắn là Sở Định Phong.”
Trình Quý Lịch nói: “Vậy có nên nói cho Triệu Na Na biết không?”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Không cần nói chuyện này cho Triệu Na Na, muốn nói thì phải nói với Tôn Vĩnh Siêu.”
“Nói với thiếu tướng Tôn?” Trình Quý Lịch ngây thơ nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi: “Chức vị của anh ta lớn như vậy, bình thường sẽ không quản mấy chuyện này đâu, mấy việc cưỡng bức phụ nữ đều do doanh trại nữ binh của bọn tớ xử lý.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười với cô ấy: “Không phải, bây giờ Sở Định Phong này vẫn còn nằm trong danh sách truy nã.”
Trình Quý Lịch sửng sốt.
Trình Quý Khoan nghĩ một hồi: “Hèn chi tôi cứ cảm thấy cái tên này nghe quen tai, anh ta có phải là cái người có quan hệ với binh đoàn Thiên Lang không?”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
Chẳng mấy chốc Trình Quý Khoan đã hiểu được dụng ý của cô: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nói chuyện này với thiếu tướng Tôn, nếu người nọ là đối tượng bị truy nã thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết đâu vào đấy.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Vậy, cảm ơn anh Trình.”
Trình Quý Khoan lắc đầu: “Không cần khách sáo như vậy.”
Việc xác minh thân phận của Sở Định Phong rất đơn giản.
Những người trong tòa nhà đó vẫn đang bị giam trong trại cải tạo lao động, chỉ cần đưa tất cả bọn họ đến nhận mặt một lần, chắc chắn Sở Định Phong sẽ không còn cách nào để chối.
Hơn nữa thủ đoạn của nhân viên thẩm vấn rất chuyên nghiệp, hai ngày sau Sở Định Phong đã thú nhận mọi chuyện, thừa nhận bản thân từng muốn dẫn người tiêu diệt binh đoàn Thiên Lang.
Hắn cứ khăng khăng bảo bản thâm làm như vậy là vì chính nghĩa.
Nhân viên thẩm vấn hỏi: “Vậy tại sao anh lại giữ lại tất cả bánh quy nén làm của riêng rồi còn luận khen ban thưởng?”
“Có thể dùng lương thực cứu trợ như vậy sao?”